Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 60: Tương tư không gặp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-60-0

Chương 60: Tương tư không gặp.

Hoàng hôn bốn phía hợp lại, cánh rừng to lớn từ từ tối dần xuống.

Nữ tử đứng trong rừng ngẩng đầu, nhìn lên cành cây che khuất bầu trời. Tia sáng tà dương cuối cùng chiếu xuống phiến lá khô vàng, mỗi một chiếc lá đều hiện ra ánh sáng màu vàng, rực rỡ tươi đẹp mê người. Nữ tử nhàn nhạt mím môi, như chìm vào một đoạn hồi ức, nhìn đầu cành cây xuất thần.

Gió nhẹ lay động Hạnh hoàng sa y, cũng mang theo từng trận mùi hương Đàm Hoa. Người đứng dưới cây ngửi thấy mùi hương này, lấy lại tinh thần, trong con ngươi trong như nước dần bịt kín một tầng bi thương. Ở một nơi khác, phiên nhiên đứng trên tường, Mộ Dung Ly Túc cảm giác được một chút khác thường, ánh mắt phóng đến bên trong mảnh Đàm Hoa, hơi nhíu mày. Khí tức kì dị lúc trước bắt đầu từ chỗ này phát ra, mà giờ khắc này càng phát ra rõ ràng. Đang lúc nàng âm thầm suy nghĩ, bên trong mảnh Đàm Hoa chợt hiện ra biến hóa.

Có ánh sáng huỳnh quang màu lam nhạt từ trong một đóa hoa nở rộ phát ra, giống như bầy đom đóm. Những quang điểm kia ở giữa không trung tụ hợp cùng một chỗ, chậm rãi huyễn hóa thành một hình người. Rồi sau đó, nữ tử tuyệt sắc được huyễn hóa từ quang điểm nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, bước chân trần, đi về phía người trong rừng.

Thì ra, là một U hồn sao?! Ánh mắt Bạch y mỹ nhân ngưng tụ, nhưng không có ra tay ngăn cản. Bởi vì vừa rồi, trong chớp mắt nàng kia mở mắt, thì nhìn về phía nàng. Ngoài ý định là trên mặt nàng kia không có chút kinh ngạc, vẫn không gợn sóng không sợ hãi mà liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt kia, đạm mạc lạnh lẽo âm u, mang theo thoải mái dũng cảm, nhưng cũng không có địch ý.

Mộ Dung Ly Túc phát hiện trên người U hồn này không có một chút lệ khí nào, ngược lại còn có Tiên khí, xem ra là có Tiên cơ. Kỳ quái là thần hình lúc này của nàng lại không vững chắc, bộ dáng rất yếu ớt, thật giống như vừa chịu phải vết thương rất lớn nào đó, nguyên thần bị hao tổn nghiêm trọng, trên người đã quấn quanh một tầng khí Âm minh.

Trực giác nói cho nàng biết, u hồn này cùng nữ tử trường váy Hạnh hoàng sắc có rất lớn liên hệ.

Chỉ thấy u hồn kia chậm rãi đến gần người dưới cây, bàn chân trắng muốt giẫm trên lá khô mềm mại, không có phát ra chút âm thanh nào. Nàng đi đến bên cạnh nữ tử mặc Hạnh hoàng sắc, lẳng lặng nhìn bên mặt dịu dàng của người kia, ánh mắt ôn nhu như nước, lưu luyến động lòng người. Tang Du cứ vậy đứng dưới tàng cây thật lâu thật lâu, giống như đang nhớ lại, lại như đang chờ người nào ước hẹn, thẳng đến khi cánh rừng tối xuống một chút, thần tình trên mặt cũng theo ánh sáng tối xuống, càng thêm thống khổ. Cuộc sống như vậy qua đã lâu rồi, cái người lúc trước luôn đúng giờ đi đến bên cạnh nàng rốt cuộc không xuất hiện nữa. Lần lượt chờ đợi, đổi lại đều là thất vọng.

Nhưng mà, thật sự rất muốn cùng nàng gặp lại một lần a.

