Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 274: 274: Sắp Bệnh Chết Rồi





Trong phòng bệnh cách một cánh cửa.
Chủ nhiệm Trần đang muốn rời đi.
Khi đi tới cửa cô ta đột nhiên dừng lại: “Ồ, đúng rồi, quên một chuyện.”
Cô ta từ trong chiếc áo blouse trắng lấy ra chiếc vòng đưa cho Tống Hân Nghiên xem: “Cái này có phải của cô không?”
Tống Hân Nghiên vô thức nhìn cổ tay của mình, quả nhiên trống không, không biết rơi từ khi nào.
Cô mỉm cười gật đầu: “Phải.

Cô không nói tôi còn không phát hiện.

Bác sĩ Trần, cảm ơn.”
Cô đưa tay cầm lấy.
“Nói ra cũng khéo, mẫu vòng tay này chị tôi có một cái giống hệt, đặt làm riêng, bên ngoài không mua được thành phẩm.

Cái này là ai cho cô sao?”
Chủ nhiệm Trần nói rồi, quay lại trước giường bệnh, nhưng không cho đưa cho Tống Hân Nghiên, mà trực tiếp đeo vào cổ tay cho cô.
“Chị dâu cả...!của tôi.” Tống Hân Nghiên sờ vòng tay.
Cứ cảm thấy chiếc vòng tay sau khi mất đi lại có lại đeo vào thoải mái hơn lúc đầu.
“Rất đẹp.” Chủ nhiệm Trần mỉm cười khen, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đứng ở cửa.
Bác sĩ Trần sau khi đóng cửa lại mới nhỏ giọng nói: “Tưởng tổng, cậu Cố, vòng tay đã thay đổi rồi, cô Tống không phát giác điều khác thường.


Chiếc có độc kia đã được tôi lấy đi rồi.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu, quay sang Cố Vũ Tùng.
Anh còn chưa lên tiếng, Cố Vũ Tùng vội giơ tay lên nói: “Hiểu hiểu hiểu, em hiểu, chuyện này giao cho em làm.”
Thần sắc của Tưởng Tử Hàn rất thản nhiên: “Còn?”
Còn?!
Cố Vũ Tùng sững người, phản ứng lại thì lập tức bảo đảm: “Bảo đảm không để chị dâu biết.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Cậu có thể biến rồi.”
Cố Vũ Tùng ôm mặt, khóc không ra nước mắt.
Giết lừa khi dùng xong cũng không thể triệt để như thế chứ.
Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn, anh ta cái gì cũng không dám nói, càng không dám phản kháng, khi thở dài đầy ai oán muốn rời đi, ở cuối hành lang truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Đôi cao gót giẫm trên tràn gạch khí thế hừng hực.
Một bóng người nhỏ nhắn hừng hực lao tới.
Nhìn thấy đám người Cố Vũ Tùng Tưởng Tử Hàn ở cửa, cô ấy từ xa đã lớn giọng nói: “Hân… ư ư…”
Thần sắc mặt Cố Vũ Tùng chợt thay đổi, lao nhanh qua, bịt miệng của cô ấy lại, chặn lời tiếp theo của cô ấy.
“Đi theo tôi trước.” Anh ta đè giọng nói, cưỡng chế kéo người vào phòng bệnh trống ở sát vách.
Khương Thu Mộc nóng nội quá, vừa vào phòng bệnh thì trực tiếp dùng giày cao gót giẫm vào mu bàn chân của Cố Vũ Tùng.
“… Fuck!”
Cố Vũ Tùng buông cô ấy ra, ôm chân rít lên: “Khương Thu Mộc, con mụ điên, muốn giẫm phế tiểu gia à.”
Sắc mặt của Khương Thu Mộc âm trầm: “Mẹ kiếp anh tốt nhất vào lúc này nói rõ cho tôi, Hân Nghiên bị làm sao? Nếu nói không rõ, anh mới biết cái gì gọi là phế!”
Trong điện thoại tên khốn này nói lập lờ không rõ, khiến cô ấy sốt suốt chết đi được.

