Duy Nhất Là Em

Chương 131: Thời Cẩn không muốn có con




Translator: Nguyetmai

Mạc Băng làm như vừa ngộ ra đạo: "Ồ, thì ra cô đã tự xác định được sinh lý của bác sĩ Thời không có vấn đề gì rồi à?"

Khương Cửu Sênh cạn lời.

Lúc nào chị ấy cũng có thể nói chuyện "mặn mòi" được. Khương Cửu Sênh đã quá quen rồi, nên không tiếp tục nói đến chủ đề này nữa.

Mạc Băng thấy vậy cũng chỉ cười nhìn cô.

Khoảng hai mươi phút sau, Thời Cẩn đã đến nơi chụp ảnh. Lần này trợ lý Tiểu Kiều không tới đây, cân nhắc đến sự an toàn của Khương Cửu Sênh, nên lần này Hồ Minh Vũ, thư ký riêng của Vũ Văn Xung Phong là người đi cùng cô. Vì anh ta rất giỏi võ, nên ông chủ lớn Vũ Văn mới cố tình giao anh ta cho Khương Cửu Sênh.

Hồ Minh Vũ đưa Thời Cẩn vào khu trường quay.

Mạc Băng bước tới chào hỏi: "Bác sĩ Thời."

Thời Cẩn lạnh lùng đáp: "Cô Mạc."

Đúng là có lịch sự thật, nhưng nghe xa cách quá. Mạc Băng bèn nói: "Anh có thể gọi thẳng tên tôi cũng được."

Thời Cẩn mỉm cười rất khuôn phép: "Cô Mạc, xin hỏi Sênh Sênh đang ở đâu?"

Thôi bỏ đi, cô Mạc thì cô Mạc. "Cô" Mạc đáp: "Sênh Sênh đang thay quần áo."

Cô ấy vừa dứt lời thì Khương Cửu Sênh đã bước từ trong phòng thay quần áo tạm thời ra: "Thời Cẩn!"

Thời Cẩn quay lại nhìn cô.

Mạc Băng cũng quay đầu lại.

Khương Cửu Sênh vừa thay một chiếc áo da màu đen, bên trong mặt một chiếc áo ba lỗ crop top hở eo, kết hợp với trang sức kim loại theo phong cách hầm hố quen thuộc nhìn rất mạnh mẽ, oai phong.

Vẻ hoang dã và khí phách này hoàn toàn phù hợp với ý tưởng thiết kế bộ sưu tập các mẫu mới mùa đông của thương hiệu DINIR. Có lẽ cũng vì vậy, mà sau khi xem xong video quay cảnh diễn xuất của Khương Cửu Sênh, người phụ trách của DINIR mới quyết định chọn cô không chút do dự.

Đây không phải lần đầu tiên Mạc Băng nhìn thấy cô trong trang phục diễn, nhưng vẫn cảm thấy rất choáng ngợp. Thật đúng là… ôi cái vòng eo của Khương Cửu Sênh kìa, sao mà mảnh mai thế cơ chứ!

Thời Cẩn bước tới, trầm giọng hỏi: "Có thể đổi bộ khác được không?"

Khương Cửu Sênh khẽ nhíu mày hỏi lại anh: "Không đẹp à?"

Anh lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vòng eo con kiến đang lộ ra ngoài của Khương Cửu Sênh: "Anh không muốn để kẻ nào nhìn thấy." Anh chỉ muốn móc hết những đôi mắt đang dán chặt trên người Khương Cửu Sênh ra thôi.

Khương Cửu Sênh phì cười thành tiếng: "Thời Cẩn à, đây là công việc mà."

Anh khẽ gật đầu, đáp rất trôi chảy: "Anh sẽ cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng đến em."

Cố gắng, dù sao thì cũng chỉ là cố gắng mà thôi.

Vừa bắt đầu quay chụp chưa được mười phút, bầu không khí trong trường quay đã có phần nổi da gà. Mạc Băng không nhịn được, bèn lên tiếng: "Bác sĩ Thời này, đó chỉ là do chụp ảnh cần thôi mà."

Thời Cẩn nhẹ nhàng nói: "Tôi biết."

Đã vậy thì anh đừng có nhìn nam diễn viên nhà người ta trừng trừng như thế nữa, làm cho tay người ta cứ run lẩy bẩy kia kìa.

