Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 87: Hóa ra không ngốc như vậy




Khả Hân suy nghĩ cẩn trọng thận lần nữa, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ như cũ của mình:

“Vĩ Thành, anh để em vào phòng y tế chăm sóc anh đi. Nếu anh không cho em vào thì chính là anh nghĩ em có ý đồ xấu, tiếp cận anh, tiếp cận nhà họ Lâm để trục lợi. Một khi anh đã nghĩ như thế thì em còn ở lại đây làm gì nữa. Một người vợ không có giá trị như em, anh cứ ly hôn cho xong đi.”

“Vậy em nói thử giá trị của em cho anh nghe xem.” - Lâm Vĩ Phong cười như không cười.

“Chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho anh, mục đích anh cưới em chẳng phải vì vậy sao?” - Khả Hân không nghĩ được gì khác.

“Vậy thì đêm nay em chăm sóc anh đi, nhưng mà trừ bỏ ăn uống còn có một số chuyện không thể không làm.”

Lâm Vĩ Phong từng nói có một số chuyện làm rồi sẽ nghiện, giống như đứa trẻ được ăn ngon sẽ không ngừng lại được. Lâm Vĩ Phong biết mình đã không còn là đứa trẻ nữa rồi nhưng thức ăn tươi ngon ngọt nước thì anh vẫn muốn được nếm nhiều lần.

“... Anh đói rồi sao?” - Khả Hân vẫn rất đơn thuần, nghe anh nói vậy thì nghĩ là anh đói. ‘Lâm Vĩ Thành’ muốn cô chăm sóc sinh hoạt cho anh thì cô cứ nghĩ giống với dì Ba và quản gia hay làm, về phương diện sinh hoạt vợ chồng hoàn toàn bỏ quên.

Lâm Vĩ Phong thật sự có chút mệt mỏi, hai ngày vật lộn với Lý Tuyết Dung cũng không moi được gì. Rốt cuộc người nào là chủ mưu đứng đằng sau cô ta?

Lâm Vĩ Phong là người có chân trong cả giới hai giới hắc bạch, người d ám ngang nhiên ở địa bàn của anh động vào hai anh em anh chắc chắn không phải người tầm thường. Người này nhân lực, tài lực đều có, hơn nữa còn đứng trong bóng tối. Nếu không sớm moi kẻ này ra, sợ là chuyện không tốt còn thi nhau kéo đến.

Người duy nhất có thể cho Lâm Vĩ Phong manh mối bây giờ là Lý Tuyết Dung nhưng người phụ nữ này thật sự quá cứng đầu. Anh vừa nghĩ tới cô ta là thấy khó chịu, bụng cũng cồn cào, liền quay sang nói với Khả Hân:

“Cũng hơi đói.”

“Anh đợi một lát, em đi lấy cháo cho anh. Giờ này dì Ba đã chuẩn bị xong cháo rồi.” - Khả Hân vội vàng đứng dậy đi xuống lầu.

Lâm Vĩ Phong vừa nghe tới cháo là hai mày nhíu lại, anh không thích món ăn nhạt nhẽo này. Nhưng anh đâu thể nói với cô là anh muốn ăn những món khác, hiện tại anh chính là Lâm Vĩ Thành, chỉ có thể ăn cháo.

Khả Hân vừa đi đến đầu cầu thang thì nghe thấy điện thoại trong phòng tân hôn vang lên. Khả Hân lo lắng Lâm Vĩ Thành thân thể không tiện nghe điện thoại nên quay trở lại xem sao. Không ngờ Khả Hân lại nhìn thấy một loạt hành động vô cùng quái dị.

Cô nhìn rõ điện thoại trên bàn là của Lâm Vĩ Phong, cô đã thấy điện thoại này nhiều lần lắm rồi, cô không nhận nhầm được. Không lẽ trước khi cô đi gặp Vĩ Thành, Lâm Vĩ Phong đã đến đây sao?

