Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 23: Hiện tại - Cuộc sống của tôi




Người ta nói kẻ ngốc là vui vẻ nhất.

Không cần nghĩ quá nhiều.

Không cần suy xét.

Không cần lo bị phản bội.

Càng không ngày đêm lo lắng ngày mai sẽ ra sao.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Tử Quân thuận lợi thi đỗ nghiên cứu sinh của Đại học Thiển Minh. Lúc thi, cô không căng thẳng, cho dù vừa ra ngoài đã nghe thấy người ta so đáp án và khác với đáp án của mình. Nhưng khoảnh khắc kiểm tra thành tích trên mạng, cô cũng có tâm trạng căng thẳng như lúc tra điểm thi đại học năm xưa khi biết rằng một con số đơn giản cũng đủ để quyết định số phận của mình. Vào lúc đó, cô và Lý Giai Tinh trốn trong quán nét cả đêm, khi đến giây phút tra điểm, hai người đều bày ra vẻ mặt “anh dũng vì nghĩa”, “không thành công thì thành nhân”.

Chỉ là tâm lý căng thẳng đó dường như đã càng ngày càng xa rồi, chỉ có thể trải nghiệm trong ký ức mà thôi.

Mấy năm nay, càng lúc càng thản nhiên, khuyên mình chấp nhận, chấp nhận tất cả, cho dù là không công bằng. Càng thêm thản nhiên, cho dù trời sập xuống thì cũng không nóng ruột.

Sở dĩ cô chọn đại học này chủ yếu là bởi tỉ lệ thi vào cao hơn, trước giờ cô luôn biết mình không phải thiên tài gì, cũng không có khả năng trời phú để mà phung phí. Tùy hứng tìm một ngôi trường kém hơn, tỉ lệ thành công cũng cao hơn, vốn chỉ dùng để giết thời gian, hà tất phải làm khó mình.

Nghĩ tới việc sắp phải tham gia vào cuộc sống học đường một lần nữa, chẳng hiểu sao cô hơi mong đợi, tuy cũng không được coi là tự do 100% nhưng ít nhất cũng có một lĩnh vực thuộc về mình.

Tối đó, Tô Diệc Mân trở về thì phát hiện tâm trạng của Tô Tử Quân có vẻ rất tốt, anh nhìn cô mấy giây, im lặng.

Tô Tử Quân nấu xong cơm, lúc này Tô Diệc Mân cũng đi ra từ nhà vệ sinh.

“Qua ăn cơm đi!” Tô Tử Quân xếp bát đũa của anh xong xuôi, cũng đã xới cơm.

Anh nhìn cô mấy cái, rồi mới nói: “Thi vào trường nào?”

Tô Tử Quân nuốt cơm trong miệng xuống rồi mới hỏi với giọng thắc mắc: “Tại sao không hỏi em có đỗ không đã?”

“Anh tưởng nét mặt em đã cho ra đáp án rồi.”

Tô Tử Quân cười. “Đại học Thiển Minh.”

Bàn tay cầm đũa của Tô Diệc Mân cứng lại, đôi mắt anh cũng tối đi một chút. “Tại sao lại là ngôi trường đó.”

“Em tra trên mạng rồi, tỷ lệ nhập học Đại học Thiển Minh cũng cao nhất. Ơ kìa, nét mặt anh là sao vậy?”

Tô Diệc Mân không để ý đến cô nữa, ăn cơm xong liền đứng trên ban công, ánh mắt anh nhìn vào mấy chiếc xe ra vào khu chung cư. Lúc này hẳn là giờ cao điểm, nhưng tốc độ của xe có vẻ rất chậm. Anh nheo mắt, dòng suy nghĩ trôi về một nơi rất xa.

Sau hôm ấy, Tưởng Nhã Đình thật sự ngoan ngoãn về nhà, sau đó nhận sai với Tưởng Chí Nam, còn bày tỏ mình sẽ học xong đại học. Đương nhiên cô nhóc đó cũng có thêm điều kiện, chẳng hạn như trải nghiệm giáo dục của cô bắt buộc phải kết thúc vào hôm tốt nghiệp đại học.