Thật ra, lần quay chụp này cũng không có hành động gì thân mật thái quá cả. Có vẻ như tổng giám đốc quảng cáo của DINIR là một người si mê siêu anh hùng, khoa học viễn tưởng đến không thể thoát ra được, thế nên, một đoạn quảng cáo đồ trang sức thôi mà ông ấy có thể biến nó thành như phim bom tấn cấp độ quốc tế vậy. Người được chọn đóng vai nam chính trong quảng cáo là một diễn viên phim hành động quốc tế, hơn nữa, nam diễn viên đó cũng là một người rất lịch thiệp, chừng mực, hành vi cử chỉ đều vô cùng lịch lãm, ga lăng. Trong đoạn quay này, anh ta có hơi tiếp xúc da thịt với Khương Cửu Sênh một chút, anh ta sẽ phải ôm hờ qua eo cô, nhưng hoàn toàn không hề có động tác gì quá khuôn phép.

Thế nhưng… anh ta không thể nào chịu nổi ánh mắt còn lạnh lùng khắc nghiệt hơn cả tuyết ở Salton kia của Thời Cẩn. Còn chưa kịp chạm vào người Khương Cửu Sênh, thì tay của nam diễn viên kia đã run lẩy bẩy không ngừng như mắc chứng Parkinson rồi.

Ban đầu Mạc Băng còn có ý định để Khương Cửu Sênh tiến quân vào giới phim ảnh, nhưng giờ thì cô cảm thấy mình cần phải cân nhắc thật kĩ chuyện này!

NG lần thứ tư.

Đạo diễn quảng cáo vốn đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, lúc này chợt vô tình ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Thời Cẩn, ông ta đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng kích động: "Ngài có phải là bác sĩ Thời không?"

Thời Cẩn dùng tiếng Anh trả lời: "Vâng, là tôi."

Đạo diễn vội đưa hai tay ra, bắt tay Thời Cẩn bằng nghi lễ bắt tay chính thức nhất của Salton.

Mạc Băng nghe mà như vịt nghe sấm, chỉ loáng thoáng nghe được vài từ tiếng Anh lẻ tẻ thôi. Cô cảm thấy Thời Cẩn thần thông quảng đại thật, ở Salton mà anh cũng được "kính trọng" như thế này.

Khoảng mười phút sau, đạo diễn hô ngừng lại, đổi động tác ôm eo ban đầu thành dựa lưng vào nhau.

Sau đó… họ chỉ quay một lần là qua.

Thời Cẩn bước tới, khoác chiếc áo lông vũ lên người Khương Cửu Sênh, ôm cô quay về khu vực nghỉ ngơi. Anh đắp cho cô một tấm thảm thật dày lên trên đùi, hai tay cọ xát vào mu bàn tay cô, chờ nó ấm trở lại rồi anh mới thấy yên tâm.

"Bác sĩ Thời, có phải anh đã nói gì với đạo diễn không?"

Thời Cẩn thản nhiên đáp: "Ừ, anh chỉ đề xuất ý kiến một chút thôi mà."

Khương Cửu Sênh kinh ngạc hỏi: "Anh quen đạo diễn Smiths à?" Trước khi quay chụp, cô đã nghe Mạc Băng giới thiệu qua về vị đạo diễn tầm cỡ quốc tế này rồi. Ông ta là một người vô cùng cố chấp, làm sao có thể dễ dàng nghe theo lời kiến nghị của một kẻ ngoại đạo như Thời Cẩn được?

Thời Cẩn rất kiên nhẫn giải thích cho cô: "Trước khi đến Thiên Bắc, anh đã từng làm bác sĩ phi chính phủ ở Nipolia. Khi ấy anh từng điều trị cho một cậu thiếu úy ở chiến trường, mà thật tình cờ, Smiths lại là người nhà của cậu thiếu úy đó. Vừa rồi ông ta nhận ra anh."

Thì ra là "có qua có lại" à.

Có một vấn đề Khương Cửu Sênh vẫn chưa hiểu lắm: "Sao anh lại đi làm bác sĩ phi chính phủ?" Mưa bom đạn lạc quá nguy hiểm, nhất là ở quốc gia đang chìm trong chiến tranh. Dịch bệnh, tai họa tràn lan khắp nơi, một khi nhân viên y tế ở đó gặp phải tai nạn nghề nghiệp thì tỷ lệ lây nhiễm cũng rất cao.

