[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

Chương 123: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (37)




Editor:KL

Có thể nói bởi vì sự kiện nón xanh phiên bản Hoàng gia này mà toàn bộ kinh thành đều huyên náo xôn xao, không đề cập tới những quan viên, ngay cả dân chúng thấp cổ bé họng cũng đều nghe thấy, thậm chí còn có xu thế phát tán ra ngoài triều Đại Lâm.

Ngày hôm sau thời điểm lâm triều, một đám đại thần phía dưới dùng ánh mắt đồng tình thương hại không để lại dấu vết lén liếc mắt nhìn Tư Đồ Ngân một chút.

Sau đó bọn họ liền không rõ, chuyện này vô cùng nhục nhã, vì sao biểu hiện của vị ngồi trên long ỷ này lại thờ ơ như vậy, nếu đổi thành nam tử bình thường, sợ sớm đã tự mình động thủ róc xương lóc thịt đôi gian phu dâm phụ kia rồi, nhưng nhìn dáng vẻ Tư Đồ Ngân giống như dù chỉ một điểm sinh khí cũng không có.

Bởi vì nghi hoặc như thế, ánh mắt đám đại thần phía dưới nhìn về phía Tư Đồ Ngân bởi vì nhất thời vong thần mà thoảng qua có chút tùy ý, trong đó có hai kẻ trẻ con miệng còn hôi sữa, trong mắt thậm chí còn mang tới chút khinh mạn mà chính bọn hắn cũng không phát giác được.

(*vong thần(忘神)Không kiểm soát được cảm xúc)

Đúng vậy, xã hội nam quyền vốn là như thế, bị đội nón xanh liền sẽ dẫn tới một phần nhỏ đồng loại đầu óc không bình thường chê cười, mặt khác sẽ bị nói là vô dụng.

Chậc.

Ai ngờ đúng lúc này, trước kia vẫn ngồi ở phía trên buồn bực ngán ngẩm, Tư Đồ Ngân gảy nhẹ mày, sau đó thái độ tùy ý phất phất tay.

Cánh tay vừa dứt, đột nhiên nhảy ra hai tên ám vệ áo đen đến giơ tay chém xuống.

"A!!!"

Hai kẻ trẻ con miệng còn hôi sữa liền lập tức hai tay che ánh mắt của mình, té lăn trên đất, kêu thảm, bắt đầu đau đến lăn lộn.

"Nếu lộ ra một ít ánh mắt trẫm không thích thì giữ lại cũng không có tác dụng gì, các ngươi nói xem có đúng hay không?"

Tư Đồ Ngân mang theo ý cười gằn từng chữ nói như vậy.

Vừa nghe đến một câu nói như vậy, mặc kệ trước đó có lộ ra ánh mắt khác thường hay không, đám đại thần tất cả đều đồng loạt cung kính cúi người.

"Bệ hạ anh minh."

Tư Đồ Ngân ra tay như vậy, những đại thần phía dưới nơi nào còn dám lộ ra ánh mắt tiết lộ tâm tình mình nữa, từng người lần nữa trở lại bộ dáng Bồ Tát trước khi lâm triều, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Là bọn họ buông lỏng cảnh giác, mấy ngày nay thái độ bệ hạ tốt hơn một ít, không có lộ ra bộ dáng như tùy thời đều có thể chém đầu mọi người như lúc trước, ngẫu nhiên còn có thể cười hai tiếng, thế mà bọn họ liền lười biếng.

Một đám người mất hồn nghĩ như vậy.

Hạ triều, trừ Kỷ Tương, những đại thần khác bọn họ cơ bản đều đi.

Bọn họ mặc dù đi nhưng tâm lại lưu lại Kim Loan điện.

Ai cũng không biết một mình lưu lại lão hồ ly Kỷ Tương cùng Hoàng đế nói gì, bọn họ chỉ biết là từ một ngày này, Kỷ Tương liền bắt đầu ở nhà dưỡng bệnh, ai cũng không biết bệnh này của ông ta sau này có thể tốt hơn hay không.