Để báo đáp lại sự giúp đỡ của Tô Diệc Mân ở bãi đỗ xe, Tưởng Nhã Đình hẹn Tô Diệc Mân ra ngoài. Thực ra ngày nào trong công ty cũng có rất nhiều chuyện, anh cũng bận bù đầu, nhưng vừa nghe thấy giọng nói sôi nổi của cô, anh cảm thấy dù thế nào mình cũng không từ chối được. Trong thế giới của anh, mãi mãi sẽ không có sự sôi nổi như thế, mãi mãi sẽ không có được sự đơn thuần và tốt đẹp như ở cô.

Anh gác chuyện công ty lại rồi lái xe ra ngoài.

“Ô, anh đến muộn ba phút.” Tưởng Nhã Đình lắc lắc đồng hồ trước mặt Tô Diệc Mân.

Tô Diệc Mân đỡ tay Tưởng Nhã Đình ra, nói mà không đỏ mặt cũng chẳng ngạc nhiên. “Em đến sớm thôi.”

“Chơi xấu.” Tưởng Nhã Đình chống eo phản đối. “Vốn muốn mời anh đến nhà hàng xa hoa nhất thành phố ăn hải sản, bây giờ thì thôi đi. Vậy mà anh bắt em đợi ba phút lận.”

Tô Diệc Mân cười. “Không phải chỉ ba phút thôi sao?”

“Ba phút đã đủ để làm xong một cuộc phẫu thuật phá thai không đau rồi.” Tưởng Nhã Đình liếc anh.

Tô Diệc Mân gật đầu, ngay cả nụ cười cũng có ẩn ý. “Vậy vẫn phải là anh mời em ăn cơm, có được không? Coi như bồi thường ‘ba phút’ này của em.”

Tưởng Nhã Đình nhíu mày, sau đó có vẻ nhớ ra điều gì thì gật đầu. “Được, nhưng địa điểm do em chọn.”

Yêu cầu của cô cũng không quá tai quái, chỉ là phải lái xe hơn một tiếng, đến nơi rồi Tô Diệc Mân mới phát hiện đây hẳn là một ngôi trường. “Em học trường này à?”

Tưởng Nhã Đình gật đầu. “Có muốn tham quan chút không?”

Tô Diệc Mân không tỏ rõ ý kiến, đi theo sau cô.

“Cả chỗ này đều là tòa nhà giảng đường, bên kia là kí túc xá. Điều em hài lòng nhất là trường em có một rạp chiếu phim, không cần bắt xe đi xem nữa. Bên đó có một cái hồ nhân tạo…”

“Ổn lắm mà. Chỉ là vị trí địa lý hơi khuất.” Tô Diệc Mân bình thản nói.

Tưởng Nhã Đình bặm môi. “Gần ngoại thành môi trường tốt.”

Tô Diệc Mân lắc đầu. “Thông thường lúc chọn trường, thí sinh đều suy xét đến vị trí địa lý đầu tiên.”

“Thí sinh đó là anh chứ gì?”

“Ừ. Chắc chắn không phải là em. Còn ăn cơm nữa không?”

“Phong cảnh ở đây đẹp như thế, chẳng lẽ anh không cảm thấy nhìn thôi đã no rồi hả?”

“Tôi đây có sức ăn khá lớn, ăn rồi vẫn muốn ăn thêm bữa nữa.”

“…”

Tô Diệc Mân còn nhớ, đó chính là Đại học Thiển Minh.

Anh ngẩng đầu, lúc này trên bầu trời đã có mấy vì sao xuất hiện, chấm sáng yếu ớt trang điểm cho bầu trời mỏng manh. Anh lấy di động ra. “Đang làm gì đấy?”

“Ăn cơm xong thì chơi máy tính, nhân tiện xem có đơn hàng nào không, gọi điện bảo họ gửi hàng.” Từ khoảnh khắc di động vang lên, khuôn mặt Tưởng Nhã Đình đã hiện lên một nụ cười nhẹ.

“Đừng có vừa ăn cơm xong đã ngồi, không tốt cho tiêu hóa. Ra ngoài đi dạo nhiều vào.”

“Bên ngoài oi bức bỏ xừ.”

