Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 300




CHƯƠNG 300

Mặt sẹo lấy điện thoại ra chĩa về phía Khương Thu Mộc quay một đoạn video ngắn, gửi cho Khương Chí Dũng.

Ngay sau đó còn kèm theo một tin nhắn ngắn: “Đừng báo cảnh sát, nếu không thì chờ nhặt xác con gái ông đi. Chuẩn bị ba mươi tỷ tiền chuộc, tôi sẽ báo thời gian và địa điểm sau.”

Tin nhắn gửi đi thành công.

Hai tên bắt cóc đợi đã lâu lao đến đầy hưng phấn, dăm ba phát đã xé toạc quần áo trên người Khương Thu Mộc, không chừa thứ gì.

“Á á á…”

Khương Thu Mộc vùng vẫy định chạy trốn, nhưng vẫn bị tóm chân kéo lại.

Một trong hai tên bắt cóc không đợi nổi nữa, cởi quần áo, đè lên…

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc.

“Ầm…”

Cửa nhà gỗ bị người bên ngoài đạp mở.

Bọn bắt cóc bên trong không phản ứng kịp.

Mấy vệ sĩ được huấn luyện bài bản ập vào, không tốn nhiều sức đã khống chế hết bọn chúng.

“Đầu Gỗ.”

Tống Hân Nghiên xông vào, đồng tử co rụt lại, vội vàng cởi áo của mình ra đắp lên người Khương Thu Mộc.

“A a a a…”

Sợi dây thần kinh của Khương Thu Mộc đã đứt.

Dương như trong mắt cô ấy không thấy ai cả, chỉ biết kháng cự tất cả những người và vật đến gần mình theo bản năng.

Tống Hân Nghiên bị cô ấy cào vào mu bàn tay, áo đắp lên cũng bị hất đi.

“Đầu Gỗ… Là tớ, Tống Hân Nghiên, Hân Nghiên đây.”

“Á! Đừng mà! Đừng tới đây…”

Khương Thu Mộc như phát điên, vẫn không kiềm chế được mà hét chói tai.

Tống Hân Nghiên đau lòng không thôi, kiên nhẫn lấy áo lên đắp lại, không quan tâm bị cô ấy vùng vẫy cào cấu. Sau khi mặc xong, cô ôm chặt lấy cô ấy.

Sau đó, Dạ Vũ Đình bước vào, khẽ nhíu mày một cái.

Mấy vệ sĩ rất biết điều, lập tức áp giải bọn bắt cóc ra ngoài.

Dạ Vũ Đình lịch sự quay mặt sang một bên, không nhìn thêm, sau đó còn cởi áo vest của mình xuống rồi đưa tới.

“Cảm ơn.” Giọng Tống Hân Nghiên run rẩy, vội vàng nhận lấy áo của Dạ Vũ Đình.

Bệnh viện.

Khương Thu Mộc bị kích thích quá độ nên vẫn không kiềm chế được, cự tuyệt sự động chạm của tất cả mọi người.

Bác sĩ không còn cách nào khác, đành tiêm cho cô ấy thuốc an thần trước.

Mãi đến khi Khương Thu Mộc ngủ rồi mới được đẩy vào phòng kiểm tra.

Cao Nhã Bội ở ngoài cửa khóc lên khóc xuống.