Có người ngo ngoe muốn động, có người lòng kinh run sợ.

Mà Kỷ Tương vắng mặt cũng khiến cho lời đồn trong kinh huyên náo ồn ào.

Cùng lúc đó, Kỷ Mộ Thanh bởi vì bị giam trong đại lao mấy ngày mà sắp bị bức điên rồi.

Nàng nguyên lai tưởng rằng bị đày vào lãnh cung đã là khoảng thời gian thê thảm khuất nhục nhất đời này của nàng, nhưng ai có thể nghĩ đến sẽ có một ngày nàng còn rơi xuống hoàn cảnh càng khuất nhục càng thê lương hơn đâu.

Cơm trong đại lao là cơm thiu, canh lại như đồ thừa, Kỷ Mộ Thanh đói đến cố nén buồn nôn mới ăn hai miếng liền lập tức ọe một tiếng tất cả đều phun ra.

Chỗ ngủ cũng chỉ có một giường gỗ cứng phía trên có cỏ khô, mền rách rưới cũng không biết bị bao nhiêu người đắp mà phía trên đầy mùi mồ hôi nồng đậm.

Chuyện này còn không phải đáng sợ nhất, rất khiếp người chính là chỗ như vậy lại có chuột.

Lần đầu thấy một con chuột to màu xám chuột bò qua trước mặt nàng, Kỷ Mộ Thanh dùng hết lực khí toàn thân hét lên một tiếng nhưng lại chỉ gọi tới canh ngục chửi ầm lên.

Kỷ Mộ Thanh thật sắp điên rồi, cuộc sống thế này một ngày nàng cũng không vượt qua nổi.

Nàng không rõ, đang êm đẹp nàng sao lại sẽ bị người xé đi mịch ly khiến những đối thủ một mất một còn trước kia của nàng nhận ra nàng, trời mới biết thời điểm ám vệ của Tư Đồ Ngân xuất hiện ở trước mặt nàng, chân của nàng trực tiếp liền mềm nhũn, khi đó nàng thậm chí có chút oán trách Hạ Lan Nhược cứu nàng ra từ trong lãnh cung.

(*😀😀)

Bởi vì ở lại trong lãnh cung, tối thiểu không cần chết.

Mà bây giờ, nàng thậm chí cũng không dám tưởng tượng người từ trước đến nay tâm ngoan thủ lạt như Tư Đồ Ngân đến cùng sẽ đối phó nàng thế nào, chỉ cần vừa nghĩ tới nàng khả năng nào đó, Kỷ Mộ Thanh liền sợ đến tim mật sắp nứt.

Bây giờ nàng trừ chờ đợi Hạ Lan Nhược nhớ kỹ của tình cảm hai người bọn họ cùng ân cứu mạng của nàng đã từng đối với hắn mà sẽ liều mạng bảo vệ nàng ra thì không còn cách nào khác, dù sao trên đời này người có thể có tiếng nói ở trước mặt Tư Đồ Ngân chỉ còn lại Thanh Bình trưởng công chúa.

Trong lòng an ủi mình như vậy, nhưng quá phận sợ hãi, lại thêm ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, thương thế ở bả vai chưa lành, cuối cùng Kỷ Mộ Thanh ngã bệnh, người nằm trên cỏ khô cũng bắt đầu nói lên đủ loại mê sảng.

Bên kia, Hạ Lan Nhược liền không ngừng lo lắng cho Kỷ Mộ Thanh.

Bởi vì thời điểm bọn họ bị ám vệ mang đi, hắn tận mắt thấy sắc mặt Kỷ Mộ Thanh trắng nhợt liền hôn mê bất tỉnh, không có đại phu xem qua, Hạ Lan Nhược liền cho rằng thương thế trên người nàng rất nặng nên mới có thể đột nhiên ngất đi.

Hoàn cảnh trong lao ác liệt như vậy, Hạ Lan Nhược thực sự lo lắng nàng đến cùng có thể qua được hay không.