Cố Vũ Tùng tức mà không dám bạo phát, chỉ có thể nhẹ nhàng nói vắn tắt sự việc lại.
“…Sớm đã nói với các cô tên Dạ Vũ Đình đó lòng dạ thâm độc, các cô cứ không nghe.

Nhìn đi, kết hôn mới mấy ngày thì hiện hình rồi.

Đánh vợ, mẹ kiếp đây là chuyện con người làm sao? Không chỉ như vậy, hung thủ khiến Tống Hân Nghiên sẩy thai lần này chính là do chiếc vòng tay mà chị dâu Dạ Vũ Đình tặng gây ra.

Gia đình này đều là cái thứ gì đâu không!”
Khương Thu Mộc nghe xong thì cũng tức đỏ mắt, nghiến răng mắng: “Cái đồ ngốc Tống Hân Nghiên!”
Những gì nên nói đều nói rồi, Cố Vũ Tùng mở cửa phòng bệnh ra.
Khương Thu Mộc đi ra với đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy Tưởng Tử Hàn vẫn ở ngoài cửa, cô ấy không khách sáo mà lườm anh, đi qua anh muốn đi vào phòng bệnh của Tống Hân Nghiên.
“Cô Khương.” Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
Khương Thu Mộc vốn không muốn để ý anh, nhưng hai chân lại không nghe lời mà dừng tại chỗ.
Cô ấy hận!
Tên khốn văn vở!
Đây cũng không phải là thứ gì tốt lành!
Nhưng khí thế trên người anh quá mạnh, cô ấy quất phục theo bản năng.
Khương Thu Mộc mặt nặng mày nhẹ, không tình nguyện mà xoay người lại.
Giọng nói của Tưởng Tử Hàn rất nhỏ: “Khoảng thời gian này, Hân Nghiên nhờ vào cô rồi.


Vẫn phải làm phiền cô Khương ở đây cùng với cô ấy.

Chỉ là bất luận như thế nào, cũng đừng nói cho cô ấy biết chuyện sẩy thai.”
Nghe anh nhắc tới sẩy thai, trong lòng Khương Thu Mộc trào lên một cỗ lửa giận.
Phẫn nộ nhưng rén, cô ta trợn đôi mắt đầy giận dữ mà mắng: “Cô ấy một lần sẩy thai là vì anh, hai lần cũng là vì anh! Anh không bảo vệ cô ấy tại sao còn muốn để cô ấy mang thai?”
Khương Thu Mộc nghiến răng: “Dạ Vũ Đình là một tên cặn bã, anh cũng không phải là cái thứ gì tốt đẹp!”
Cố Vũ Tùng trợn mắt há hốc mồm, một cục tức nghẹn ở cổ họng.
Con nhỏ này không muốn sống rồi sao!
Khương Thu Mộc mắng xong cũng chột dạ một trận, hai chân đều run rẩy.
Xong rồi xong rồi, cô ta vừa rồi rốt cuộc lấy đâu ra can đảm thế?
Loại lời này, còn nói một ông trùm, mắng trong lòng là được rồi, làm gì còn nói ra?!
Sắp chết rồi sắp chết rồi…
Ý nghĩ muốn chết của Khương Thu Mộc cũng có rồi.
Có điều, có thể xả cục tức cho chị em tốt nhất của mình, chết cũng đáng!
Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn vô cùng u ám.
Khương Thu Mộc cung không dám nhìn anh nữa, rụt cổ lại chuẩn bị liều chết bảo vệ đầu bất cứ lúc nào.
Vốn tưởng rằng Tưởng Tử Hàn sẽ nổi giận bóp chết cô ấy, đâu ngờ anh hít thở nặng nề một hơi, mặt mày lạnh lùng bỏ lại hai chữ ‘nhờ cô’ thì xoay người đi.
“Hừm!” Cố Vũ Tùng thầm cảm thán một câu, xoay người lại giơ một ngón tay cái với Khương Thu Mộc: “Trâu bò.”
Lời này anh ta sớm muốn mắng rồi, nhưng không có can đảm mở miệng.
Ai ngờ hôm nay Khương Thu Mộc đã nói ra lời anh ta muốn nói, thật đã đời mà.
Trong lòng Khương Thu Mộc rất uất ức, gằn giọng mắng: “Khốn kiếp! Nếu tôi bị Tưởng Tử Hàn diệt khẩu, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh.

