Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 90: Giết cô thì quá dễ dàng




“Mẹ kiếp! Cô muốn chơi tôi?” - Lâm Vĩ Phong cuối cùng cũng bùng nổ, anh túm lấy tóc của cô ta giật người ra sau - “Cô không nói thì đừng trách tôi vô tình.”

“Em nói hết rồi, chính là em, anh cứ giết em đi.”

Lý Tuyết Dung rõ hơn ai hết nếu để cho Lâm Vĩ Phong biết kẻ đằng sau là ai thì chính là đẩy anh vào đường chết. Cô ta chết cũng được nhưng cô ta không nỡ nhìn anh chết.

“Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô?” - Lâm Vĩ Phong nắm lấy cổ Lý Tuyết Dung ra sức siết chặt.

Lý Tuyết Dung không thể thở được nữa, thậm chí cô ta có chút buông xuống không muốn giãy giụa. Lý Tuyết Dùng cảm thấy nếu bây giờ có thể chết trong tay Lâm Vĩ Phong cũng không phải chuyện gì quá tồi tệ.

“Anh Phong, đủ rồi, buông tay ra đi.” - Lê Thời đứng một bên nhịn không được chạy qua can ngăn - “Mạng của cô ta có giá trị.”

Lời này của Lê Thời đúng là thật sự khiến Lâm Vĩ Phong buông tay ra, mạng của Lý Tuyết Dung đúng là có giá trị. Dù không thể moi được tin thì cũng có thể dùng mạng cô ta đặt điều kiện với Lâm Vĩ Thành, để anh ấy bằng lòng sang Mỹ điều trị.

“Vĩ Phong… khụ… anh vẫn luyến tiếc giết em. Anh thích em rồi có phải không?” - Lý Tuyết Dung ho khan mấy tiếng, vẫn không quên tiếp tục khiêu khích Lâm Vĩ Phong.

Lâm Vĩ Phong hơi cúi người xuống, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Lần này cô sai rồi, tôi đúng là không giết cô nhưng không phải vì luyến tiếc mà là để cô chết thì quá dễ dàng rồi.”

“Anh nói dối!” - Lý Tuyết Dung vẫn chống chế cười một cái.

“Có phải là nói dối hay không cô sớm sẽ biết thôi.” - Lâm Vĩ Phong nhận lấy khăn lông Lê Thời đưa lau sạch vết bẩn trên tay.

Sau đó Lâm Vĩ Phong vứt cái khăn lên đầu Lý Tuyết Dung, hành động này cũng đang thể hiện thái độ của anh. Cô ta và một cái khăn lông không có gì khác nhau, đều dơ bẩn và dễ dàng bị ném bỏ như nhau. Lâm Vĩ Phong xoay người rời khỏi nhà kho, một cái liếc mắt nhìn cô ta cũng không có.

Lý Tuyết Dung ngồi xụi lơ trên đất, cho đến khi Lâm Vĩ Phong bước hẳn khỏi nhà kho, cô ta mới từ từ rơi nước mắt.

Lê Thời đi theo Lâm Vĩ Phong ra ngoài, chủ yếu là cúi đồng chờ anh trách tội.

“Lê Thời, hiện tại tôi không muốn giết cô ta nhưng tôi muốn giết cậu đó.”

Lê Thời biết anh sẽ không thật sự giết cậu ta, dù sao cậu ta cũng là trợ thủ đáng tin cậy nhiều năm của Lâm Vĩ Phong.

“Đừng mà anh Phong, Lý Tuyết Dung thủ đoạn cao siêu ra sao anh có thể nhìn ra mà. Lúc cô ta như thiên thần lúc cô ta như ác quỷ, tôi ở đây canh cô ta thật sự là bị chơi đùa trong lòng bàn tay.”

“Một phụ nữ cũng không đối phó xong cậu còn là võ sĩ quyền anh gì nữa, lăn về làm bao cát đi.”

Mấy năm trước Lê Thời là một võ sĩ quyền anh, trong một lần Lâm Vĩ Phong cùng Hoàng Thiệu Huy cùng Dương Trạch đi giải quyết một vụ địa bàn ở bến cảng đã gặp Lê Thời. Lúc đó Lê Thời vẫn còn trẻ tuổi, không thắng được Dương Trạch, sau đó Lâm Vĩ Phong liền bảo cậu ta về dưới trướng mình.

“Anh Phong, cô ta đúng là tội ác tày trời nhưng có vẻ thật lòng với anh.”

“Thật lòng? Mắt nào của cậu thấy thật lòng?” - Lâm Vĩ Phong cười lạnh một tiếng.

“Hai mắt đều thấy hết.” - Lê Thời nhỏ giọng đáp.

“Cậu biết tình trạng hiện tại của anh trai tôi phải không? Nếu cậu không sợ chết thì cứ tự nhiên, loại rắn độc đó tôi không cần.” - Lâm Vĩ Phong nhún vai.

“Anh Phong, tôi biết rồi, chắc chắn sau này sẽ canh chừng cô ta cẩn thận hơn, không để chuyện như hôm nay tái diễn nữa.”

Lâm Vĩ Phong rời đi rồi, Lê Thời lại quay vào nhà kho, cậu nhìn Lý Tuyết Dung ngồi trên đất, hỏi:

“Cô thật lòng yêu Vĩ Phong đúng không?”

Lê Thời chỉ là muốn xác nhận một chút chuyện này, cậu ta biết Lý Tuyết Dung là người xảo quyệt nhưng cậu ta cũng cảm nhận được tình cảm của cô ta dành cho Lâm Vĩ Phong. Tình yêu là một thứ rất khó để ngụy trang.

