Duyên Lai Thị Miêu

Chương 2-2




Qua mười ngày, Đông Phương lại mang Trần Tiêu đến chỗ phòng khám thú y. Vào cửa, bác sĩ Mã Vĩ Biện kia liền nhận ra hắn, ra nghênh đón đồng thời ôm Trần Tiêu vào lòng

“Ha, tiểu tử, cư nhiên vẫn còn sống.”

Sau đó kéo hắn qua chỗ Xquang, Mã Vĩ Biện nhìn kết quả một chút, đem băng trên đùi Trần Tiêu mở ra.

“Khôi phục hoàn toàn tốt, nhưng bây giờ vẫn chưa thể vận động mạnh.”

Rốt cục có thể khôi phục được tự do thân thể, Trần Tiêu đắc ý nhe răng về phía ***g. Nhưng cao hứng chưa được hai giây hắn như bị xịt keo

“Vậy khi nào ta mang nó qua tiêm?”

“Đợi thêm một khoảng thời gian đi, hiện tại vết thương tuy rằng không có gì đáng ngại nhưng vẫn tương đối yếu.”

Tiểu thư bác sĩ nói xong câu đó liền tốt bụng hỏi Đông Phương

“Nhà ngươi ở gần đây sao?”

“Vâng, cách đây không xa, đi bộ khoảng mừoi mấy phút. Là ở tiểu khu Kim Cúc.”

“A, thật trùng hợp, nhà ta cũng ở khu đó.”

Mã Vĩ Biện ngẩng đầu nhìn Đông Phương, nở nụ cười.

Trần Tiêu căn cứ vào kinh nghiệm tán gái nhiều năm của mình, lập tức hiểu được, này là nữ bác sĩ có chút tình ý với Đông Phương.

Đúng như dự đoán, nữ bác sĩ kia nói tiếp

“Mèo này ngươi nuôi thật tốt, nam nhân có tâm như ngưoi bây giờ cũng không còn nhiều.”

Đông Phương ân ân hai tiếng.

“Ai, ngươi ở toà nhà thứ mấy?”

“Thứ hai.”

“Nhà ta là toà thứ mười, mười với hai kém nhau không xa, xem ra chúng ta rất hữu duyên hữu phận.”

Nữ bác sĩ cừoi nói.

Trần Tiêu lườm một cái, tiểu khu đó có tất cả mừoi toà.

“Ngươi làm công việc gì? Có bạn gái chưa?”

Nữ bác sĩ tiếp tục tấn công điều tra hộ khẩu.

“Ta làm việc ở cơ khí Cường Phong, chưa có bạn gái.”

Đông Phương nói.

“Ừ, xưởng cơ khí hẳn là rất bận rộn đi?”

“Cũng tốt, phú bà đến sửa xe rất nhiều, ta thường nghĩ sẽ câu một bà.”

Đông Phương không biết là cố ý hay vô tình, nói chuyện không đứng đắn, vừa nói còn vừa lấy thuốc lá trong túi ra đốt.

“Nơi này không cho hút.”

Vị bác sĩ kia nói.

“A, thật không tiện, ta bị nghiện thuốc lá, vậy ta đi trước. Đi, Bạch Gia Hắc, về nhà.”

Đông Phương xốc Trần Tiêu lên.

Trần Tiêu nằm nhoài trên bả vai Đông Phương, thầm nghĩ, xong, này đại sự không thành rồi.

Cũng không ngờ nữ bác sĩ kia lại nhiệt tình tiễn hai ngừoi hắn ra ngoài.

Ai, quả nhiên nam nhân không xấu nữ nhân không yêu a…

Chỉ tiếc, Đông Phương tựa hồ không hề có chút hứng thú với nữ nhân.

Trở về nhà, Đông Phương thả Trần Tiêu xuống liền đi ra cửa. Chờ hắn ra ngoài, Trần Tiêu cẩn thận từ trong hộp bò ra.

Vết thương cùng ấm no tạm thời được giải quyết, hiện tại quan trọng nhất chính là phải nghĩ biện pháp khôi phục, hắn cũng không muốn cả đời trở thành mèo, hơn nữa hắn càng lo lắng tình huống công ty.

Vừa nghĩ, Trần Tiêu vừa mở máy tính của Đông Phương.

Trần Tiêu trước tiên mở website, dùng hai móng vuốt ấn ấn. Người hoá mèo là tình huống trước nay chưa từng có nên không thể tìm được tài liệu nào.

Trần Tiêu thở dài, sau đó mở MSN, điền tài khoản của mình cùng mật mã, lựa chọn trạng thái ẩn.

Hắn nhìn từng tên liên lạc, lựa chọn tên Tống Trình

Sau đó đánh hai chữ

[Tống Trình]

Máy tính bên kia lập tức có phản hồi

[Trần tổng?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!]