Tô Diệc Mân thở dài. “Vậy thì đứng, đừng ngồi, cũng đừng ngủ.”

Tưởng Nhã Đình bĩu miệng. “Sao anh còn kiểm soát rộng hơn cả bố già nhà em vậy?”

“Oan thế, anh đâu có kiểm soát, anh chỉ đề nghị thôi. Mong cô Đình Đình đáng yêu thông minh tâm lý tiếp nạp kiến nghị từ đáy lòng của anh.”

Tưởng Nhã Đình vui như nở hoa. “Em chuẩn tấu.”

“…”

Tô Diệc Mân bỏ di động xuống, nụ cười nơi khóe miệng không giấu đi được, từ ban công đi vào phòng khách, có vẻ tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Chỉ là, Tô Tử Quân đang ôm gối ngồi trên sofa xem một bộ phim đại chiến chốn cung đình.

“Còn sớm, mình ra ngoài đi dạo nhé!”

Tô Tử Quân nhìn bộ đồ ngủ của anh, lặng lẽ chuyển ánh mắt về màn hình.

Không nhận được hồi đáp, sắc mặt Tô Diệc Mân lại khôi phục vẻ thản nhiên. Anh ngồi bên cạnh cô. “Một đám người tranh đoạt một người đàn ông, có gì hay mà xem?”

“Dù là tranh đoạt thì cũng phải tự dựa vào bản lĩnh.”

“Thực ra đều là một đám phụ nữ ngốc nghếch, sắm một thân phận hài hước. Họ làm nhiều như thế, nhưng hoàng thượng chỉ cần nói một câu, muốn họ sống thì sống muốn họ chết thì chết. Cho nên chiêu trò gì chứ!”

Tô Tử Quân thu ánh mắt về, chuyển sang nhìn anh. “Nhưng nếu không tranh đấu thì có thể đã phải bỏ mạng khi hoàng thượng còn chưa nói câu nào rồi. Hoàng thượng có mạnh hơn nữa thì cũng có lúc không kiểm soát được.”

Tô Diệc Mân cười. “Cho nên phải nhân lúc hoàng thượng chưa kiểm soát được mà hành động? Không sợ thông minh bị thông minh hại à?”

“Là người thì luôn có khuyết điểm, chỉ cần nắm được khuyết điểm này thì chưa hẳn không thể có được thứ mình muốn.”

“Cho nên, dù biết mình có khả năng bị phát hiện thì cũng cam tâm mạo hiểm?”

“Không mạo hiểm sao biết liệu có thành công hay không?”

“Vậy em cảm thấy đã thành công rồi ư?”

Tô Tử Quân cảm thấy lông tơ của mình dựng hết cả lên. “Phim còn chưa chiếu hết, sao em biết được kết cục?”

Tô Diệc Mân nhìn cô mấy giây. “Anh tưởng em có năng lực chưa bói đã biết.”

“Sao có thể?”

Tô Diệc Mân đứng dậy, khẽ thở dài. “Anh nghĩ, nếu em có hành động gì đó, vậy thì em nhất định sẽ thành công đấy.” Tay anh siết lại.

Tô Tử Quân không ngờ anh lại một lần nữa nhắc tới chuyện này, lòng hơi xao động.

Tô Diệc Mân tự thay đồ rồi lại muốn ra ngoài.

“Anh đi đâu đấy?”

“Có hẹn với Thiệu Dĩnh.”

Tô Tử Quân gật đầu, dù rằng cô vẫn thắc mắc, nếu có hẹn thì còn về ăn cơm nữa không?

Lần này Trần Thiệu Dĩnh được cử đến phía Tây cằn cỗi nhất để khảo sát hai tháng, chuyến này trở về liền gọi điện báo Tô Diệc Mân nhất định phải đi tụ tập.

Lúc Tô Diệc Mân đến, một nhóm người đã tề tựu. Tô Diệc Mân đi qua, có người tự động nhường chỗ cho anh.

“Lần này về ông già mày chắc chắn lại sắp xếp nhiệm vụ cho mày phỏng?” Tô Diệc Mân liếc Trần Thiệu Dĩnh, gầy đi rồi, cũng đen hơn không ít.

“Tao không trốn thoát được, thật sự phải đi con đường này.”