Nhưng vấn đề không phải Lâm Vĩ Phong có đến đây hay không mà là ‘Lâm Vĩ Thành’ ở trước mặt cô đang làm gì vậy? Điện thoại đặt trên bàn, ‘Lâm Vĩ Thành’ đang ngồi trên xe lăn, hơi nhổm người lên vươn tay lấy điện thoại.

Động tác này vô cùng tự nhiên nhanh nhẹn, hơn nữa cảm giác còn rất quen thuộc. Nếu không phải người trên xe khắp người đều là vết sẹo, cô còn tưởng đó Lâm Vĩ Phong. Một người đến hô hấp cũng khó khăn thì động tác sao có thể thoải mái như thế.

“Vĩ Phong có di động sao?” - Khả Hân thử dò hỏi.

Lâm Vĩ Phong không nghĩ cô sẽ quay lại, thiếu chút nữa là mọi chuyện đổ vỡ. Khả Hân gọi một tiếng ‘Vĩ Phong’ chính là muốn thử anh, nếu anh trong vô thức trả lời thì sẽ bị lộ.

‘Hóa ra không ngốc như vậy.’, Lâm Vĩ Phong cười thầm trong lòng.

“Lúc nãy Vĩ Phong có sang đây… khụ… nhưng mà nó vội vàng ra ngoài quá, điện thoại cũng quên mang theo.” - Lâm Vĩ Phong giả vờ run tay một chút, động tác cầm điện thoại chậm chạp còn ho thêm mấy tiếng.

Khả Hân thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm nữa, có trách là trách Vĩ Phong diễn quá đạt, người không có kinh nghiệm như Khả Hân sao là đối thủ của anh.

Dưới phòng bếp, dì Ba đang nấu cháo cho Vĩ Thành, vừa định mang lên phòng điều trị thì Khả Hân đã đi xuống hỏi.

“Dì Ba, Vĩ Phong đang ở đâu, có phải cách đây không lâu vừa ra ngoài không?” - Khả Hân vẫn muốn một lần nữa xác định nghi vấn của mình.

Dì Ba cười cười gật đầu, bà không biết nên trả lời sao mới không làm hỏng chuyện tốt của nhị thiếu gia và phu nhân.

“Phu nhân, có phải cô đói bụng không? Cô có đặc biệt muốn ăn gì không, tôi nấu cho.”

“Không có, con xuống lấy thức ăn cho anh Vĩ Thành.”

“Đại thiếu gia?” - Dì Ba ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh hiểu ý, Vĩ Thành kia thực chất là Vĩ Phong - “Vậy đợi tôi một chút, tôi đi chuẩn bị thức ăn.”

Khả Hân có chút khó hiểu, khay cháo trên bàn sẵn kia không phải của Lâm Vĩ Thành sao?

“Dì Ba, cần gì chuẩn bị nữa, cháo này là của anh ấy mà.”

Dì Ba không biết nên trả lời như thế nào, bà biết người ăn là Vĩ Phong nên mới đi chuẩn bị thức ăn khác. Nhưng Khả Hân nói hợp lý như vậy bà cũng không nói lại được.

“À… phải, phu nhân coi tôi già rồi lẩm cẩm.” - Dì Ba chỉ có thể thở dài trong lòng, tội nghiệp Lâm Vĩ Phong phải cố ăn hết chén cháo đó.

Điện thoại gọi tới vẫn là của Lê Thời, vấn đề vẫn xoay quanh Lý Tuyết Dung. Lâm Vĩ Phong vẫn giữ thái độ chỉ hận không thể giết chết cô ta ngay lập tức.

“Nếu không có tin tức mới thì đừng tìm tôi. Tôi không muốn nghe thấy cái tên Lý Tuyết Dung đó trong hôm nay nữa.” - Anh nói xong thì cúp máy, tắt âm, ném điện thoại ra xa, tránh bị làm phiền nữa.

Khả Hân bưng cháo lên vừa lúc anh đã nghe điện thoại xong nên không phát hiện ra sơ hở.