Lý Tuyết Dung ngẩn ra một chút sau đó lại cười lớn, cười đến mức người ta phải sởn tóc gáy:

“Lê Thời ơi là Lê Thời… ha ha... sao anh ngốc như thế hả? Những lời đó anh cũng tin sao, tôi chỉ lừa Lâm Vĩ Phong thôi.”

Lý Tuyết Dung lại tiếp tục cười nói:

“Anh có biết tại sao anh mãi chỉ là một thuộc hạ của Lâm Vĩ Phong không? Đó là vì trí thông minh của anh kém quá, đời này khó mà trở mình được.”

Lê Thời lẳng lặng nhìn Lý Tuyết Dung, cảm thấy cô ta quá đáng thương. Cô ta giấu diếm kẻ đứng sau chính là vì muốn bảo vệ cho Lâm Vĩ Phong, dù cho anh có ra tay tàn nhẫn với cô ra sao cũng yên lặng chịu đựng. Lý Tuyết Dung chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, rõ ràng có thể có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Rốt cuộc lại đi vào con đường này, còn vì yêu mà tự hủy hoại cuộc đời. Lê Thời thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

“Cô đi tắm rửa đi.”

“Hửm? Lâm Vĩ Phong vừa đi anh đã muốn cùng tôi tắm uyên ương sao?”

“…” - Lê Thời nghẹn họng, cậu rõ ràng chỉ là thương cảm cho cô ta một chút lại bị nói thành đàn ông háo sắc.

“Tôi không dám, tôi còn chưa biết cô đáng sợ ra sao à? Tôi chỉ muốn cởi trói để cô được tắm cho thoải mái thôi với điều kiện là cô không trốn.”

Lâm Vĩ Phong nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ sáng, anh không về nhà mà đến thẳng văn phòng nằm ở cao ốc.

Tập đoàn Phong Đỉnh có danh tiếng hiển hách trong thương trường, kinh doanh hàng hoạt hạng mục tài chính, quan hệ rộng khắp. Gần đây vì chuyện Lâm Vĩ Thành mà anh gần như gác hết mọi chuyện quan trọng trong tập đoàn. Bây giờ cũng đến lúc anh phải xử lý mọi chuyện rồi, Lâm Vĩ Phong mệt mỏi xoa xoa mi tâm.

Anh bắt đầu xem những tập tài liệu do thư ký Khánh chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, anh theo thói quen vươn tay muốn lấy một ly cà phê. Nhưng Lâm Vĩ Phong chỉ nắm được không khí, anh mới nhớ lại hiện tại đang là rạng sáng, còn chưa tới giờ đi làm của mọi người.

Ở công ty anh luôn có thư ký Khánh để ý tiểu tiết, ở nhà thì có dì Ba chăm sóc cẩn thận từng chút. Nhớ đến nhà đột nhiên Lâm Vĩ Phong hơi ngẩn ra, khóe môi khẽ cong lên, anh đang nhớ Khả Hân.

“Khả Hân, cái tên cũng rất đẹp, khả ái, hân hoan, đúng là dễ thương cũng biết cách khiến người ta vui vẻ.” - Lâm Vĩ Phong lẩm bẩm một mình.

Lâm Vĩ Phong lắc lắc đầu, cố không nghĩ đến cô nữa, anh luôn trêu chọc Khả Hân không biết kiềm chế thì sẽ nghiện anh mất. Nhưng hình như người thật sự đang nghiện chính là anh.

“Hắt xì!” - Sáng sớm thức dậy Khả Hân đã hắt xì tận mấy cái, cô nghĩ không phải bản thân bị cảm lạnh vậy nên chắc là có ai đang nhắc tên cô sao?

Hôm nay là ngày khai giảng, tinh thần của Khả Hân rất tốt, có thể quay lại trường, gặp gỡ mấy người bạn cùng trang lứa, ít nhất cô cũng thấy cuộc sống này còn nhiều chuyện đáng để kỳ vọng hơn.

Dù cho bản thân là phụ nữ đã kết hôn thì thỉnh thoảng cô cũng khát khao về một vùng trời tự do nào đó. Khả Hân thừa nhận, sáng hôm đó khi cô nói muốn làm người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong cũng chính là lúc cô đang thể hiện khát khao tự do của mình.

Điều Khả Hân không ngờ được chính là Lâm Vĩ Phong lại đối với cô vô cùng dịu dàng. Toàn bộ quá trình đều trân trọng nâng niu cơ thể và cảm xúc của cô. Sau đó cũng chỉ trêu chọc cô vài câu, vốn cô còn nghĩ anh sẽ phỉ nhổ nhục mạ cô.

Có lúc cô cùng từng có ảo tưởng, liệu anh có yêu cô không? Nhưng mà ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Khả Hân vội vàng chuẩn bị quần áo thật tươm tất để đến trường.

Khả Hân phát hiện Lâm Vĩ Phong hình như đã rời nhà từ rạng sáng, cả người cô càng vui vẻ hơn, cô có thể thông thả ăn sáng rồi chuẩn bị đi đến trường. Quản gia Thuận mang ra hai cái phong bì đưa cho cô:

“Phu nhân, đầy là tiền học phí của cô. Còn đây là tiền sinh hoạt phí của cô, hiện tại trong nhà không có nhiều tiền mặt, cô cứ dùng trước, nhị thiếu gia nói từng đưa cho cô một thẻ tín dụng, tôi sẽ chuyển tiền thêm vào đó. Phu nhân cần mua sắm gì cứ tùy ý rút tiền.”