Không chỉ có lo lắng cho Kỷ Mộ Thanh, hắn cũng lo cho Đường Ninh, hắn còn chưa kịp cùng Đường Ninh thẳng thắn, lúc này Đường Ninh chỉ sợ đã từ trong miệng người khác biết được thân phận thật sự của Mộ Thanh.

Chưa hề có một khắc Hạ Lan Nhược cảm thấy mình ti tiện như vậy.

Hắn không cách nào tưởng tượng cha nương bây giờ không ở kinh thành, Đường Ninh sẽ phải đơn độc một mình đối mặt với bão táp lớn cỡ nào.

Càng nghĩ như vậy, Hạ Lan Nhược càng đêm không thể say giấc, tiều tụy đến mắt thường có thể thấy được.

Bởi vì là thật muốn đi đại lao gặp Hạ Lan Nhược một chút, liên tiếp vài ngày Đường Ninh thường xuyên cho lui hạ nhân bên người, chờ mong Tư Đồ Ngân đến.

Chỉ tiếc đối phương cũng không biết đang đánh chủ ý gì mà từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện trước mặt Đường Ninh.

Nhưng dù sao hiện tại không phải thời cơ hắn cùng Đường Ninh gặp mặt, huống chi, hắn sợ nàng khóc, khóc sẽ khiến mùi hương trên người khác đi không nói còn làm hắn phải dỗ.

Hắn cũng sẽ không dỗ.

Để tránh phiền toái, Tư Đồ Ngân dứt khoát trực tiếp không xuất hiện mà trốn ở một bên ngửi chút hương là được.

Mà lúc này, mọi người trong kinh thấy Tư Đồ Ngân chỉ là đem Hạ Lan Nhược cùng Kỷ Mộ Thanh giam lại, cũng không có phái người thẩm tra xử lí, cũng không có bất kỳ thủ đoạn xử phạt gì. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong kinh âm thầm suy đoán Tư Đồ Ngân có phải đang chờ Thanh Bình trưởng công chúa trở về rồi lại xử lý hay không.

Chuyện này khiến đám người này cũng bắt đầu âm thầm chờ mong Thanh Bình trưởng công chúa trở về, đồng thời bọn họ cũng muốn nhìn vị Thanh Bình trưởng công chúa được bệ hạ đặc biệt thiên vị trong truyền thuyết này chiếm phân lượng bao lớn trong lòng của hắn.

Lại qua hai ngày, Kỷ Mộ Thanh hết sốt cao rồi lại giảm, tới tới lui lui, chơi đùa đến nàng không còn hơi sức.

Thanh Bình trưởng công chúa mới rốt cục dưới vạn chúng chú mục mà phong trần mệt mỏi cưỡi ngựa xuất hiện ở cửa thành, đồng thời liền cửa lớn phủ quốc công phủ cũng không vào, trực tiếp đi tới hoàng cung, một câu cầu xin tha thứ đều không nói ra miệng liền bịch một tiếng quỳ gối ở cửa cung.

Mà khi Thanh Bình trưởng công chúa trở về, ở phủ quốc công Đường Ninh rất nhanh liền nghe được tin tức, đồng thời biết Thanh Bình trưởng công chúa quỳ ở cửa cung, không hề nghĩ ngợi trực tiếp tìm qua.

Cách thật xa, nàng thấy bóng lưng Thanh Bình trưởng công chúa khoác lên áo choàng màu xanh quỳ thẳng tắp dưới mặt trời đã khuất.

Đứng bên cạnh của bà còn có hai tiểu thái giám, một người trong tay cầm ô, một người trong tay thì nâng một cái đệm.

Tới khi nàng đến gần mới nghe được hai tiểu thái giám này tận tình khuyên bảo khuyên lơn Thanh Bình trưởng công chúa đang quỳ trên mặt đất, nói là bà không nên làm nô tài bọn họ khó xử, bệ hạ hôm nay chắc chắn sẽ không đi ra gặp bà nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ bà nên mới gọi nô tài đưa tới những vật này cho trưởng công chúa điện hạ.