Từ hàng dấu chấm than Trần Tiêu có thể nhìn ra độ kinh ngạc của Tống Trình.

Sau một chốc Tống Trình lại hỏi

[Ngươi là Trần tổng hay người khác đang dùng tài khoản Trần tổng?]

[Đúng là ta, ngươi xin vào công ty là ta phỏng vấn, ta hỏi ba vấn đề liền cho ngươi đậu, sinh nhật của ngưoi là mười ba tháng hai, bạn gái họ Mã.]

Vì chứng mình bản thân, Trần Tiêu dùng vuốt mèo khó khăn đánh.

[Trần tổng, đúng là ngài?]

Thời điểm Tống Trình phỏng vấn chỉ có hắn và Trần Tiêu, bạn gái hắn cũng là mới quen, trong công ty chưa từng nói cho ai, chỉ có một lần bị Trần Tiêu nhắc đến, Trần Tiêu vừa nói thế, Tống Trình tin hơn nửa

[Ngài gần đây không tới công ty, nói nào cũng không tìm được ngài…]

[Hiện tại ta không tiện nói chuyện, đánh chữ cũng có chút chậm. Đừng đem chuyện ta liên hệ với ngươi cho ngừoi ngoài biết.]

Trần Tiêu đánh từng chữ từng chữ.

[Được rồi Trần tổng, bên cạnh ta không có ai nhìn thấy, Những ngày qua ngài đi nơi nào? Công ty tất cả đều nói ngài mất tích, hiện tại ngài đang ở đâu? Ta đi đón ngài.]

[Không cần, hiện tại không tiện, chờ qua một thời gian nữa ta sẽ trở lại.]

Trần Tiêu vừa đánh vừa cừoi khổ. Hắn còn không biết khi nào mới có thể khôi phục chân thân, hắn cũng không muốn trở lại làm mèo, như vậy càng nhiều vấn đề. Suy nghĩ một chút Trần Tiêu lại nói

[Việc ta mất tích xử lí thế nào?]

[Tin tức ngài mất tích tựa hồ bị ngừoi ta đè xuống, ta muốn báo án, thế nhưng họ đều nói… việc ngài mất tích có quan hệ cùng Đoàn gia…]

Trần Tiêu có chút thất vọng lắc đầu, tiểu tử này sợ phiền phức, thế nhưng chuyện đến nước này, cũng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng chỉ là thư kí, nhưng những người khác cũng không có…Trần Tiêu cảm thấy trong lòng chua chát, xem ra việc hắn mất tích không có ai chân chính quan tâm. Hắn hít một hơi để bình tĩnh

[Đúng vậy, là tiểu tử họ Đoàn kia giở trò quỷ, trong công ty khẳng định có tay trong của Đoàn gia. Tình hình hiện tại ở công ty thế nào?”

[Phi thường không tốt, toàn bộ công ty đang loạn hết lên. Hội cổ đông là nói đầu tien bất ổn, mấy cái kế hoạch ngài định ra đều bị bác bỏ, ta không giúp được gì. Còn có một số cổ đông muốn nâng đỡ Trương Đức Hâm, ngài cũng biết tiểu tử kia trừ cái miệng ba hoa căn bản không hề có bản lĩnh. Trần tổng, ngài nên trở về nhanh một chút, ta lo lắng công ty sẽ xảy ra việc lớn.]

Tống Trình đánh một đoạn lớn.

Những lão già chết tiệt kia. trong lòng Trần Tiêu sôi trào, thời điểm hắn còn ở đó, những cổ đông kia đi khắp nơi nói hắn như con ruột bọn họ, đến khi hắn xảy ra chút chuyện lập tức đứng qua phía người khác. Nhưng hiện tại hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể đánh ba chữ

[Ta biết rồi]

Máy tính bên kia chốc lát không có hồi âm. Sau đó Tống Trình mới gửi qua một câu

[Trần tổng, có người đến, ta phải đóng khung chat.]

Trần Tiêu cũng đóng khung chat, ngơ ngác nhìn mặt bàn, có chút mất mát. Sau đó, hắn mở email, một email mới cũng không có, hắn mở hộp thư cũ, đem những tin cũ nhìn từ trên xuống. Trong đó có một mail là ngừoi khác gửi tấm hình của hắn.

Trần Tiêu dùng móng mèo mở ra. Đó là hình năm ngoái tham gia một hội nghị xuyên quốc gia, trong hình hắn sạch sẽ, tuấn lãng, già giặn, biểu tình mang theo điểm lạnh lùng.

Tâm phiền ý loạn, Trần Tiêu cứ như vậy ngồi nhìn tấm hình cả buổi chiều, mãi đến khi sắc trời biến thành màu đen, hắn mới chống dậy xoá lịch sử truy cập.

Chuẩn bị tắt máy, Trần Tiêu trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy một thứ khiến hắn suýt chút nữa rơi từ trên bàn xuống.