Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 2 - Chương 8




Tôi bảo có thể gọi là "anh Tâm" hoặc là "chú Tâm".

Thì con bé đã gọi một tiếng "Bố Tâm".

Dễ sợ.

Hôm nay tôi đo lại chiều cao cho con bé thì thấy nó cao 1m43, nặng 32 kg, thế mà tôi tưởng cao tầm 1m30 chớ.

"Hình như thế này gọi là gầy nhỉ?"

Xoa xoa đầu Minh Vương, tôi dặn con nó phải ăn nhiều lên thì mới xinh đẹp.

"Bố Thư bảo Vương đừng ăn nhiều như má Tâm. Không thì sẽ béo ch--"

"Suỵt!"

Thôi xong rồi, vớ vẩn tôi sẽ giống thầy Vũ. Sẽ bị con cái gọi sai giới tính!! Chắc chắn là hắn đứng sau vụ này, hắn muốn chơi khăm tôi!

Sai trọng điểm!!

Định bảo sẽ "béo chó" đúng không?? Đúng không?

Tết lại bím tóc cho Minh Vương, tôi đưa nó đi học. Vừa vặn nó đang lớp 6, tất nhiên là sẽ để học tiếp ở trường tôi dạy rồi.

Vì tôi sợ con bé lạ trường, lạ bạn dễ gặp rắc rối nên tôi cố ý xin cho con bé vào cái lớp mình chủ nhiệm.

Tôi lười tả chi tiết con bé cho các cháu nhỏ quá, đại khái so với mặt bằng chung về nhan sắc mấy đứa đồng trang lứa thì nó nổi trội hơn hẳn.

"Mình là Gia Minh Vương."

Con bé vừa nói xong câu đó thì cái thằng Tú - Siêu quậy cái lớp này đã giở chứng hoạnh họe, bắt bẻ ma mới.

"Tên gì mà đàn ông thế? Há há há!! Chắc bố mẹ cậu coi cậu là con trai chứ gì!"

Chỉ cần thằng nhóc này nói thêm câu nữa, tôi sẽ trù nó hết năm nay cho xem.

Tôi tưởng con bé sẽ lúng túng, không ngờ nó đi một mạch xuống bàn thằng Tú rồi nghiêng đầu cười mỉm. Cái kiểu cười vô cùng creepy của Vương Thư ý.

"Thầy Tâm đặt cho tớ đấy. Thầy bảo đứa nào chê tên con, bố trù nó suốt đời." - Con bé nhìn bảng tên gắn trước ngực thằng bé rồi cười thêm cái nữa, bo thêm cái câu đầy mỉa mai- "À cậu tên Tú đúng không? Bố mẹ cậu khéo thế, thảo nào cậu kĩ tính thích xỉa xói y như mấy bạn gái lắm chuyện ấy."

Tôi thầm tán thưởng cho con bé trong lòng. Hay lắm, cứ học theo thằng bố Thư thì con sẽ miễn kháng mọi skill bắt nạt con ạ.

KHÔNG!! KHÔNG ĐƯỢC ĐUA ĐÒI CHẢNH CÚN ĐỘC MIỆNG NHƯ HẮN!

Tôi chỉ định cho con bé ngồi xa xa thằng Tú thì nó lại bảo không sao, ngược lại còn ngồi cùng bàn với thằng nhỏ luôn.

Thằng Tú sau màn chào hỏi của con bé thì sinh sợ con bé luôn. Nhìn thằng nhóc ra hiệu kêu cứu mà tôi thấy đồng cảm.

Tú ơi, thầy thắp trước cho mày ba nén nhang đầy yêu thương nhé.

"Vương cứ ngồi trong lớp chờ bố quay lại rồi cùng về nhé."

Cơ mà tôi sợ việc sẽ kéo dài lâu, lại không an tâm để con bé một mình nên đưa cho nó cái điện thoại, bảo kim dài chỉ đến số 9 mà bố chưa quay lại thì gọi cho bố Thư đến đón.

________ __________________

Gật đầu bảo "Con biết rồi.", Minh Vương ra góc lớp ngồi chờ.

Tiếng dậm chân bịch bịch càng lúc càng to, hình như có người đang vội vã chạy đến.

Ồ, cái thằng Tú mỉa Minh Vương đây mà.