Đến bây giờ Khương Cửu Sênh cũng vẫn còn thấy hoảng hốt lo sợ khi nhớ đến chuyện Thời Cẩn gặp tai nạn nghề nghiệp lần trước.

Thời Cẩn đưa cốc nước ấm cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô, rủ rỉ tâm sự: "Thầy giáo hướng dẫn anh trong Đại học Y cũng là một bác sĩ phi chính phủ. Ông ấy là người bác sĩ bình tĩnh nhất trên bàn mổ mà anh từng thấy, cũng là người bác sĩ duy nhất từng tự tay mổ cho chính người thân của mình mà không hề bị ảnh hưởng và bất an một chút nào trong cả quá trình phẫu thuật. Về vế trước thì chính anh cũng có thể làm được, nhưng vế sau thì hoàn toàn không thể." Thời Cẩn nói rất chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng êm ái, "Sênh Sênh, nếu người nằm trên bàn mổ là em, thì chắc chắn rằng đến dao mổ anh cũng không thể cầm chắc được."

Khương Cửu Sênh lẳng lặng ngồi nghe anh nói.

"Anh đã từng hỏi thầy hướng dẫn của mình rằng, làm thế nào mà thầy làm được như vậy?! Ông khuyên anh, cứ đi ra chiến trường nhìn cảnh tượng gãy tay cụt chân, máu chảy thành sông đi, thì khắc sẽ có câu trả lời thôi."

Khương Cửu Sênh cảm thấy rất khó tin: "Thế rồi anh đi luôn à?"

"Ừ." Thời Cẩn nắm nốt lấy bàn tay còn lại của cô, dán chiếc cốc đựng nước ấm vào để sưởi tay cho cô.

Cô hỏi với vẻ hứng thú: "Vậy bây giờ thì sao? Anh làm được chưa?"

Thời Cẩn khẽ mỉm cười lắc đầu: "Anh vẫn chưa làm được." Anh nói, "Đến băng bó vết thương cho em thôi mà tay anh còn run nữa là." Dù đã nhìn thấy cảnh tượng thi thể chất cao như núi, dù đã quá quen với cảnh mưa máu gió tanh, thì khi đứng trước mặt cô, anh vẫn nhát gan như thường.

Từ năm tám tuổi anh đã học được cách cầm súng, từng khiến vô số người bị thương. Lúc còn ở nhà họ Tần, thậm chí anh còn từng giết người rồi, nhưng chưa bao giờ biết sợ là gì. Chỉ mình cô, là có thể khiến cho anh rối loạn, hoang mang.

Khương Cửu Sênh không nói gì, lẳng lặng nhìn anh bằng ánh mắt ấm áp, dịu ngọt.

"Sênh Sênh," Thời Cẩn ôm lấy tay cô, "Trên thế gian này, chỉ có hai người mà vĩnh viễn anh không thể điều trị được, dù tay nghề của anh có giỏi đến mấy cũng không được. Một người là chính bản thân anh, người còn lại, là em đó."

Bác sĩ không thể tự chữa cho mình, còn với cô, thì anh bó tay không làm được.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy chân thành: "Thế nên, em phải bình an khỏe mạnh một chút, đừng để bị ốm hay bị thương nhé."

Trái tim Khương Cửu Sênh như mềm nhũn, cô gật mạnh đầu: "Vâng."

Giọng điệu của Thời Cẩn rất nghiêm túc: "Bớt hút thuốc uống rượu nữa."

Sao chuyển chủ đề không hài hòa chút nào thế.

Khương Cửu Sênh im re không đáp. Cô vốn đang cảm động đến quên cả Đông Tây Nam Bắc, đột nhiên lại có cảm giác như vừa rơi xuống hố vậy.

Sau đó…

Đến giờ cơm trưa, Thời Cẩn đưa cô đến một quán cơm thực dưỡng dưỡng sinh, gọi một suất dược thiện (*) tốt cho sức khỏe rồi đút cho cô ăn rất nhiều.

(*)药膳: Dược thiện - Một loại thực đơn kết hợp đồ ăn và các vị thuốc Đông y để thành món ăn vừa bổ dưỡng vừa điều trị một số bệnh nhất định.

Khương Cửu Sênh cảm thấy bác sĩ Thời nhà mình thật đúng là… đáng yêu chết đi được.

