Em Có Nghe Thấy

Chương 22: Quốc Hương Mạn (2)




Tiếng hít thở đều đều của Tạ Tu Dực cứ quanh quẩn nơi bụng dưới của cô, âm ấm, nhưng lại mang theo lạnh lẽo và ẩm ướt nhàn nhạt trong không khí.

Mùa đông ở thành phố T, một thành phố phía Nam, từ trước đến giờ đều như vậy, ẩm ướt và lạnh, so với cái lạnh của miền Bắc càng lạnh thấu xương hơn.

Nhưng dù vậy, cũng không thể che giấu được hơi nóng càng ngày càng bốc lên khắp người cô.

Kha Giảo cảm giác hiện tại bản thân giống như một cái bánh bao hấp trong lồng hấp...

Ai có thể nói cho cô biết, đứa trẻ to xác mặt đơ đang ôm cô không chịu buông tay này, đang làm nũng sao...

Em không phải gối ôm nhá... Nội tâm cô đổ một thác lệ, Công Tử đại nhân nếu anh làm nũng thế này nữa em sẽ phun máu mũi thật đó, anh không thể vì em là fan trung thành của anh mà năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của em được...

"Cái đó..." Thấy dáng vẻ anh tựa như định dựa vào cô không buông tay thật, giằng co mãi, cuối cùng cô cũng không nhịn được nói chuyện trước, "Không thì, đi vào nói đi? Bên ngoài rất lạnh..."

Nói xong, cô liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình, gì mà vào nhà nói chứ, rõ ràng là cô muốn bảo anh buông tay trước được chưa!

"Ừm." Tạ Tu Dực phát ra một tiếng từ trong lổ mũi, vẫn không nhúc nhích tí nào.

Kha Giảo đỏ bừng cả mặt, duy trì cái tư thế này dùng chìa khoá mở cửa, ho khan một tiếng, "... Em không đi vào được."

Anh nghe xong, ở góc độ cô không nhìn thấy hơi cong khóe miệng một cái, lúc này mới từ từ buông tay, từ trên bậc thềm đứng lên.

Vào phòng rồi, Kha Giảo tới phòng bếp rót cho anh cốc nước, đợi lúc cầm cái cốc đi tới, thì thấy anh đang thuận tay tháo mũ với khẩu trang ném trên bàn uống trà, mắt lộ vẻ mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha.

"Mệt lắm sao?" Cô đưa cốc nước cho anh.

"Ừm." Anh uống mấy ngụm nước, để cái cốc lại trên bàn.

"Đau đầu? Hay đau dạ dày?" Cô không biết vì sao, vừa nhìn thấy anh, liền tự động tiến vào hình thức nói năng lộn xộn, "Đã ăn cơm chưa?"

"Thân thể không vấn đề gì." Anh giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, chân mày khẽ nhíu, nhưng vẫn trả lời đầy đủ câu hỏi của cô, "Buổi sáng tùy tiện ăn một chút rồi."

"Vậy bây giờ em đi làm chút đồ ăn cho anh." Cô lập tức đứng lên, "Trong tủ lạnh còn chút giăm bông với trứng gà, anh muốn ăn cơm rang hay mì sợi?"

Anh nhướng mày, vẻ mặt hơi buông lỏng một chút, "Cơm rang."

Kha Giảo nhanh chóng đi về phía phòng bếp, nhưng đi được hai bước, cô vẫn không nhịn được dừng lại, đưa lưng về phía anh mở miệng nói, "Lúc trưa, Tăng Thiến tới nhà anh tìm anh, không tìm được, cậu ấy nói... tuyên truyền phim buổi sáng anh không đi."

"Buổi chiều em cùng Tăng Thiến Nhuế Ưu đã tìm anh rất lâu, điện thoại của anh còn tắt máy, bọn em đều lo lắng có phải anh xảy ra chuyện gì rồi hay không."

Trầm mặc phút chốc, anh nhàn nhạt nói, "Điện thoại anh hết pin rồi."

"Ừm." Cô bật đèn phòng bếp, "Vậy bây giờ em gửi cái tin nhắn cho họ, nói cho họ biết anh không sao."

Cho dù đã nói đến mức độ này, cô vẫn không dám hỏi ra miệng những lời mà trong lòng cô muốn hỏi anh nhất.

Tại sao anh không tới buổi tuyên truyền phim ban sáng? Rồi tại sao một câu cũng không nói, cố tình giả mất tích không để Tăng Thiến tìm được anh? Còn có, tại sao anh lại xuất hiện ở cửa nhà cô đợi cô chứ?