Cái thằng đó vừa đi đến chỗ ngồi để lấy lại cặp, vừa hếch mặt lên cố tình không muốn để con bé vào mắt.

"Bút ở cạnh chân ghế kia kìa." - Minh Vương hảo tâm nhắc.

"Tao khiến mày giúp à?? Cái con khó ưa."

"Xin lỗi."

Thấy con bé Vương nói thế, thằng nhóc Tú cũng thấy mình hơi quá đáng.

Ớ mà ếu.

Bình thường thằng nhóc cũng bắt nạt đầy đứa, có đứa khóc mà nhóc còn chả quan tâm nên việc gì phải sợ con bé này buồn.

"Bọn nó đồn mày là con nuôi thầy Tâm."

Lương tâm đột nhiên cắn rứt, thằng nhóc lại lân la đến ngồi gần con bé.

"Ừ."

"Mày khóc cái gì, ngẩng đầu lên, thầy Tâm đặt cho mày tên con trai là để mày mạnh mẽ đấy!"

Minh Vương trải qua 5 tiết học thấy mệt nên mới gục xuống ai ngờ thằng này tưởng nó khóc.

Nghe lời an ủi mà giọng điệu cứ như sỉ vả của thằng Tú, con bé Vương đang cúi đầu thầm cười.

"Thật ra tên Vương theo ý bố Tâm tức là giàu đấy, chỉ có 1 nghĩa duy nhất là giàu thôi, mạnh mẽ cái gì."

"...."

Ít nhất thì con bé cũng có một cái tên hoàn chỉnh. Ít nhất tên này còn dễ nghe hơn tên bố Thư đặt cho.

Cơ mà con bé cũng thích giàu, tên Vương cũng hợp ra phết.

"Tao thấy thầy Tâm vừa lái xe ra khỏi trường rồi, hình như gấp lắm. Mày tính đợi đến bao giờ?"

Ngẩng đầu lên, nhìn cái đồng hồ có kim dài sắp chỉ đến số 9, con bé cũng đành rút điện thoại ra gọi cho bố Thư.

Gọi xong, thấy thằng Tú vẫn ngồi lù lù trước mặt mình, Minh Vương thấy khó hiểu.

"Sao còn chưa về đi?"

Cứ như kiểu bây giờ thằng này mới nhớ ra phải về nhà ấy. Thế là thằng Tú luống cuống vơ lấy cái cặp chạy ra ngoài.

Minh Vương cúi xuống nhặt lấy cái bút chữ A ở dưới chân ghế, gõ gõ lên bàn tạo nhịp nhạc.

Nó ngân nga lên câu hát mình ưa thích:

"She said, where"d you wanna go. How much you wanna risk. I"m not looking for somebody. With some superhuman gifts..." *

Nó không biết rằng thằng Tú đã chờ thầy Thư đến đón nó rồi mới đi về. Thằng Tú công nhận nó hát rất hay.

Trên đường về bố Thư bảo với con bé:

"Con có muốn đi cùng bố đến thăm ông bà ngoại không?"

Ba từ "ông bà ngoại" khiến nó lạ lẫm một hồi. Cứ như thể đây là lần đầu tiên một người nào đó nhắc từ này trước mặt nó.

Hẳn bố Thư ám chỉ là nhà bố mẹ của bố Tâm.

"Con có."

__________________

Tôi đi đến gặp cô Mai, cùng nhau soát lại lỗi trên bản kế hoạch. Xong xuôi, định trở lại lớp đón Minh Vương thì một cuộc gọi từ bố tôi đến.

"Mẹ con ốm nặng rồi, mới mời bác sĩ tư đến thôi, con về nhà ngay đi."

Nghe đến từ "ốm nặng" là tai tôi đã ù đi rồi. Quên mất cả việc đón Minh Vương, tôi chạy một mạch ra lấy xe, cho xe phi thẳng về nhà.

Tôi nắm thật chặt vô-lăng, nắm thật vững để hãm lại sự run rẩy.

Cứ ngày nghỉ tôi lại về nhà chơi, mới tuần qua thôi, mẹ vẫn còn cười đùa vui vẻ, còn xua tôi về sớm.