“Thực ra cũng tốt mà.” Tô Diệc Mân uống một ly rượu.

Trần Thiệu Dĩnh thở dài. “Từ hôm tao ra đời ổng đã muốn đào tạo tao làm người kế nhiệm ổng rồi, tao phản nghịch mấy lần, kết quả đổi lấy là gì. Một lần bị đánh gãy chân, lớn hơn thì ổng không đánh nữa mà nhốt tao trong phòng tối luôn… Ông già nhà tao kinh lắm, dạy tao muốn làm chuyện mình muốn làm thì phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Bao nhiêu năm trôi qua, cảm xúc kích động muốn trốn thoát của tao ban đầu đã bị mài mòn sạch rồi. Ngoan ngoãn nghe lời ổng vào cơ quan chính phủ vẫn tốt hơn.”

“Bây giờ ổng chuẩn bị đẩy mày ra à?”

“Kiểu gì được? Một là tuổi tác tao cũng ấy ấy quá, lúc này khó tránh khỏi việc bị mọi người bàn tán. Cho nên ông già gửi tao đến vùng khỉ ho cò gáy kia. Tiến lên dần theo kiểu người của ban ngành chính phủ, dẫu sao ổng cũng đã lót đường cho tao xong xuôi rồi.” Trần Thiệu Dĩnh thở dài.

Tô Diệc Mân nhìn anh chàng mấy cái. “Vào ban ngành nào?”

Bấy giờ, Trần Thiệu Dĩnh thật sự thở dài. “Thôi, mày cũng đừng thăm dò tao nữa. Đúng như mày nghĩ đấy, tao biết miếng đất Sơn Lĩnh là nơi chính phủ chuẩn bị xây một con đường sắt, và tuyến đường sắt đó chắc chắn sẽ chia Sơn Lĩnh ra thành hai mảnh, đến lúc đó thật sự thành miếng đất bỏ đi rồi. Hồi đó định nói cho mày biết, kết quả là chỉ với một câu nói của ông già tao đã bị điều đi, còn dặn dò tao không được tiết lộ cho mày. Tao ngẫm nghĩ, Lâm Thị bày mảnh đất đó ra một cách công khai như thế, với trí thông minh ấy mày chắc chắn sẽ không cắn câu đâu.”

Tô Diệc Mân trừng anh chàng. “Ngộ nhỡ tao đầu đất như thế thì sao!”

“Mày đến mức ấy hả?” Trần Thiệu Dĩnh đẩy vai anh. “Lần này mày khiến Tưởng Thị lộn một cú chổng vó đấy nhỉ!”

“Tao chỉ dạy ông ta một bài thôi, đừng có tung những tin tức tiêu cực về Viễn Thần mãi.”

“Dự án Lâm Thủy Sơn Trang của mày mãi không kết thúc, vấn đề quá nhiều, không phải là nguyên nhân tự nhiên đúng không!”

“Dự án đó có thể coi như do Thiên Khải đầu tư, chỉ cần ngày nào tao chưa hoàn công thì họ phải xuất vốn không ngừng. Rồi sẽ kéo chết họ.”

Trần Thiệu Dĩnh lắc đầu. “Ngộ nhỡ họ thoái vốn thì sao?”

“Đợi lúc họ phát hiện điều bất thường thì Lâm Thủy Sơn Trang đã trở thành một củ khoai bỏng tay rồi. Họ không rót vốn thì sẽ phải đối mặt với tổn thất khổng lồ, rót vốn thì phải đối mặt với việc có rót vốn mà không thu hồi trong quãng thời gian dài. Hơn nữa, tiền vốn mà Viễn Thần vừa thu hồi được tao bỏ hết vào dự án Thanh Hà rồi, họ chẳng thể có ý định gì với Viễn Thần cả.”

“Người đấu với mày đúng là đáng thương.” Cuối cùng, Trần Thiệu Dĩnh tổng kết.

Tô Diệc Mân ngước mắt. “Dù sao cũng có người đấu không lại được.”

Đề tài này thành công khơi lên hứng thú của Trần Thiệu Dĩnh. “Ai?”

“Sao tao phải nói cho mày biết?”