Vì cô ăn quá nhiều, nên sau khi dùng cơm trưa xong, Thời Cẩn bèn kéo cô đi bộ cho tiêu cơm. Cả con đường này ngập tràn sắc thái thời trung cổ, nào là gác chuông, nào là lâu đài, nào là rường cột chạm trổ san sát kề nhau. Rất nhiều loài cây lạ mà Khương Cửu Sênh không biết tên được trồng ở ven đường đi bộ phủ lớp tuyết dày thật dày. Những mảng tuyết đọng nặng trĩu cành cây, vài bông hoa rơi xuống đất, nào hồng nào đỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp và nổi bật trong cả khoảng trời tuyết trắng này.

Trên đường thưa thớt người qua lại, chỉ văng vẳng đâu đây tiếng cười đùa của những người nghệ sĩ đường phố.

Một cậu bé bán hoa chạy băng qua đường, giơ giỏ hoa lên trước mặt Khương Cửu Sênh, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt xanh thăm thẳm như biển cả bao la.

"Chị ơi, chị xinh đẹp thật đấy. Em có thể tặng chị một bông hoa được không?"

Cậu bé trai nhỏ xíu chỉ chừng bảy tám tuổi, ăn mặc rất giản dị, quàng một chiếc khăn lụa màu đỏ, tay cầm một đóa hoa như một quý ông bé nhỏ.

Khương Cửu Sênh đang định gật đầu thì Thời Cẩn lại từ chối. Giọng nói của anh vừa lễ độ vừa ôn hòa, cũng rất kiên nhẫn: "Cậu có thể tặng hoa cho cô ấy, nhưng Katlan đỏ thì không được." Anh nói bằng thứ tiếng Anh thuần chủng, tròn vành rõ chữ, từng từ đều được phát âm rất tiêu chuẩn.

Do chênh lệch chiều cao, Thời Cẩn phải hơi khom người để nói chuyện với cậu bé, một tay anh chắp đằng sau lưng. Khương Cửu Sênh không hiểu nghi lễ quý tộc của phương Tây cho lắm, cô chỉ cảm thấy lúc này nhìn Thời Cẩn rất cuốn hút.

Cậu bé thoáng nhìn qua chiếc giỏ hoa chỉ còn lại Katlan đỏ, rồi ngạc nhiên hỏi: "Vì sao không được ạ?"

Thời Cẩn thong thả giải thích: "Vì chị ấy có bạn trai rồi, chỉ có bạn trai chị ấy mới có thể tặng chị ấy loài hoa đó."

Ý nghĩa của hoa Katlan đỏ là tình cảm chân thành và lòng mến mộ. Ở Salton, nó thường được dùng để tỏ tình.

Cậu bé kia nghe nửa hiểu nửa không, đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong veo như nước, không một gợn bụi trần: "Vậy có phải là nếu em làm bạn trai của chị ấy, thì sẽ tặng được hoa Katlan cho chị ấy không?"

Andrew, ba của cậu bé đã từng dạy cậu rằng, hoa tươi luôn sánh đôi cùng người đẹp. Đã là một quý ông thì tuyệt đối không thể tiếc rẻ lời khen dành cho những người phụ nữ xinh đẹp, ví dụ như chị gái đứng trước mặt cậu chẳng hạn. Cậu muốn tặng cho chị ấy một đóa hoa đẹp nhất cùng với những lời khen tuyệt nhất.

Thế nhưng anh trai này lại nói, chỉ có bạn trai mới có thể tặng khiến cho cậu cảm thấy rất đau đầu.

"Cậu không thể làm bạn trai của cô ấy được, vì cô ấy đã có tôi rồi." Thời Cẩn lịch thiệp ngồi xổm xuống để ngang bằng với cậu bé kia, nói: "Nhưng tôi có thể mua hết số hoa này cho cậu, sau đó tặng cô ấy."

Cậu bé ngẫm nghĩ một chút, tuy có hơi tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: "Vậy cũng được ạ." Cậu chọn đóa Katlan đẹp nhất trong giỏ, đưa cho anh trai nhìn còn đẹp hơn cả con búp bê Tây của cậu, nói, "Vì chị ấy rất xinh đẹp, nên em chỉ lấy anh một Euro thôi."

Thời Cẩn đưa một Euro cho cậu, đón lấy đóa hoa. Cậu bé cười vui vẻ chào hai người rồi đi tiếp.