Mãi cho đến lúc làm cơm xong, bê cơm tới bàn ăn, trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ mấy vấn đề này, mà sau khi bọn Tăng Thiến thấy tin nhắn của cô mặc dù rất tức giận, nhưng suy cho cùng vẫn là hiểu tính cách độc lập tự chủ của anh, cuối cùng chỉ nói hy vọng ngày mai anh có thể tiếp tục phối hợp tuyên truyền đừng chơi mất tích nữa, còn bảo cô trấn an anh thật tốt.

Trấn an anh sao?

Thật sự cô cũng không biết mình có cái năng lực này hay không nữa, dù sao đến bây giờ cô vẫn không dám hỏi nhiều thêm một câu.

"Tối em có việc gì không?"

Ăn cơm một lúc rồi, Tạ Tu Dực đột nhiên bất thình lình mở miệng.

"Dạ?... Không có." Cô ngẩng đầu, "Sao thế ạ?"

Anh không lên tiếng, chỉ là rủ mắt xuống, rút từ trong túi áo ra hai mảnh giấy nhỏ đưa cho cô, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm.

Kha Giảo nhận lấy hai mảnh giấy nhỏ, cúi đầu nhìn, nhận ra thế mà lại là vé xem phim 《Mặt Nạ Trắng Đen》 suất chiếu 0 giờ.

"Anh muốn em đi xem phim với anh ạ?" Cô nắm chặt vé xem phim, dè dặt cẩn thận hỏi.

"Ừ." Anh không nhanh không chậm nói, "Mua suất 0 giờ, ít người."

Cô ngắm nhìn gương mặt dưới ánh đèn thoáng hiện ra dịu dàng của anh, cảm thấy tim giống như được đám mây nhẹ nhàng bọc lại.

Thật ra thì lúc bộ phim này vừa công chiếu, cô vẫn luôn rất muốn tới rạp chiếu phim xem, nhưng sau đó cứ cảm thấy một mình đi hơi tịch mịch, từ đầu đến cuối đều xoắn xuýt lúc nào có thể tận mắt nhìn thấy cảnh giọng ca của anh cùng bộ phim hoàn mỹ kết hợp lại với nhau.

"Muốn đi không?" Thấy cô vẫn không lên tiếng, anh bỏ thìa xuống, nghiêm túc nhìn cô chăm chú.

Kha Giảo có chút hốt hoảng gật gật đầu, lại cảm giác thấy mặt mình chắc sẽ đỏ lên ngay lập tức.

Thật mất mặt mà, cái khuynh hướng mê trai càng ngày càng hiển sơn lộ thủy* này, quả nhiên là mang sự say mê đối với Djay ở giới 2D vào hiện thực rồi sao...

📍Hiển sơn lộ thủy*: Cách nói văn vẻ của việc bộc lộ tài năng của bản thân, thể hiện mình.

"Vậy là được rồi." Tạ Tu Dực ngắm cô, khóe môi lẳng lặng giương lên.

Mặc dù từ nhỏ Kha Giảo đã luôn khá độc lập, bố mẹ đối với cô cũng luôn áp dụng thái độ nuôi thả, không bố trí gác cổng, nhưng thật sự trước giờ cô cũng chưa từng chạy tới rạp chiếu phim xem phim vào lúc 0 giờ.

Một là vì trạch, hai là vì lười, ba là vì cô có phần sợ tối.

Cô chưa bao giờ ra ngoài lúc hơn nửa đêm, nhưng hôm nay không giống vậy, hôm nay bên cạnh cô có một anh vệ sĩ cao 1m85.

Nhưng mà, có anh vệ sĩ này đi theo, tại sao cô lại càng ngày càng căng thẳng vậy?

Đi vào rạp chiếu phim ngồi xuống, trong tay cô ôm bắp rang bơ Tạ Tu Dực vừa đi mua về, lặng lẽ nhét một viên vào miệng mình.

A di đà phật, đừng nghĩ nhiều, đừng nên nghĩ nhiều...

Cái giờ này, cả rạp chiếu phim thật đúng là không có người, trừ cô ra, lúc này cũng chỉ có hai nữ sinh trung học ngồi phía trước cách cô hai hàng ghế, đợi Tạ Tu Dực đi toilet về, cũng mới có bốn người.

"Anh muốn ăn bắp rang không?" Cảm nhận được anh ngồi xuống bên cạnh mình, cô quay đầu qua, đưa túi bắp rang bơ trong tay cho anh.

Tạ Tu Dực vắt hai chân lên nhau, nhìn cô, không lên tiếng.

Kha Giảo có chút học được thông minh, lúc này lặng lẽ cầm một viên lên.

Quả nhiên, giây tiếp theo, người nào đó đã đưa miệng lại gần, kẹp chặt viên bắp rang trong tay cô.