Tang Du rũ mắt xuống, thần sắc ảm đạm. Bỗng nhiên có một chiếc lá vàng bị gió thổi đến, rơi vào trên người nàng. Nàng giật mình, nhặt chiếc lá rụng nơi đầu vai, đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong con ngươi dần lộ ra suy nghĩ khác thường. Nàng buông lá cây kia, sau đó chậm rãi giơ tay, dùng sức vỗ một cái.

'Ba' một tiếng, thanh thúy vang dội, quang quẩn trong rừng, sau đó trên cành cây liền rơi xuống một chiếc lá, dường như là đáp lại tiếng vỗ tay của nàng. Trong lòng Tang Du run lên, vừa vội vừa gấp mà vỗ vài cái. Mộ Dung Ly Túc nhìn thấy một màn này có chút kinh ngạc, thần sắc U hồn kia rõ ràng thay đổi, từ lạnh nhạt biến thành thương tiếc, cuối cùng mang theo áy náy đau xót.

Từng tiếng vỗ kia vang lên liên tục không ngừng, trong cánh rừng yên tĩnh lộ ra có chút quái dị, dường như thanh âm kia gõ vào trong lòng, trầm trọng không rõ. Nữ tử trong rừng dùng sức vỗ tay, lá cây khô từ cành cây rơi xuống, một chiếc, hai chiếc, càng lúc càng nhiều. Từng trận gió thổi lên, đầy trời lá vàng bay tán loạn phấp phới, giống như vô số con Hồ điệp.

Nữ tử đứng trong đám lá rụng nhao nhao, thân thể run rẩy, nước mắt ẩm ướt khuôn mặt, nhưng không cam lòng che miệng, thấp giọng thì thào: "Phiến tử, đều gạt người..." Mà bên cạnh nàng, cũng đồng dạng rơi nước mắt. U hồn thần sắc buồn bã, trên khuôn mặt tuyệt mỹ óng ánh lệ quang, chỉ có thể cắn môi dưới, vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.

Thì ra quỷ hồn, cũng sẽ động tình, cũng sẽ thương tâm rơi lệ sao?!

Trong lòng Mộ Dung Ly Túc bỗng nhiên như đang lên men, sinh ra một loại thương cảm chua xót. Ánh tà dương đã triệt để ẩn xuống, biến mất sau núi đen, sắc trời hoàn toàn tối đi, trong không khí mang theo chút mát mẻ. Gió mát xoáy lá khô dưới chân lên, đồng thời cũng thổi khô nước mắt. Tang Du xoa mặt, cuối cùng xoay người, chậm rãi đi ra khỏi cánh rừng, bóng lưng nhiễm lên tiêu điều của mùa thu, buồn bã như thế.

U hồn trong chớp mắt lúc nàng xoay người, hoảng hốt vươn tay muốn kéo nàng lại, chẳng qua tay vừa chạm vào ống tay áo, lại xuyên thấu qua, tựa như không khí, hoàn toàn không chạm đến. Tang Du như cảm giác được cái gì, bước chân dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng ai, cuối cùng tự giễu lắc đầu, chán nản rời đi. U hồn nhìn người đi xa, chậm rãi cuối đầu, mặt xám như tro.

Mộ Dung Ly Túc nhẹ nhàng nhảy xuống tường, đi đến bên cạnh nàng, đưa tay hướng cơ thể nàng rót vào một cỗ Linh lực. Từ từ, thân hình U hồn vững chắc hơn nhiều, không có trong suốt như trước. Nàng ngẩng đầu hướng người xa lạ bên cạnh cười cười, sắc mặt có vài phần trắng bệch, nhưng vẫn tuyệt sắc khó che giấu như trước, Mộ Dung Ly Túc cũng âm thầm kinh diễm một phen, bất quá, cảm thấy U hồn nữ tử trước mắt có chút quen mắt. Nữ tử ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại giúp ta?"