Trần Thiệu Dĩnh bĩu miệng, cũng biết Tô Diệc Mân không muốn nói thì đảm bảo có hỏi thế nào cũng không ra, chỉ đành chuyển đề tài. “Ban đầu nghĩ thế nào cũng không hiểu sao mày lại lấy Tô Tử Quân.”

“Tao cũng không nghĩ.”

“Trước khi mày lấy con bé tao còn tưởng con bé là em gái ruột của mày thật.”

“Ngày trước tao cũng nghĩ thế.”

“Thế thì sao…”

“Hôm nay mày nói nhiều quá đấy.”

Trần Thiệu Dĩnh cũng không bận tâm, đôi mắt xẹt qua vẻ trầm ngâm không dễ nhận ra. “Tao nhớ hồi nhỏ mày từng hỏi tao, nếu tao có một cô em gái thì sẽ thế nào. Câu trả lời của tao bây giờ vẫn thế, tao sẽ trân trọng con bé, bảo vệ con bé thật tốt, cho đến khi có thể nhìn thấy con bé hạnh phúc.”

Tô Diệc Mân uống một ly rượu, vừa nãy anh đã chú ý, lúc cửa phòng bao mở ra có một đôi nam nữ đi qua, nếu không nhìn nhầm thì hẳn là Cố Vân Tu và vợ của anh ta. Còn ánh mắt Trần Thiệu Dĩnh cũng trở nên mơ màng.

“Lục Diên Y là…”

“Mẹ con bé đó từng là nhân vật hot trong hộp đêm, hơn nữa còn vô cùng cá tính và có sức hút. Chỉ là điều mà người ngoài không biết là con bé đó từng đi theo bố nó.”

Tô Diệc Mân nhíu mày, đây được coi là vụ bê bối của nhà họ Trần, bị phát hiện thì không chỉ bố của Trần Thiệu Dĩnh không giữ được chức mà thậm chí hào quang của nhà họ Trần cũng bị hủy hoại.

“Cho nên Lục Diên Y mãi mãi chỉ có thể là Lục Diên Y.”

“Diệc Mân, mày nói xem, đây là chuyện quái gì chứ?”

“Quen là được.”

Tô Diệc Mân không phí lời thêm nữa, bắt đầu uống với Trần Thiệu Dĩnh.

Lúc về đến nhà, Tô Diệc Mân cảm thấy ngực mình cực kỳ khó chịu. Anh mở cửa ra, hẳn là cô đã ngủ rồi. Anh vào phòng ngủ, nhìn trân trân vào khối màu đen trên giường. Anh đi tới gần cô, không có lời nào dư thừa, anh kéo tấm chăn mỏng ra, hôn lên mặt cô.

Tô Tử Quân bị Tô Diệc Mân hôn mà tỉnh, cô thoáng run rẩy. “Anh uống bao nhiêu thế?”

“Vẫn chưa say.”

Cô nuốt nước bọt, vươn tay ôm lấy cổ anh.

“Đề nghị của anh lần trước, em cảm thấy thế nào?”

“Đề nghị gì?”

“Anh nói chúng mình có con nhé.”

Tô Tử Quân mím môi nói không nên lời.

Anh hôn tỉ mỉ cổ cô, sau đó cởi bỏ hết đồ ngủ phá hỏng chuyện của cô. Anh tung hoành trên người cô một bận, rồi mới nói: “Nếu em thật sự không muốn có con, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng vào thời kỳ an toàn của em.”

Ngực cô phập phồng. “Anh không cần phải cố ý…”

Động tác của anh rất mãnh liệt, đè lên người cô, gần như cực kỳ không muốn nghe cô nói. Cô cảm thấy mình khó mà tiếp nhận sự kịch liệt như thế, nước mắt chảy ra cô cũng không biết, nhưng từ đầu chí cuối cô không nói gì nữa.

Cô luôn cảm thấy hôm nay anh rất lạ, lúc không được bình thường cô sẽ không chọc vào anh. Huống hồ, chuyện con cái anh đã lùi một bước. Cô đã thỏa mãn lắm rồi, ít nhất thì Tô Diệc Mân không phải người quá dễ dàng thỏa hiệp.