Salton là một thành phố vô cùng lãng mạn, vừa thanh nhã vừa yên tĩnh. Nhịp sống nơi đây rất chậm, nhẹ nhàng và yên ả. Khương Cửu Sênh cảm thấy, thành phố này rất giống với khí chất của Thời Cẩn. Đối với cô, anh giống như một vị quý tộc bước ra từ bức tranh trong tòa lâu đài cổ vậy.

Anh khom người xuống tặng hoa cho cô. Cô vừa đón lấy, anh bèn nhẹ nhàng đặt lên trên mu bàn tay cô một nụ hôn.

"Thời Cẩn này, anh đã từng đến Salton rồi à?" Khương Cửu Sênh ngạc nhiên vì có vẻ anh hiểu biết rất nhiều về phong tục của Salton, ví dụ như vừa rồi ở trong nhà hàng, anh cũng dùng nghi lễ trên bàn tiệc của nơi này chẳng hạn.

Thời Cẩn lắc đầu: "Đâu có, đây là lần đầu tiên anh tới đây."

Khương Cửu Sênh nghe vậy lại càng ngạc nhiên hơn: "Vậy sao anh biết nhiều thứ thế?"

Anh bật cười đáp: "Vì bạn trai của em là người vô cùng thông thái."

Khương Cửu Sênh không nhịn được cười. Quả thực là như thế, dường như không có gì mà anh không biết, không hiểu, à, có chăng cũng chỉ trừ việc âm điệu không hoàn chỉnh mà thôi.

Khương Cửu Sênh khoác tay Thời Cẩn, rảo bước trên đường. Nhìn thấy cậu bé bán hoa ở bên đường bên kia, cô mỉm cười vẫy tay với cậu ấy rồi quay sang nói với Thời Cẩn: "Anh có thích trẻ con không?"

Cách anh giao lưu với cậu bé kia vừa rồi khiến suy nghĩ của cô chợt bay xa vạn dặm. Cô thầm tự hỏi, không hiểu Thời Cẩn sẽ cư xử với con của mình như thế nào nhỉ? Liệu có phải sẽ như hai vị quý ông giao tiếp với nhau giống vừa rồi không?

Thời Cẩn đáp không cần nghĩ: "Anh không thích."

Câu trả lời rất dứt khoát, thậm chí còn mang theo vẻ quyết đoán không thể phản bác được.

Khương Cửu Sênh ngạc nhiên hỏi: "Cả trai lẫn gái anh cũng đều không thích sao?"

"Ừ, anh đều không thích." Đột nhiên, Thời Cẩn ngừng bước, quay người đối diện với cô, giọng nói chợt trở nên rất trịnh trọng. Anh bảo cô rằng, "Sênh Sênh, sau này anh cũng không muốn có con."

Cô sững sờ nhìn anh.

Thời Cẩn nói rất thong thả bình tĩnh, nhưng lại nghiêm túc đến lạ thường: "Có lẽ bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để bàn đến vấn đề này, nhưng anh không muốn giấu em. Anh cần phải để em biết được suy nghĩ của anh." Anh lặp lại một lần nữa, "Anh không muốn có con."

Anh là người theo trường phái DINK sao? (*)

(*) DINK: viết tắt của Double Income No Kids – Những cặp đôi sống theo xu hướng "đôi bên cùng có thu nhập, có khả năng sinh sản, nhưng không muốn có con". Một phong cách sống khá phổ biến trong giới trẻ hiện đại.

Trước đây Khương Cửu Sênh chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, nên hiện giờ đầu cô hơi hoang mang rối loạn. Cô nghĩ một lúc lâu mà cũng không nghĩ rõ được, bèn thẳng thắn nói: "Về chuyện này thì em nghĩ chờ chúng ta kết hôn xong lại bàn sẽ tốt hơn."

Hiển nhiên Thời Cẩn cũng rất thích câu trả lời này của cô. Anh lập tức đồng ý: "Ừ."

Đúng lúc này, Mạc Băng gọi điện tới. Khương Cửu Sênh xem đồng hồ thấy chưa tới giờ quay phim, nên cũng không hiểu có chuyện gì.

Cô vừa nhấc máy, Mạc Băng đã hỏi ngay: "Hai người vẫn đang ở cầu Sangri à?"

Khương Cửu Sênh không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao chị biết?"

"Hai người bị chụp trộm rồi. Ảnh đã bị tung lên trên mạng, trong nước đang xôn xao nhốn nháo hết cả lên kìa." Mạc Băng không biết thái độ của Khương Cửu Sênh thế nào nên mới gọi điện hỏi ý cô, "Có cần phải lên tiếng phủ nhận không?"