Cùng lúc với tự bốc cháy, Kha Giảo cũng đã bình tĩnh lại.

Coi như... là mình đang đút "Gấu Con" ăn đi, ừm...

Thật xin lỗi bản mạng đại nhân, không tự dỗ dành mình như thế, em thật sự sẽ nghĩ nhiều mất...

Đoán chừng hai nữ sinh trung học phía trước nghe thấy tiếng nói chuyện của họ, lúc này rất tự nhiên quay đầu lại nhìn họ, nhìn một lúc, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ lại quay đầu lên ghé tai thì thầm với nhau.

"Cái đó..." Kha Giảo vừa run tay đút anh ăn bắp rang bơ, vừa nhỏ giọng nói, "Bị họ nhìn thấy không sao chứ ạ?"

Mặc dù không nhất định là hai nữ sinh kia biết anh, nhưng dù sao cô vẫn lo lắng anh có thể sẽ bị nhận ra.

Giờ không giống trước, bây giờ anh đã là một nhân vật công chúng, hơn nữa cứ theo khuynh hướng này, anh sẽ chỉ càng trở nên nổi tiếng, tuy cô không phải người trong giới nghệ sĩ, nhưng cô hiểu rất rõ, scandal sẽ mang đến cho một nghệ sĩ mới những ảnh hưởng xấu gì.

"Hay là, em ngồi cách xa anh một chút?" Cô thu tay về.

"Không cần," Tạ Tu Dực nghiêng đầu sang nhìn cô, trong giọng điệu mang theo tia lạnh nhàn nhạt, "Cứ ngồi bên cạnh anh đừng di chuyển."

Anh vừa nói dứt câu này, đèn rạp chiếu phim cũng theo đó tối xuống.

《Mặt Nạ Trắng Đen》 chính thức bắt đầu chiếu.

Kha Giảo không nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi thẳng người, mắt không chớp bắt đầu xem phim.

Xem được một nửa, coi như con mọt phim ngự trạch là cô cũng không thể không cảm thán, bộ phim trong nước này thế mà kiểm soát tiết tấu hết sức tốt.

Điện ảnh trong nước vẫn bị mọi người chỉ trích là tình tiết đi theo hướng mới lạ và kiểm soát tiết tấu dở tệ, đến cuối phim khán giả vẫn mơ hồ như đang lọt trong sương mù không biết bộ phim nói về nội dung gì, nhưng bộ phim này lại hoàn toàn phá bỏ được ma chú đó.

Cô xem đến mê mẩn, gần như đã quên mất Tạ Tu Dực ngồi bên cạnh mình, mãi cho đến phần cao trào của bộ phim, vào lúc Tạ Tu Dực thể hiện ca khúc chủ đề xuất hiện, nhìn thấy người mà nữ ca sĩ yêu nhất qua đời trước mặt mình, cô vẫn không cầm lòng nổi mà ướt vành mắt.

Giọng của anh, giống như là dành riêng cho bộ phim này vậy.

Có thể làm một tác giả, đối với tình cảm trong một câu chuyện, cô luôn có thể lĩnh hội được thấu đáo hơn người khác, cho nên cũng dễ xúc động hơn.

Vừa định giơ tay lên lau vành mắt mơ hồ, lại cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ tóc cô.

Ngay sau đó túi bắp rang bơ trong tay mình bị lấy đi, trong tay cũng lập tức được nhét vào một gói giấy ăn.

Cô nghiêng đầu sang, thấy Tạ Tu Dực đang nhìn cô, đôi mắt màu đen lộ ra trong bóng tối kia đặc biệt sáng.

Giây phút này, cô bỗng có phần hiểu được tại sao trong rất nhiều lời mời, anh lại lựa chọn nhận ca khúc chủ đề của bộ phim này rồi.

Chỉ có thiên tài âm nhạc như anh, mới có thể hát ra linh hồn chân chính của hộ phim.

Cô đột nhiên, cực kỳ hãnh diện vì anh.

Phim dài hai tiếng, lúc kết thúc đã là hai giờ sáng.

Kha Giảo lại hoàn toàn không buồn ngủ, đợi sau khi hai nữ sinh phía trước đi ra, cô vẫn đang chăm chú xem danh sách những người tham gia ở phần ending credits* của bộ phim.