"Bệ hạ không nguyện ý gặp ta, ta liền quỳ gối ở nơi này, đợi đến bệ hạ nguyện ý gặp ta mới thôi."

Thanh Bình trưởng công chúa khàn giọng ném câu nói tiếp theo tới.

Sau đó mặc kệ hai tiểu thái giám khuyên như thế nào, nàng đều mím chặt môi đã khô nứt, không muốn nhiều lời.

Thẳng đến sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng, Thanh Bình trưởng công chúa còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định của Đường Ninh, "Để con bồi nương..."

Chỉ là Đường Ninh còn chưa hoàn toàn quỳ xuống, đầu gối của nàng liền bị Thanh Bình trưởng công chúa đưa tay ngăn cản.

"Không cần, Ninh Ninh."

Nói chuyện, Thanh Bình trưởng công chúa liền dùng ánh mắt áy náy nhìn nàng, "Nữ nhi con còn chưa có hài tử, đừng quỳ hỏng thân thể,..."

"Nương!"

Vừa nghe đến Thanh Bình trưởng công chúa ân cần nói như vậy, hốc mắt Đường Ninh một chút liền đỏ lên.

Nàng bên này đỏ mắt, Thanh Bình trưởng công chúa cũng không có tốt hơn chỗ nào, bà giơ tay lên liền sờ lên tay rũ xuống của Đường Ninh, áy náy nói, "Là nương không biết dạy con mới khiến cho con chịu ủy khuất lớn như thế..."

"Con không có ủy khuất."

"Con nên ủy khuất, A Nhược làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, không để ý mặt mũi của con, con ủy khuất cũng là nên."

Thanh Bình trưởng công chúa cũng không có dự liệu được bà chân trước vừa đi, chân sau Hạ Lan Nhược liền chọc ra cái sọt lớn như thế cho bà.

Kỷ Mộ Thanh kia đến cùng có gì tốt? Đáng giá đến khiến hắn không để ý cha nương, không để ý Đường Ninh liền lấy mạng đi đọ sức sao?

Thanh Bình trưởng công chúa chưa hề có một khắc thất vọng với nhi tử của mình như vậy.

Đường Ninh là cô nương tốt bao nhiêu, hắn chẳng lẽ không lo lắng nàng sẽ thương tâm, sẽ rời đi sao? Lại dám làm ra loại chuyện giẫm lên da mặt con gái người ta thế này.

Nếu nói Kiến vương thế tử Vệ Cảnh kia không tốt, thì con trai của bà làm ra những việc này lại chỉ làm cho Thanh Bình trưởng công chúa cảm thấy, lúc trước Đường Ninh không bằng trực tiếp gả cho Vệ Cảnh còn tiết kiệm được nhiều phiền não hơn.

Cho dù Đường Ninh chỉ là dâu của bà, bà cũng đã bắt đầu ở trong lòng vì cô nương hiểu chuyện nhưng mệnh đồ lại long đong mà đau lòng.

Cuối cùng bà nói hết lời mới rốt cục khuyên được Đường Ninh đi.

Dù sao trong lòng Tư Đồ Ngân tâm lý, tỷ tỷ như bà tốt xấu còn có chút phân lượng, Đường Ninh cùng hắn không hề bất kỳ quan hệ gì, nàng quỳ xuống thì có ích lợi gì, bất quá nhiều thêm một người chịu tội mà thôi.

Thanh Bình trưởng công chúa ở trong lòng nghĩ như thế.

Mà lúc này, đã đi ra một chút khoảng cách, Đường Ninh vô thức quay đầu, nhìn thân ảnh đối phương vẫn vững vàng quỳ trên mặt đất, hốc mắt càng thêm đỏ lên, sau đó trong mắt bỗng dưng lướt qua một tia kiên định, liền cũng không quay đầu lại mà hướng phủ quốc công chạy tới.

Thẳng đến nàng một hơi chạy tới phòng của mình, nàng liền đem mình giam lại.