Khương Cửu Sênh đáp ngay không chút chần chừ: "Không cần đâu ạ."

Mạc Băng xác nhận lại một lần nữa: "Cô định công khai à?"

"Vâng." Khương Cửu Sênh đáp.

Mạc Băng hiểu ý cô bèn cúp máy.

Khương Cửu Sênh nhìn Thời Cẩn, nói: "Thời Cẩn, chúng ta bị chụp trộm rồi."

Thời Cẩn phản ứng rất nhanh, chỉ hỏi cô: "Em muốn cho anh danh phận chính thức đấy à?"

Cô gật đầu.

Thời Cẩn bật cười, vẻ dịu dàng đong đầy trong đáy mắt, giống như những tia sáng phản chiếu ra từ viên ngọc lưu ly thuần khiết vậy. Anh ôm lấy eo cô, nghiêng người lại gần cô thêm chút nữa: "Vậy chúng ta cho họ thêm một chút mồi lửa được không?"

Không chờ Khương Cửu Sênh trả lời, anh đã cúi xuống hôn lên môi cô.

Lúc này, trong nước đang là năm giờ chiều.

Ảnh Khương Cửu Sênh và bạn trai ôm hôn nhau trên đường phố Salton đã càn quét trên khắp các tòa soạn lớn. Chủ đề nóng trên tất cả các trang mạng đều là về chuyện tình cảm của Khương Cửu Sênh.

Ảnh vừa được đăng lên weibo đã thu hút được hàng triệu lượt xem của cư dân mạng. Họ thi nhau bình luận, chia sẻ, like, tất cả đều vô cùng kinh ngạc bất kể có phải là fan của Khương Cửu Sênh hay không.

Phương Bắc Có Chú Sói Tên Hỉ Chi Lang: "Đ*ch mợ! Bạn trai bí ẩn của Khương Cửu Sênh kìa!"

Tiểu Thanh Niên Giới Giải Trí: "Bị nhét cho cả bát thức ăn chó mà không kịp đề phòng!"

Người Đàn Ông Đẹp Trai Nhất Weibo: "Đẹp đôi quá! Tôi là đàn ông mà nhìn còn thấy không chịu nổi!"

Sáu Cánh Cửa Sixdoors: "Ôi mẹ ơi, góc cạnh khuôn mặt kìa! Ôi trời đất ơi, còn cả chính diện nữa chứ!"

Tránh Hết Ra Cho Tôi Ôm Cái Áo Giáp Này Nào: "Tôi chỉ mới nhìn hai lần thôi nhé. Thôi hỏng rồi, tôi mang thai rồi!"

Tiểu Hồng Chị Gái Tiểu Minh: "Nhan sắc này đã khiến đám cuồng sắc đẹp choáng váng ngất xỉu rồi, gọi cấp cứu hộ tôi với."

Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 010: "Người anh iem nầy, anh thắng rồi! Tôi tình nguyện làm vợ bé. @Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh."

Nắp Bình 12345: "Ơ, anh chàng này không phải là vị bác sĩ khoa Ngoại thời gian trước đã từng phẫu thuật mổ ngực ngay trên đường phố đó sao?"

Đội Trưởng Đội Trợ Lý Của Sênh Gia: "Cậu tìm ra chân tướng rồi đấy. Sênh Gia nói bạn trai của chị ấy là bác sĩ."

Tôi Không Muốn Biến Thành Lợn: "Thời Cẩn ở khoa Ngoại Tim mạch! Không cần cảm ơn, hãy gọi tôi là Quách Lôi Phong!"

Mộng Dao 19970403: "Cuối cùng họ cũng công khai rồi. Giờ thì tôi có thể mạnh miệng vỗ ngực nói, bạn trai của Sênh Gia chính là hotboy của bệnh viện Thiên Bắc chúng tôi đấy! Có ảnh minh họa nhé!"

Nhẹ Nhàng Như Gió: "Ôi, nữ thần và nam thần trong lòng tôi ở bên nhau rồi. Tôi có nên chúc mừng họ không đây? Có nên chúc mừng họ không đây?!!!"