"Ta chỉ vừa vặn đi ngang, không thể nhìn người yêu nhau phải vì tình khổ sở mà thôi." Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt trả lời, "Nhưng... cuối cùng ta cũng không thể giúp được gì." Trong phòng nơi xa, ánh nến sáng lên, một ít hạ nhân đem đèn lồng thắp sáng treo ở mái hiên, mờ nhạt mông lung, ấm áp tràn ngập. U hồn bình tĩnh nhìn phía xa, không biết suy nghĩ cái gì, giữa lông màu bịt kín u sầu. Mộ Dung Ly Túc đứng chắp tay, trong gió ống tay áo nhẹ bay, thanh nhã xuất trần, nàng than nhẹ một tiếng, thấp không thể nghe rõ, nói với nữ tử bên cạnh: "Vốn âm dương xa cách, hà tất oan uổng sinh si niệm, tăng thêm đau khổ."

Nữ tử nghe vậy cười khổ: "Nhưng, chuyện tình cảm, cho đến nay không phải dễ dàng khống chế." Lúc này, xa xa có mấy nha hoàn đi vào viện tử, ở trước cửa phòng nói gì đó, liền thấy cửa phòng mở ra, Tang Du cùng hai nha hoàn khác đi ra, sau đó các nàng cùng hướng cửa Nguyệt Lượng, đi ra sân nhỏ.

"Nếu ta đoán không sai, ngươi đem tất cả Linh lực của mình cho nàng đi." Mộ Dung Ly Túc mở miệng cắt nàng ánh nhìn chăm chú của nàng, "Vì sao phải tự hủy đi Tiên cơ, ngươi hiện tại rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ thần hình câu diệt." U hồn nữ tử quay mặt lại, trong giọng nói lộ ra kiên định: "Ta biết thời gian của mình không còn nhiều lắm. Nhưng ta không hối hận đã làm như vậy. Tang Du lúc trước ngoài ý muốn mà mù mắt, về sau ta phát hiện Linh lực của mình có ích đối với nàng, nên dùng tất cả tu vi giúp nàng hồi phục thị lực."

Ngày đó, vốn nàng chỉ ôm tâm thử rót một tia Linh lực vào mắt Tang Du, ngoài ý muốn lại thấy Linh lực kia từ từ tiến vào, không có bài xích, vô cùng phù hợp, dò xét một phen phát hiện ánh mắt Tang Du có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn. Trong lòng nàng liền dâng lên hy vọng.

Có lẽ, đây là số mệnh an bài đi, nàng chính là ý nghĩa tồn tại của ta.

U hồn nhẹ giọng thở dài, đáy mắt lóe ra ánh sáng nhu hòa. Từ khi phát hiện mình có thể cứu chữa cho Tang Du, mỗi ngày nàng đều sẽ ở lúc hai người gặp gỡ vụng trộm rót Linh lực cho Tang Du, sau đó mạnh mẽ chống đỡ nét mặt tươi cười, lúc người kia rời đi thì mệt mỏi suy yếu trở về bên trong Đàm Hoa, nỗ lực chữa trị linh đài của mình. Nhưng mà nàng phát hiện mình càng lúc càng không ứng phó được, cứu chữa ánh mắt Tang Du phải hao tổn lực lượng vượt xa dự liệu của nàng. Nàng bất đắc dĩ sử dụng Tiên lực thật vất vả tu luyện, phá hủy Tiên cơ.

Những ngày đó, hai mắt Tang Du trong lúc vô tình chuyển biến tốt đẹp, đại phu đến cửa xem bệnh cho nàng lấy làm kỳ lạ. Toàn bộ Tang phủ đều đắm chìm trong vui sướng cực lớn, sinh hoạt khôi phục sinh khí như xưa. Mỗi đêm, Tang Du đều hưng phấn nói cho Tiểu mao tặc tình trạng của mình, mong muốn một ngày không lâu sau có thể nhìn thấy bộ dáng đối phương, lại không phát hiện tay cầm chặt lấy tay nàng từng ngày tiều tụy đi.

