Duyên Tiền Định

Chương 2




“Cảm ơn hai người thời gian qua đã giúp chúng tôi chăm sóc bé Kiệt, số tiền này xem như phí ăn ở của bé Kiệt ba năm qua.” Bà Trịnh dắt tay một đứa bé nhìn hai vợ chồng chủ nhà nói.

“Có gì đâu bà chủ, dù sao thằng bé cũng là cháu gọi tôi bằng cậu, tôi chăm sóc tốt cho nó là điều hiển nhiên thôi.” Người đàn ông đó cười lộ cả hàm răng.

“Mẹ ơi.” Đồng Đồng dắt đứa bé đi đến gần bà Trịnh

Khi hai người kia thấy đứa bé Đồng Đồng dắt thì vẻ mặt hiện lên chút bối rối. Vẻ mặt của họ đều bị Đồng Đồng nhìn thấy, nhờ vậy mà cô đã xác định những điều Phương Tuấn Khải nói là thật.

--- ------

“Thật ra từ lúc bé Kiệt sinh ra đến giờ, lần cuối cùng tôi gặp thằng bé là khi nó mới sinh ra. Tôi nhớ trên cánh tay thằng bé có một cái bớt hình đám mây. Hình như khi gặp tai nạn tôi đang trên đường đi đón thằng bé.” Phương Tuấn Khải đứng nhìn đứa bé đang ngồi trên ghế ăn kẹo nói với Đồng Đồng.

“Anh đúng là có tâm thật, con trai đã ba tuổi mà anh chỉ gặp nó đúng một lần.” Đồng Đồng bĩu môi nhỏ giọng nói.

“Khi đó tôi với mẹ thằng bé có mâu thuẫn cô ta dọn về nhà mẹ, bố tôi lại đột nhiên phát bệnh tim nên tôi phải quay về tiếp quản công ty. Cô ta còn thuê luật sư để xin lệnh cấm tôi đến gần con cho đến khi chúng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn.” Phương Tuấn Khải nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng khi ánh mắt anh nhìn đứa trẻ Đồng Đồng có thể cảm nhận được sự bi thương trong đó, có thể anh thấy có lỗi với con mình hoặc là anh vẫn còn tình cảm với mẹ của bé.

--- ------ ------ --------

“Đồng Đồng có chuyện gì vậy con?” Bà Trịnh nhìn Đồng Đồng và đứa bé đang nắm tay cô hỏi.

“Con có một số chuyện muốn hỏi anh chị Triệu một chút, không mất nhiều thời gian đâu mẹ.” Đồng Đồng cười cười với bà Trịnh.

Bà Trịnh gật đầu rồi đứng sang một bên nhưng ánh mắt bà vẫn nhìn về đứa bé đứng cạnh Đồng Đồng.

“Anh Triệu tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi đứa bé này anh không phiền chứ?” Đồng Đồng ngồi xổm xuống đối diện với một đứa bé trai mập mạp, cô giữ hai tay ép nó phải nhìn vào cô.

“Bé con, cháu tên gì?”

“Phương... Phương Tuấn Kiệt.” Đứa bé lấp bấp trả lời.

“Ồ, vậy cháu có biết trẻ con không được nói dối không?” Đồng Đồng lần này giữ lấy đầu đứa bé không cho nó xoay lại nhìn hai người kia. Mặt đứa bé trắng bệch như sắp khóc tới nơi nhưng Đồng Đồng cũng không có ý định bỏ nó ra.

“Dì hỏi lại lần nữa, nếu cháu vẫn không nói thật thì dì sẽ báo cảnh sát tới bắt cháu vào tù đó nha. Cháu tên là gì?” Lần này Đồng Đồng buông đứa bé ra để nó tự do hoạt động.

“Triệu Văn Huy ạ! “ Đứa bé lớn tiếng nói xong thì chạy đến ôm chằm người phụ nữ kia khóc.

“Anh Triệu, chuyện này là sao? Sao cháu trai nhà họ Phương lại thành họ Triệu mất rồi.” Đồng Đồng thấy bà Trịnh tức giận đến xanh mặt thì đi đến đỡ bà, cô nắm lấy bàn tay bà xoa nhẹ nơi giữa ngón cái và ngón trỏ.

“Do cô doạ thằng bé nên nó mới ăn nói lung tung thôi.” Triệu Văn cứng miệng cãi lại.