“Anh chờ có lâu không? Em sợ anh ăn cháo mãi cũng ngán nên tự ý thêm chút mật ong, ngọt một chút nhưng dễ ăn hơn.”

Khả Hân thật lòng nghĩ cho Vĩ Thành nhưng cô cũng nghĩ đến chuyện khác, đó là Lâm Vĩ Phong ghét ăn ngọt. Mặc dù anh thích bánh xoài nhưng anh lại không thích đồ ngọt.

Quả nhiên là Khả Hân làm đúng, bởi vì sắc mặt của Lâm Vĩ Phong đang kém nhìn thấy chén cháo mật ong đó lại càng tệ hơn. Khả Hân múc cháo đưa đến bên miệng của ‘Lâm Vĩ Thành’, Lâm Vĩ Phong nhất quyết không hé miệng.

“Anh không đói nữa sao, há miệng ra nào?” - Khả Hân rất kiên nhẫn, trước đây cô hay làm công ích ở mấy viện dưỡng lão, chăm sóc người khác cô rất giỏi.

“Anh muốn ăn mì.” - Lâm Vĩ Phong trực tiếp nói ra yêu cầu của mình, cháo còn thêm mật ong, thật sự là anh nuốt không trôi.

“Vĩ Thành, có phải là vì phải ăn cháo nhiều quá thấy chán không? Anh cố ăn thêm một thời gian nữa, đợi dạ dày anh tốt hơn, em sẽ nói với bác sĩ Kiên nấu cho anh một phần mì mềm.” - Khả Hân nhỏ nhẹ dỗ dành, một người anh cháo liền nhiều tháng chắc chắn là không vui.

“Đừng gọi tôi là Lâm Vĩ Thành nữa, gọi chồng đi.” - Dù sao nghe vợ mình một tiếng hai tiếng đều gọi tên anh mình, cảm giác cũng rất là kỳ quặc.

“… Chồng, anh ăn cháo đi mà.” - Khả Hân vì để dỗ anh ăn cháo nên ngoan ngoãn gọi một tiếng - “Em không lấy nhiều, bốn năm muỗng là hết rồi.”

Khả Hân lại một lần nữa đem muỗng cháo đưa đến bên miệng Lâm Vĩ Phong. Lâm Vĩ Phong vẫn mím môi lắc đầu, anh thà nhịn đói chứ không ăn.

Khả Hân vẫn tiếp tục kiên trì, lần nữa đưa muỗng lên, dịu dàng nói:

“Chồng, ăn một chút đi.”

Lâm Vĩ Phong cuối cùng chịu thua ánh mắt lúng liếng này của cô, chậm rãi mở miệng ra. Khả Hân thấy anh chịu ăn cười cười khích lệ:

“Anh là giỏi nhất.”

Cháo cũng không quá nhạt, thêm chút mật ong tuy là anh không thích lắm nhưng cũng vẫn ăn được. Dù sao cũng là thức ăn chuẩn bị cho Lâm Vĩ Thành, đồ tỉ mỉ hơn hẳn thức ăn bình thường khác. Quan trọng là do Khả Hân đút cho anh, anh cứ vậy ăn hết cả một chén cô múc.

Khả Hân trong lúc đút cho anh ăn mới để ý thấy hàm răng của anh rất trắng, giống như một người khỏe mạnh bình thường.

“Vĩ Thành, anh ăn cũng rất khỏe, răng cũng đẹp nữa. Vậy sao dì Ba luôn buồn bã nói với em anh không ăn chịu ăn quá nửa chén.”

Sau này khi Khả Hân nhớ lại những ngày tháng này đều cảm thấy bản thân vô cùng ngu ngốc. Lâm Vĩ Phong để lộ nhiều sơ hở như thế trước mặt mà cô vẫn không phát hiện ra chân tướng. Còn Lâm Vĩ Phong lúc đó chỉ dịu dàng ôm cô nói, cô không có ngốc, cô chỉ là đơn thuần lương thiện thôi.