Mẹ tôi năm nay cũng 55 rồi, tôi cũng đã nói với mẹ về việc tính bàn với Vương Thư chuyển nhà để ở chung với bố mẹ, để tiện chăm sóc. Nhưng mẹ tôi lại bảo không cần, cứ ở đấy tiện đi làm là tốt nhất, bố mẹ chưa ốm yếu đến nỗi không tự lo được.

Thế mà...

Lạch cạch mở cửa xe, tôi chạy đến đập cửa nhà thay vì nhấn chuông.

"Con vào đi."

Tôi sẽ xin lỗi bố sau vì đã xông vào trước khi nghe.

Bước đến cửa phòng, thấy mẹ đang nằm truyền nước, tôi khựng lại.

"Hôm nay không đi làm về đây làm gì?"

"Con về thăm mẹ chứ sao, mẹ cấm được con chắc."

"Quà đâu? Thăm mà tay không à..."

Mẹ tôi dừng lại không nói, tay đưa lên áp trán, mắt nhắm một hồi.

Tôi đi đến ngồi mép giường, tiện tay vắt cái khăn đang đặt trong chậu nước.

"Mẹ ăn uống gì chưa để con làm."

Nhớ ngày nào bàn tay mẹ còn nắm gọn cả bàn tay tôi, đưa tôi đến trường rồi lại còn tét mông tôi. Thế mà giờ nhìn lại bàn tay của mẹ đặt trên tay mình, thấy bàn tay này đã nhỏ hơn tay mình mất rồi.

"Mẹ ăn rồi." - Giọng mẹ tôi trầm hẳn xuống.

"Thế mẹ uống thuốc chưa? À bố, bác sĩ bảo như thế nào thế? Có cần đi bệnh viện luôn không?"

Vừa hỏi han tôi vừa cầm cái khăn, thật cẩn thận lau tay rồi lau chân cho mẹ. Cứ mỗi lần di chuyển, tôi lại thấy lồng ngực mình như bị hóp lại.

Lau được một lúc thì Vương Thư cùng Minh Vương đến.

Mẹ tôi nhìn Minh Vương, mới đầu là ánh mắt hiếu kì, sau lại tỏa ra sự ấm áp chan hòa.

"Xinh quá. Con tên là gì?"

Con bé nhanh chân đi đến gần giường, nó chủ động cầm tay mẹ tôi.

"Gia Minh Vương ạ."

"Minh Vương à, năm nay lớp mấy rồi?"

"Con lớp 6 ạ."

Tôi ngồi nhìn mẹ nói chuyện với con bé, tự cảm thấy mình cũng phần nào báo đáp được mẹ.

Có lẽ tôi là người hạnh phúc nhất trên đời khi mà có một người mẹ tuyệt vời đến vậy. Mẹ không chửi mắng, cấm đoán tôi, mẹ còn ủng hộ tôi.

Vẫn nhớ cái ngày cưới của tôi với hắn, mẹ tôi sẵn sàng đi cãi tay đôi với bất cứ ai có ánh mắt dị nghị.

Lời nói của mẹ ngày hôm ấy có lẽ đời này tôi sẽ nhớ mãi không quên:

"Nó là con trai tôi, không phải con trai mấy ông bà mà cần mấy ông bà lo! Nó yêu đàn ông thì sao? Nó hạnh phúc hơn khối người đấy, nó hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc! Làm cha mẹ sinh con ra đâu phải để ép nó sinh cháu để mà bế hả, mấy người coi chúng nó là máy đẻ à? Làm cha mẹ là để được sống với con cái, được thấy chúng nó hạnh phúc nhé!"

Cái cảm giác tội lỗi khi không thể sinh con để bố mẹ bế bồng cũng vơi dần như thế.

Mẹ tôi rất tuyệt vời.

"Bà ơi đây là ảnh cưới của bố Thư với bố Tâm ạ?"

"Ừ. Giá như không có mặt thằng Tâm thì đẹp biết mấy."

Bóp bóp cái chóp mũi đỏ nghẹn của mình, tôi âu yếm ôm lấy mẹ.

"Em với Vương ra ăn cơm kia đi, để anh nói chuyện với mẹ."

Tôi yêu thương hít sâu một hơi rồi mới đi ra ngoài để hắn ngồi lại với mẹ.

Sau đó tôi nghỉ dạy dài hạn chỉ để ở nhà chăm sóc mẹ.