“Anh Triệu à, anh có biết bây giờ có một thứ gọi là xét nghiệm DNA không? Anh nghĩ sao nếu bây giờ chúng tôi đưa thằng bé đi xét nghiệm sau đó sẽ khởi kiện vợ chồng anh tội lừa đảo.” Đồng Đồng tươi cười nói.

Triệu Văn mở miệng mấy lần nhưng vẫn không tìm được lời nào để cãi nữa. Đồng Đồng không để anh ta suy nghĩ tiếp tục nói.

“Triệu Văn 37 tuổi, vợ anh là Lý Thục Huệ 34 tuổi. Hai vợ chồng anh suốt ngày chỉ lo bài bạc, ngoài ra còn buôn bán lẻ hàng cấm. Những tội này cộng thêm tội lừa đảo và bạo hành trẻ em thì hai người nghĩ mình sẽ ở tù bao lâu?” Đồng Đồng đi tới gần bọn họ nhỏ giọng nói.

Mặt hai vợ chồng Triệu Văn bây giờ đã trắng bệch, bọn họ không ngờ cô gái trước mặt lại khó chơi như vậy, vốn dĩ bọn họ muốn trộm long tráo phụng lợi dụng việc nhà họ Phương chưa từng biết mặt cháu trai để tráo đổi con mình thay thế nhưng không ngờ lại bị cô gái này vạch trần.

“Được rồi, cũng đã không còn sớm nữa chúng tôi xin phép đưa bé Kiệt về đây. Hy vọng không gặp lại nữa.” Đồng Đồng nói xong thì nắm tay Phương Tuấn Kiệt.

“Đợi đã, cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết chuyện của chúng tôi?” Triệu Văn không cam tâm hỏi.

“Tôi là vợ của Phương Tuấn Khải, còn chuyện của hai người..... là do chồng tôi nói cho nghe đấy.” Khi nói câu cuối Đồng Đồng cố gắng quan sát sắc mặt của hai vợ chồng họ Triệu nhưng chỉ thấy họ im lặng không có biểu hiện gì khác.

Vừa ra khỏi con hẻm thì bà Trịnh nhận được điện thoại nên lên xe đến bệnh viện. Còn lại Đồng Đồng và Tuấn Kiệt nên cô đành bắt taxi về nhà.

* là la lá lá la......*

“Alô, tớ nghe đây.” Đồng Đồng vừa nhận điện thoại vừa thắt dây an toàn cho bé Kiệt.

“Đồng Đồng cậu đang ở đâu vậy? Boss đang tìm cậu khắp nơi kìa.” Lý Mai gấp gáp nói nhỏ.

“Boss tìm tớ làm gì? Tớ đã xin nghỉ mấy ngày rồi mà.” Đồng Đồng ngạc nhiên hỏi.

“Tôi lại nhận được email phản hồi của khách hàng, cô lại đánh khách hàng nữa đúng không?” Lâm Gia Hào không biết từ khi nào đã lấy điện thoại của Lý Mai.

Đồng Đồng đưa điện thoại ra xa, cô nhìn đi nhìn lại số điện thoại sau đó lập tức đổi thái độ.

“Boss à, em thật sự không muốn đánh đâu chỉ là anh ta dám giở trò sàm sỡ với khách hàng nữ. Nếu em không đánh anh ta thì Boss muốn bên nữ kiện chúng ta sao?” Đồng Đồng thái độ lấy lòng cười nói.

“Ngày mai cô phải có mặt trong cuộc họp bằng không thì tự hiểu đi.” Lâm Gia Hào im lặng một lúc rồi nói sau đó thì cúp máy.

Đồng Đồng thở ra một hơi ngả người lên ghế: lần này tiêu thật rồi!

--- ------ ---

“Boss, Đồng Đồng cũng là có ý tốt thôi mà. Anh đừng đuổi việc cậu ấy được không?” Lý Mai lẽo đẽo sau lưng Lâm Gia Hào nói.

“Cô Mai, tôi có nói đuổi việc cô ấy sao? Tôi chỉ muốn cô ấy đi giải quyết vấn đề thôi.” Lâm Gia Hào đột nhiên dừng lại khiến Lý Mai đâm sầm vào người anh.

Khoảng cách của hai người quá gần khiến mặt Lý Mai đỏ lên, cô nhanh chóng kéo xa khoảng cách rồi mới quay lưng đi. Lý Mai đi nhanh quá nên không thấy nụ cười xấu xa của Boss mình ở phía sau.