Đợi đến một tháng sau, ngày đó nàng dỡ xuống khăn lụa, ở trong hồng quang ráng chiều tươi cười như hoa chạy vào trong rừng, rốt cuộc không đợi được người kia xuất hiện. Vài ngày kế tiếp đều như thế, người kia dường như biến mất, không chút tin tức. Nàng lo sợ không yên không biết phải làm sao, mỗi đêm đều ở trong rừng một mực chờ đợi, đợi đến lúc thời tiết chuyển lạnh, cây cỏ hóa vàng.

"Một khắc khi ánh mắt nàng hồi phục, ta đứng trước mắt nàng, nhưng nàng lại không nhìn thấy ta, mà ta... rốt cuộc không gặp được nàng." Thanh âm u hồn có chút phát run, sắc mặt bi thương. Nhớ lại khi đó, nàng vui vẻ muốn nắm chặt lấy tay Tang Du, nhưng kinh ngạc nhìn thấy tay của mình lại xuyên thấu qua, ngay sau đó thân thể cũng bắt đầu trở nên trong suốt, toàn thân bay bổng. Nàng nóng vội, dốc sức liều mạng kêu gào, nhưng người trước mắt lại không nhìn thấy nàng, cũng không nghe thấy nàng gào thét, mà ánh mắt lo lắng kia lại rõ ràng xuyên thấu thân thể nàng nhìn về phía xa.

Một khắc này, nàng rốt cuộc tuyệt vọng.

Mộ Dung Ly Túc nghe nàng nói, trong lòng bỗng đau xót, trong lòng vang lên thanh âm như đã từng quen biết.

Nếu một ngày nào đó ta cũng gặp phải biến cố, hôi phi yên diệt, để ngươi tìm không thấy, chạm không tới, nghe không được. Vậy lúc đó, ngươi sẽ thương tâm như vậy sao?

Vì sao lại như vậy, ngươi là ai?

Dường như có một thân ảnh hiện ra, rồi lại mơ hồ, thoáng qua rồi biến mất, khiến người ta không nắm bắt được. Hô hấp Bạch y mỹ nhân trở nên dồn dập, trong lòng cái loại kinh ngạc, khó hiểu cùng phẫn oán hỗn hợp chung một chỗ, trở thành nồng đậm đắng chát. "Ta có thể giúp ngươi cái gì không?" Nàng chua chát mở miệng, dời đi khó chịu trong lòng.

"Ngươi có thể giúp ta?"

"Tuy rằng không thể giúp hai người các ngươi kết duyên nhưng những thứ khác, ta sẽ tận lực."

U hồn lộ ra nụ cười thản nhiên, lần này là nụ cười từ nội tâm. Nàng chậm rãi mở miệng: "Người quỷ khác đường, chúng ta đã định trước là không có kết quả rồi. Ta không yêu cầu xa vời điều gì, hơn nữa trốn lâu như vậy, cũng đến lúc trở về, nhập vào luân hồi, chuyển sinh lai thế, bằng không ta phải thật sự tan thành mây khói rồi." Khóe miệng U hồn cong lên, vui vẻ lại thê lương, "Nhưng ngươi có thể giúp ta, trước khi ta tiến vào luân hồi, cho chúng ta gặp mặt một lần được không? Ta muốn cùng nàng phơi nắng, quản chi chỉ có một ngày thời gian, ta cũng không hối tiếc."

"Được, ta đáp ứng ngươi." Mộ Dung Ly Túc thấp giọng trả lời.

"Cám ơn." Đáy mắt U hồn hiện lên cảm kích, nhưng bị óng ánh ướt át nào đó, hàm trong hốc mắt. Nàng ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp gầy gò ẩn vào bóng đêm.

duyen-toi-la-lang-quan-60-1

✂━━━━━━

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trong phủ Tiên Quân đã lay động.

"Ly Túc đại nhân, chúng ta làm như vậy được sao?" Trong Phồn Vụ Các, nữ tử lãnh diễm mặc y sam màu tím xám ngồi ngay ngắn ở án thư cúi đầu mài mực, trên mặt có chút khó hiểu.

"Có gì không thể." Người chấp bút giương tay, đầu bút lấy mực, tiếp tục chăm chú viết chữ, ngữ khí lạnh nhạt: "Về phía Minh giới, ta sẽ tìm Minh Quân nói chuyện."