Tiểu Hồng Chị Gái Tiểu Minh trả lời @Tôi Không Muốn Biến Thành Lợn: "Tôi biết vì sao ông anh này học ngành y rồi! Đó là vì muốn cứu vớt những trái tim thiếu nữ đã nổ tan tành của đám cuồng nhan sắc chúng tôi! Thôi xong, tim tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi phải tới Thiên Bắc đăng ký nhập viện vào khoa Ngoại Tim mạch đã."

Bạn Học Y Tử: "Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Sênh Gia của chúng ta cười ngọt ngào thế này. Trái tim của lão phu tan chảy mất."

Chym Hạc Cỏ Bốn Lá: "Đây là fan couple mới ra lò!"

Yên Bình Làm Một Anh ID: "Không biết anh có thể nhìn thấy được không, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng: Mong anh sẽ hết lòng yêu thương chăm sóc Sênh Gia của chúng tôi. Tuy anh đã có danh phận chính thức, nhưng Sênh Gia của chúng tôi vẫn có một triệu bà vợ đấy."

Trà Sữa Trân Châu Giảm Đường: "Khương Lâm thị - vợ Sênh Gia."

HHH Của Anh Trai: "Khương Vương thị - vợ Sênh Gia."

Còn vô vàn những bình luận khác nữa.

Sáu giờ chiều, Khương Cửu Sênh chỉ đăng một câu rất đơn giản kèm với một bức ảnh lên weibo.

Khương Cửu Sênh V: "Xin chào bác sĩ Thời."

Trong ảnh, cô đứng dưới cầu Sangri ở Salton, tay giơ hình chữ V, sau lưng là một màn tuyết rơi trắng xóa, còn có cả Thời Cẩn nữa.

Chỉ một bài đăng weibo nhưng làm cho cả giới giải trí như nổi cơn sóng thần. Không chỉ vì những chủ đề liên quan đến Khương Cửu Sênh luôn có độ chú ý rất cao, mà cũng vì Thời Cẩn là người đã từng được gọi là Thần y khoa Ngoại, nổi tiếng khắp các trang mạng trong một đêm, rồi cũng biến mất tăm mất tích chỉ trong một đêm.

Trong hàng triệu bình luận, Đàm Mặc Bảo lại nhanh mắt nhìn thấy câu bình luận như thế này: Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh: "Chào em, bà Thời của anh. @Khương Cửu Sênh V"

Haizzz, nữ thần bị bắt cóc mất rồi! Đàm Mặc Bảo cảm thán chán chê mê mỏi rồi mới đăng một bài weibo.

Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 010: "Chị phải thật hạnh phúc nhé, Sênh Sênh mà chúng em yêu quý nhất @Khương Cửu Sênh V @Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh."

Cài đặt hạn chế chỉ để hai người đọc được.

...

Mọi cảnh quay buổi chiều đều ở ngoài trời. Họ lấy bối cảnh quay thực tế trên một con phố kinh doanh ở Salton, hơn nữa, còn đều là quay trên không. Do tổng giám đốc quảng cáo của DINIR si mê cuồng dại phim khoa học viễn tưởng, nên phim quảng cáo mà ông ta hướng tới cũng phải tràn ngập cảm giác của một bộ phim bom tấn, nhất là phần diễn của Khương Cửu Sênh, nào là leo trên tòa nhà, nhảy xe, ngã từ trên cao xuống v.v… toàn những hành động vô cùng nguy hiểm.

Dù sao Khương Cửu Sênh cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, lần đầu tiên cô đeo dây cáp, Mạc Băng lo lắng khuyên: "Em dùng diễn viên đóng thế đi."

Cô lập tức từ chối ngay: "Chí ít cũng phải để cho DINIR cảm thấy em xứng đáng với mức phí đại diện hình ảnh mà họ bỏ ra chứ."

Nhưng cũng đâu cần phải liều mạng như vậy.

Mạc Băng nhìn sang Thời Cẩn, hy vọng anh có thể khuyên cô vài câu.

Thời Cẩn bước tới trước mặt Khương Cửu Sênh, khẽ hôn lên trán cô: "Em cẩn thận nhé."

Cái gì vậy trời?!!! Mạc Băng thực sự cho rằng mình đã nghe nhầm. Bình thường anh ấy chiều chuộng Sênh Sênh như gì ấy, sao giờ có thể chịu cho cô ấy làm liều như vậy?

"Anh đừng lo!"

Khương Cửu Sênh để lại một câu an ủi rồi quay lưng đi vào phạm vi ống kính máy quay.