Qua một hồi lâu, nàng mới bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó liền khàm giọng bắt đầu hô lên, "Ta biết ngài ở đây, ngài đi ra có được hay không?"

Mấy ngày nay, Tư Đồ Ngân mặc dù không còn lại xuất hiện trước mặt Đường Ninh, nhưng bài trí trong phòng của nàng thường sẽ phát sinh đủ loại biến hóa, người động tay chân dường như hoàn toàn không quan tâm có thể bị nàng phát hiện hay không, tiếp tục không kiêng nể gì cả.

Đường Ninh liên tiếp kêu mấy tiếng, thời điểm trong mắt của nàng sắp tràn đầy trên một tầng tuyệt vọng nhàn nhạt, Tư Đồ Ngân rốt cục xuất hiện trên cửa sổ sau lưng nàng, một chân giẫm trên bệ cửa sổ, một chân tùy ý buông xuống.

"Là đang gọi trẫm sao?"

Vừa nghe đến thanh âm, Đường Ninh bỗng nhiên xoay đầu lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, đến cùng vẫn là Đường Ninh dẫn đầu thua trận, nghiêng đi ánh mắt nửa ngày mới khó khăn hỏi, "Có phải, có phải ta đồng ý tiến cung..."

Nói đến đây, Đường Ninh hơi dừng một chút, lúc này mới lại ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Ngân, "Ngài liền sẽ thả Hạ Lan cùng Kỷ Mộ Thanh hay không?"

Nghe đến đó, trong mắt Tư Đồ Ngân chợt lóe qua vui mừng, "Đương nhiên. Không chỉ thả bọn họ, sau này cũng sẽ không truy cứu bọn họ, nếu như có thể, trẫm thậm chí còn có thể cho bọn họ một hôn lễ, triệt để thành toàn cho người hữu tình."

Nghe hắn nói như vậy, Đường Ninh lập tức siết chặt nắm tay, sắc mặt hơi có chút sáng lên.

"Được, ta đồng ý với ngài."

Nghe nàng nói, Tư Đồ Ngân trực tiếp thay đổi bộ dáng mãn bất tại ý lúc nãy, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Ninh.

"Bất quá, ta muốn trước khi đi gặp Hạ Lan Nhược trong đại lao một lần, ta có mấy lời muốn nói với hắn một chút."

Đường Ninh cường kềm chế tâm tình của mình, mang theo giọng mũi nói ra.

Nghe xong Đường Ninh còn muốn gặp Hạ Lan Nhược, trong lòng Tư Đồ Ngân không tự chủ lướt qua một tia không vui nhàn nhạt, người cũng có chút bực bội nhưng vẫn nhẹ gật đầu, "Có thể, quân tử nhất ngôn..."

"Tứ mã nan truy!"

Đường Ninh trầm giọng trả lời.

Cũng là lúc này, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Tư Đồ Ngân chợt nhếch lên khóe miệng.

May là hắn có dự kiến trước, sớm trước khi đến, hắn vì chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà cố ý sai người ở trước mặt Hạ Lan Nhược khuyếch đại thương thế thảm trạng hiện tại của Kỷ Mộ Thanh, càng chỉ ra sự thật nàng ta lúc nào cũng có thể sẽ chết.

Đường Ninh muốn đi gặp hắn vậy thì gặp đi.

Chắc hẳn, hiện tại Hạ Lan Nhược còn đang quyết tâm muốn cứu Kỷ Mộ Thanh, mặc kệ Đường Ninh nói cái gì đều nghe không vào, ngược lại còn có thể làm vết rách giữa hai người sâu thêm.

Tâm cơ boy Tư Đồ Ngân lặng lẽ tự tán thưởng mình anh minh trong lòng.

Không hổ là hắn.

Có Tư Đồ Ngân lên tiếng, Đường Ninh muốn vào đại lao thực sự như vào chỗ không người.

Cùng lúc đó, ngồi trên giường gỗ nhìn dương quang xuyên qua cửa sổ, Hạ Lan Nhược có chút xuất thần.