Đồ khốn, đồ chết tiệt!”
Nếu không phải tại anh ta, cô ấy dám hỗn như vậy sao?
Hu hu hu, đều tại tên cặn bã này.

Cố Vũ Tùng: “…”
Mẹ bà nó chứ đây là nằm không cũng dính đạn sao?!
Khương Thu Mộc phát tiết xong, trong lòng dễ chịu hơn một chút thì phiền nào cũng tới rồi: “Tưởng Tử Hàn bảo tôi ở đây bên Hân Nghiên, một tháng đó, cô ấy đây là ở cữ, tôi phải làm sao?! Lời nói dối gì có thể khiến tôi ở bệnh viện lì một tháng còn không bị cô ấy nghi ngờ? Cậu Cố, chuyện này đều tại anh, nếu anh sớm nói cho tôi biết khoảng thời gian này có mặt của Tưởng Tử Hàn, đánh chết tôi cũng không tới vào lúc này.

Chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra, cho nên anh phải chịu trách nhiệm, mau nghĩ cách đi.”
Cố Vũ Tùng: “… giả bệnh?”
“Bệnh gì?!”
“Viêm dạ dày? Đau tim? Bị trĩ?!”
“Đồ khốn!” Khương Thu Mộc tức đến đau tim, nghĩ một lát, không kiên nhẫn mà nói: “Anh lập tức sắp xếp một phòng bệnh cho tôi, tự tôi nghĩ cách…”
“Ok!” Cố Vũ Tùng đáp.
Chuyện nhỏ này, vài phút là xong.
Trong phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên cầm chiếc điện thoại nghịch, do dự rất lâu mới hạ quyết tâm, gọi điện cho Dạ Vũ Đình.
Cuộc gọi còn chưa kết nối thì cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra.
Tống Hân Nghiên quay đầu, nhìn thấy Khương Thu Mộc mặc đồ bệnh nhân.
Cô kinh ngạc suýt nữa ném cả điện thoại đi: “Thu Mộc, cậu sao lại ở đây? Cậu bị làm sao vậy?”
Nhìn thấy bạn thân mặc đồ bệnh nhân, tim của Tống Hân Nghiên đập thình thịch.
Khương Thu Mộc mặt mày trắng bệch, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình ở trên người khiến cô ấy càng nhỏ bé, nhìn mà khiến người ta xót xa không thôi.
Cô ấy bịt miệng chạy tới, lao tới giường ôm lấy Tống Hân Nghiên rồi bật cười: “Nghiên, tớ bị bệnh rồi, sắp bệnh chết rồi, hu hu hu… tớ còn trẻ như vậy…”
Trong lòng Tống Hân Nghiên rối như tơ vò, ném điện thoại sang một bên, ôm lấy Khương Thu Mộc rồi an ủi: “Ngoan, không khóc không khóc, bây giờ y học phát triển như vậy, cho nên cậu rốt cuộc bị bệnh gì?”
Cùng lúc này, trạng thái điện thoại trong tay của Tống Hân Nghiên từ trong chế độ chờ kết nối chuyển thanh chế độ nghe.
Giọng nói của Khương Thu Mộc truyền không sót một từ nào vào trong tai của người ở đầu dây bên kia.
Dạ Nhất mặt mày mờ mịt nghe tiếng của Khương Thu Mộc ở trong điện thoại, đầu gối tự dưng mềm nhũn..