Đạo diễn vừa hô to: "Action!", sợi dây cáp sau lưng Khương Cửu Sênh liền giật mạnh lên trên.

"Cô Mạc." Thời Cẩn bất chợt lên tiếng.

Mạc Băng quay sang nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt Thời Cẩn không rời khỏi Khương Cửu Sênh một ly nào: "Nếu như không phải vì Sênh Sênh bướng bỉnh quyết định, thì về sau cô có thể giảm thiểu tối đa những công việc có tính nguy hiểm cao như thế này không?"

Cô còn cứ tưởng Thời Cẩn chịu được, thì ra cũng chỉ đang cắn răng nín nhịn mà thôi.

Thực ra chính Mạc Băng cũng không có ý kiến gì về chuyện này: "Lần này là do tôi chưa cân nhắc kĩ càng, sau này tôi sẽ để ý hơn."

"Cảm ơn cô."

Khóe môi Mạc Băng hơi giật giật: "Anh khách sáo quá."

Có lẽ, đối với Thời Cẩn mà nói, thì trừ Khương Cửu Sênh ra, những người khác cũng chỉ là người qua đường A, B, C, D, E, F mà thôi. Anh sẽ cư xử vô cùng lịch sự, nhưng còn lại thì… xin lỗi nhé, chúng ta đâu có quen!

Cảnh quay này rất khó nên tiến độ cũng hơi chậm, chỉ riêng động tác rơi từ trên không trung xuống thôi mà Khương Cửu Sênh đã phải quay lại năm lần rồi, hơn nữa, còn là ngã thật. Nhìn cô đập mạnh lưng xuống trần xe ô tô mà Mạc Băng thót cả tim, chỉ muốn cầm loa hét lên nhắc cô đừng có ngã nhiệt tình như thế nữa, cô có phải là tường đồng vách sắt đầu chứ.

Chỉ một cảnh quay thôi mà quay mất hai mươi phút.

Lúc Khương Cửu Sênh được dây cáp thả xuống, tay cô lạnh đến đông cứng. Thời Cẩn vội vàng vơ lấy chiếc áo lông vũ trùm lên cho cô, rồi đưa cho cô một cốc nước ấm.

"Sênh Sênh, anh lên xe chờ em nhé."

Khương Cửu Sênh khó hiểu, hỏi: "Sao thế anh?"

Sắc mặt anh vô cùng u ám: "Nếu còn đứng đây xem tiếp, anh sợ anh sẽ không kìm được mà đập vỡ máy quay mất."

Nghe anh nói vậy, cô cũng cảm thấy nên để Thời Cẩn tránh đi một chút thì tốt hơn, mà cô cũng đỡ bị phân tâm vì anh.

Quay thêm hai tiếng nữa, Khương Cửu Sênh ngã nhiều đến mức mặt nhăn cả lại. Đạo diễn Smith không nói câu nào, chỉ giơ ngón tay cái lên khen cô.

Thời Cẩn bế cô ra khỏi trường quay trước ánh mắt của bao người, khiến Khương Cửu Sênh cảm thấy rất mất tự nhiên: "Em không bị thương mà."

Hàng lông mày của Thời Cẩn nhíu chặt lại, hoàn toàn không có dấu hiệu thả lỏng: "Sau khi vận động với cường độ cao đến mức cực hạn của cơ thể, thì tất cả cơ bắp trên người đều có thể sẽ bị tổn thương. Ngày mai em sẽ không bước đi nổi đâu."

Sênh Sênh thản nhiên cười không chút lo lắng: "Không sao đâu, anh có thể bế em mà."

Thời Cẩn không còn biết phải nói gì nữa, nhưng lại không nỡ trách mắng cô.

Anh đặt Khương Cửu Sênh vào trong xe, thắt chặt dây an toàn rồi cởi áo khoác của mình, đắp lên người cho cô, sau đó mới chui vào xe ngồi cùng cô. Thời Cẩn nhíu mày, ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu như có điều muốn nói.

Khương Cửu Sênh chỉ lẳng lặng ngồi nhìn anh, chờ anh lên tiếng.

Thời Cẩn cố gắng giữ bình tĩnh: "Sênh Sênh à, anh biết em rất yêu nghề, anh không thể can thiệp vào công việc của em. Nhưng mà, liệu em có thể hơi lùi lại một bước nhỏ thôi, cố gắng tránh những chuyện có tính nguy hiểm cao như thế này vì anh không?"