Ha ha, điểm này lại giống người kia. Động tác mài mực trên tay nữ tử không có dừng lại, đáy mắt có tiếu ý không dễ thấy, chẳng qua nụ cười kia rất nhanh biến mất, thay vào đó là lo lắng mơ hồ. Trong lòng nghĩ đến không biết hiện giờ người kia thế nào... Đang lúc nàng phân thần, Bạch y mỹ nhân xoay đầu lại, làm như không để ý mà hỏi nàng: "Tam nhi, ngươi thấy chữ viết của ta thế nào?", "Thần thanh cốt tú, phiên dật sái nhiên, không lộ phong mang* lại vô song, thật là chữ đẹp." Tiểu Tam tường tận xem xét một lát, lộ ra tán thưởng, bình luận.

- ----------------

( *) Thần thanh cốt tú: thần thái cốt cách khí chất thanh tú.

Phong mang: sắc sảo.

- ----------------

Mộ Dung Ly Túc không cho ý kiến, chẳng qua nhàn nhạt nói: "Nét chữ của ta... vẫn luôn như vậy sao?" Sau đó khóe miệng hơi cong, mang theo thâm ý khó đoán, như nói cho mình nghe, thấp giọng thì thào: "Nhưng có chút văn sách, chữ viết trên đó cùng ta hiện tại không giống nhau a, chẳng lẽ lúc ta ta luyện công vô ý đả thương nguyên thần mất đi trí nhớ, chữ viết cũng thay đổi nhiều như vậy sao?" Ngữ điệu không để ý, lại khiến cho người bên cạnh bốc lên tầng mồ hôi lạnh.

Tay Tiểu Tam ngừng lại, cúi đầu xuống, ngữ khí có chút mất tự nhiên: "Tam nhi không biết."

"Vì sao có vẻ mặt như vậy? Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Bạch y mỹ nhân ôn hòa cười, đem bút đưa đến, "Nào, cùng ta luyện chữ một chút.", "Được." Tiểu Tam lên tiếng tiếp nhận bút lông, nữ nhân bên cạnh tươi cười xinh đẹp như quỳnh hoa lại khiến sau lưng nàng mát lạnh, trên mặt nàng bình thản ung dung lại nhịn không được sinh ta chút ít có tật giật mình, lo sợ không yên.

Ly Túc đại nhân nàng - có phải hay không, bắt đầu hoài nghi cái gì rồi?

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: ( ̄▽ ̄)ノAiz, hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.

U hồn: (*・▽・*) Tiên Quân đại nha, ngươi trở nên cảm tính đi nhiều.

Tư Đồ Ngu: (❁'▽'❁) A, U hồn muội muội, ngươi hình như gầy đi nhiều, nhưng mà, càng gợi cảm.

Tiểu Tam: (≖ ‿ ≖) Tư Đồ ngươi có phải bệnh cũ tái phát không?

Tư Đồ Ngu: [ nhãn tình sáng lên☆(◒‿◒)☆ ] A, ngươi là... Tam nhi! Bổn tiên rất nhớ ngươi a!

Tang Du: ( ' ∀ ') Tiên Quân, đã lâu không gặp.

Tư Đồ Ngu: [ cười tủm tỉm (๑◔‿◔๑) ] Tang Du muội muội, ngươi càng ngày càng xinh đẹp nha.

Mộ Dung Tương: (。・ω・。) Tỷ, ngươi mặc kệ không quản sao?

Mộ Dung Ly Túc: [ ôn nhu ( •̀ ᴗ •́)و ̑̑ ] Không sao, dù sao khó khăn lắm mới gặp mặt được một lần.

Thanh Trạc: (︶ω︶) Ta thường xuyên thấy các nàng lén lút gặp nhau đó!

Mộ Dung Ly Túc: [ hàn quang hiện ra ] ( ≖ˇ∀ˇ≖)Thật không?

Tư Đồ Ngu: (′ʘ⌄ʘ‵) - Vù, vì sao đột nhiên cảm thấy lạnh quá.

✂━━━━━━

P/S: TT.TT Buồn quá~