Nhưng vào lúc này, cửa nhà lao của hắn bỗng nhiên bị người theo bên ngoài nặng nề gõ vang lên.

"Hạ Lan Nhược, có người tới thăm ngươi."

Nghe được tên của mình, Hạ Lan Nhược trong thời gian ngắn có chút chưa kịp phản ứng, hắn cứng đờ quay đầu, liền nhìn thấy người đi theo sau lưng cai tù mặc kiện áo choàng màu đen dài, trong đại lao bẩn thỉu, chậm rãi lộ ra một đôi tay như bạch ngọc nhẹ nhàng lấy xuống mũ trên đầu, lộ ra gương mặt xuân hoa kiều diễm.

Đường Ninh...

Đã khoảng chừng mười ngày không gặp nàng, Hạ Lan Nhược dưới loại tình huống này thấy được khuôn mặt quen thuộc, từ trong đáy lòng sinh ra một cỗ ảo giác phảng phất như đã xa cách một thế hệ.

Lúc trước không gặp Đường Ninh còn tốt, gặp nàng rồi Hạ Lan Nhược mới phát hiện chính mình vậy mà muốn gặp nàng, muốn ôm nàng, muốn đến xương cốt đều đau.

"Làm phiền..."

Đường Ninh đem tiền thưởng đã chuẩn bị đưa tới trong tay cai tù, sau khi đưa mắt nhìn hắn cười híp mắt rời đi, đầu này mới hồi phục tinh thần lại Hạ Lan Nhược liền đã lảo đảo vọt tới cửa gỗ nhà lao phía trước, xích sắt trên chân phát ra tiếng vang rầm rầm.

"Đường Ninh..."

Hắn không dám tin gọi như vậy.

Nghe được hắn gọi, Đường Ninh lúc này mới chậm rãi xoay đầu lại, nhìn thấy Hạ Lan Nhược chịu đủ tra tấn thế này, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

"Ta... Ta mang đồ ăn cho chàng, ta trước khi đến bảo phòng bếp trong nhà làm cho chàng, đều là món chàng thích ăn... "

Nói chuyện, Đường Ninh liền lập tức đem hộp cơm đỏ xách theo trong tay bỏ trên đất, bắt đầu luống cuống tay chân lấy ra đồ ăn bên trong, thông qua khe hở cửa nhà lao đưa vào cho Hạ Lan Nhược.

Đã ăn cơm thiu mười ngày, Hạ Lan Nhược muốn ăn thức ăn tản ra mùi thơm mê người này nhưng hắn càng quan tâm suy nghĩ lúc này của Đường Ninh hơn.

"Thật xin lỗi..."

Chỉ ba chữ liền khiến cho động tác của Đường Ninh trực tiếp cứng tại chỗ, đầu cúi trầm thấp, Hạ Lan Nhược căn bản thấy không rõ lắm nét mặt lúc này của nàng.

"Nàng nhớ đêm hôm đó ta đã nói gì với nàng không? Ta nguyên bản là dự định ngày ấy thẳng thắn với nàng, ai ngờ... Nàng hãy tin tưởng ta, ta tuyệt đối không có cùng Mộ Thanh phát sinh bất cứ chuyện gì, ta chỉ là... Chỉ là... nhận được huyết thư muội ấy đưa tới từ lãnh cung, muội ấy nói muội ấy sắp không vượt qua nổi, cầu ta mau cứu muội ấy, muội ấy trước kia đã cứu mạng của ta, ta không thể thấy chết không cứu, cho nên..."

Hạ Lan Nhược vội vàng giải thích.

"Vậy bây giờ thì sao?"

Hạ Lan Nhược còn chưa nói xong, Đường Ninh cũng đã mở miệng đánh gãy lời kế tiếp của hắn, sau đó ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng nhìn trước mặt Hạ Lan Nhược, "Ta không muốn biết chàng nguyên bản dự định là thế nào, cũng không muốn biết chàng cùng Kỷ Mộ Thanh trước kia phát sinh qua cái gì, chàng vì sao lại đưa nàng ta từ trong cung mang ra ngoài, chuyện đó ta đều không muốn biết..."

"Ta chỉ muốn biết, chàng bây giờ nghĩ gì."

Đường Ninh hỏi một câu, Hạ Lan Nhược trực tiếp liền giật mình ngay tại chỗ.

Trầm mặc giữa hai người lan tràn hồi lâu, thanh âm Đường Ninh mới lần nữa vang lên, "Nàng ta vốn là hậu phi, để nàng ta trở về, không được sao?"

"Thế nhưng muội ấy sẽ chết, những canh ngục nói muội ấy đã sốt ròng rã năm ngày, trở về lãnh cung sẽ không có người giúp muội ấy thỉnh ngự y, ta sao có thể trơ mắt nhìn muội ấy đã cứu ta hai lần chết đi..."

"Ta thì sao?!"

Nước mắt Đường Ninh cứ như vậy từ gương mặt của nàng lăn xuống, nàng không cam lòng nhìn Hạ Lan Nhược trước mặt nàng, nức nở nói, "Ta thì sao? Chàng đem ta đặt ở nơi nào? Được rồi, coi như chàng có thể cứu Kỷ Mộ Thanh nhưng sau đó thì sao? Nàng ta hiện tại tâm trí không tỉnh táo, chẳng lẽ chàng muốn chiếu cố nàng ta một đời một thế sao? Vậy các người bị coi là gì chứ? Hay là nói nếu nàng ta không bị người chỉ chỉ trỏ trỏ thì chàng đã chuẩn bị trực tiếp đưa nàng ta cưới vào phủ quốc công?"

"Ta không..."

"Không phải chàng nói chàng sẽ không làm như vậy sao?"

Đường Ninh có chút bi ai nhìn hắn.

"Nhưng nhất cử nhất động bây giờ của chàng đang không ngừng thuyết minh chàng không bỏ xuống được nàng ta... Hạ Lan Nhược!"

Nói đến đây, Đường Ninh bỗng nhiên đưa tay cầm tay Hạ Lan Nhược trước mặt, bình phục tâm tình của mình, "Chàng để cho Kỷ Mộ Thanh hồi hậu cung có được hay không? Chàng để nàng ta trở về, gia gia của nàng ta là thừa tướng, lại là danh tiếng đỉnh sóng, Hoàng thượng sẽ không để cho nàng ta chết, sau đó để nương đi cầu bệ hạ, cầu ngài ấy miễn đi tội của chàng, cùng lắm thì chúng ta không ở kinh thành nữa, ta cùng chàng đi biên cương, sau này chúng ta đều không trở lại, có được hay không?"

Đường Ninh mong đợi nhìn Hạ Lan Nhược trước mặt, nhìn rất lâu, đối phương mới chậm rãi mở miệng, "Mộ Thanh đã cứu hai ta lần..."

"Ta không muốn biết nàng ta đã cứu chàng mấy lần!"

Đường Ninh bỗng nhiên vỗ một cái vào cửa nhà lao trước mặt, "Chàng sẽ chết, hay là nói chàng tình nguyện cùng Kỷ Mộ Thanh chết chung, cũng không nguyện ý cùng ta sống, ta mới là thê tử của chàng mà!"

Nhìn thấy cảm xúc Đường Ninh kích động như vậy, Hạ Lan Nhược bóp bóp nắm tay, nửa ngày mới khàn giọng mở miệng.

"Đường Ninh... Nàng không nên ép ta..."

Hắn nói.

Chỉ bảy chữ như vậy liền khiến cảm xúc trên mặt Đường Ninh vào thời khắc này triệt để biến thành một mảnh yên tĩnh.

Bốn phía yến tĩnh đến có một ít đáng sợ, chỉ có gió ngoài phòng vẫn thổi, một chút liền thổi loạn mái tóc Đường Ninh.

Chính là lúc này, nàng bỗng nhiên cười khẽ.

Hạ Lan Nhược trực tiếp nhìn nàng, "Ta không có..." Ý đó.

Chỉ tiếc lời nói của hắn còn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã sửa sang lại váy áo, chậm rãi đứng lên.

"Được, ta không bức chàng."

Nàng dùng thanh âm êm dịu nói.

"Nhanh ăn đi, miễn cho đồ ăn lạnh, lạnh sẽ ăn không ngon."

Nàng cười nói.

Biết mình lúc này nói cái gì đều vô dụng, Hạ Lan Nhược liền trong ánh mắt ôn hòa của nàng, ăn những thức ăn không biết vị này, sau đó hắn nhìn Đường Ninh đem chén dĩa từng cái bỏ vào hộp cơm.

"Phải chiếu cố chính mình thật tốt."

Thu thập xong tất cả mọi thứ, Đường Ninh đem tay vươn vào, dùng ống tay áo nhè nhẹ bẩn lau sạch vết bẩn trên mặt cho Hạ Lan Nhược.

"Ta đi trước."

Nói xong, nàng chậm rãi đứng lên, lại sâu sắc nhìn thoáng qua Hạ Lan Nhược trước mặt, quay người liền đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng nàng rời đi, dán trên cửa nhà lao Hạ Lan Nhược nhìn theo liền cảm giác như nàng một đi không trở lại, sau này rốt cuộc không thể gặp mặt hắn.

"Đường Ninh!"

Trong lòng bối rối cùng bất an khiến cho hắn vô thức lớn tiếng gọi như thế.

Nghe được hắn gọi, Đường Ninh dừng lại, nhưng không có quay đầu.

"Bất luận như thế nào, cả đời này, ta đều chỉ có một thê tử là nàng, xin nàng tin tưởng ta."

Hạ Lan Nhược nghiêm túc cam kết.

Hắn đã đều nghĩ qua, nương hắn trước khi gả vào phủ quốc công được Hoàng đế ban thưởng kim bài miễn tử, đợi bà vừa về đến, hắn liền sẽ dùng tấm kim bài này cứu Mộ Thanh, sau này hắn rốt cuộc không còn nợ nàng ta, hắn cũng sẽ không lại chiếu cố nàng ta, nàng ta đến cùng là người nhà họ Kỷ, không có tội danh trên người, tin tưởng người nhà của nàng ta sẽ chiếu cố nàng ta, về sau hắn cùng Đường Ninh hảo hảo sinh hoạt, đối xử tốt với nàng.

Hạ Lan Nhược ở trong lòng thuyết phục chính mình, nhưng lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an lại vẫn giống như giòi trong xương vững vàng quấn lấy hắn.

Mà một đầu nghe lời nói của hắn, Đường Ninh hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhếch lên khóe miệng.

"Ừm."

Nàng đáp nhẹ, sau đó liền nhấc chân đi ra ngoài.

Mới ra đại lao, nàng liền thấy Tư Đồ Ngân đứng cách đó không xa dưới cây, đứng đều có chút nhàm chán.

"Ta đáp ứng lời hứa của ta, ta nguyện ý cùng ngài tiến cung, bất quá lại không muốn làm Tần gia hổ thẹn, cho nên có thể đổi biện pháp không? Còn có, hai tỳ nữ kia của ta ta có thể cùng mang đi không?"

Đổi biện pháp?

Tư Đồ Ngân nhíu mày.

Màn đêm buông xuống, phủ quốc công cháy lớn, phu nhân của tiểu công gia Hạ Lan Nhược, Tần Đường Ninh đồng thời hai nha hoàn của nàng cùng nhau táng thân cho hừng hực liệt hỏa, lúc tìm được thi thể sớm đã hoàn toàn thay đổi, làm người ta hoàn toàn không nhận ra được.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Đồ Ngân: Hắc hắc, nàng dâu của ta.

Hạ Lan Nhược: Ta có lẽ không phải người, nhưng cữu cữu ngươi là thật chó. Phi!

18h14-21h44 22/10/2022

Hơn 4800 chữ