📍Credits*: Danh sách công nhận những người có tham gia vào việc sản xuất một tác phẩm điện ảnh hay truyền hình. Thông thường, film credits của một bộ phim sẽ gồm hai phần: opening credits và ending credits. Opening credits xuất hiện ngay phần đầu bộ phim, liệt kê tên những thành viên quan trọng nhất như đạo diễn, nhà sản xuất, diễn viên chính... Ending credits xuất hiện sau khi bộ phim kết thúc, và kể từ thập niên 70 trở lại đây, nó thường là một danh sách dài dằng dặc liệt kê TẤT CẢ những người đã có đóng góp vào quá trình sản xuất bộ phim, dù bạn chỉ là một nhân viên lo việc trang phục cho nhân vật.

"Anh không tới buổi tuyên truyền phim, là vì anh đang nghi ngờ quyết định bước vào giới của anh có thật sự chính xác hay không." Trong rạp chiếu phim yên tĩnh không người, cô đột nhiên nghe thấy Tạ Tu Dực mở miệng nói bên tai cô như vậy, "Lúc đầu anh từng nói với em, ý định ban đầu để anh bằng lòng bước vào giới nghệ sĩ chỉ là muốn dùng sân khấu rộng hơn truyền bá âm nhạc hay, thế nhưng anh không hề thích dùng cách lộ mặt xuất hiện rồi kéo theo đó toàn bộ hiệu ứng bươm bướm kiểu này."

Cô đầu tiên là sửng sốt, nghĩ một lát, mới quay đầu qua nhìn anh.

Cái anh chỉ, chắc là những fan hâm mộ cùng truyền thông vì ngoại hình, tính cách và giọng hát của anh mà điên cuồng tung hô anh, còn có dư luận xã hội ùn ùn kéo đến kia đúng không.

"Sáng nay, anh muốn xuống lầu mua điểm tâm, quên mang khẩu trang với mũ, bị fan chặn ở chỗ ăn cơm suốt nửa tiếng đồng hồ mới thoát thân." Giọng điệu anh thờ ơ mà lạnh nhạt, "Lúc đó anh mới hiểu, bây giờ anh cũng đã không quay lại được cuộc sống trước đây nữa rồi, điều đó khiến anh rất bực, anh liền bỏ buổi tuyên tuyền, nán lại ở quán rượu gần đấy một buổi chiều, lại tới nhà em đợi em."

Mặc dù phần lớn thời gian anh là một người đàn ông chín chắn và có chừng mực, nhưng cô hiểu, nội tâm anh vẫn như cũ tồn tại tính khí tùy hứng giống như một đứa trẻ.

Mà cô, dường như còn may mắn nhiều lần được mở mang kiến thức về phần mềm mại này.

"Em nghĩ, tất cả đạo lý anh đều hiểu." Kha Giảo ngắm chân mày hơi cau lại của anh, "Những tình trạng đi kèm này từ giây phút anh bước vào cái giới này đã bắt đầu theo sát anh, từ nay về sau có lẽ anh sẽ mất đi nhiều tự do hơn, tiếp nhận nhiều lời bình luận đến từ bốn phương tám hướng hơn, đây là điều mà một người làm nhân vật công chúng phải đối mặt không thể né tránh, cũng là mức độ mãnh liệt hơn so với những gì anh gặp phải ở giới 2D."

"Thế nhưng anh cần phải nghĩ tới, nếu anh không nhận ca khúc chủ đề của bộ phim này, mọi người đều không thể nào nghe được bài hát khiến cả bộ phim trở nên thăng hoa hơn, trước đó em có xem qua bình luận trên Douban, không ít khán giả thậm chí đều là vì bài hát này của anh, mới tới xem bộ phim này, đây là sức mạnh mà anh, một người ca sĩ mới có thể mang đến cho mọi người, nếu không phải anh, cũng sẽ không có loại hiện tượng này."

"Cho nên, cho dù điều này khiến cuộc sống của anh mất cân bằng, anh vẫn phải giải quyết loại xung đột này, cái sân này chỉ có giới nghệ sĩ mới có, chỉ khi anh đứng ở đây, anh mới có thể thực hiện ước muốn ban đầu của anh."

Xuất phát từ lòng riêng, kỳ thực cô cũng từng nghĩ, không hy vọng anh nổi tiếng như vậy, hơn nữa sau khi biết được anh chính là Djay, suy nghĩ này cũng xuất hiện nhiều lần hơn trong lòng cô.

Nhưng mà, cô không thể ích kỷ như vậy, giống như lời Tăng Thiến nói, anh chính là vì giới âm nhạc Hoa ngữ mà sinh ra.

Sau khi cô nói xong những lời này, anh trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi cô cho là có phải anh tức giận rồi hay không, rốt cục anh mới lại mở miệng lần nữa.

"Mai anh sẽ tiếp tục tới nhận thông báo."

Lạnh như băng, dường như còn mang theo một tia tủi thân cùng bất mãn nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy... đáng yêu cùng mềm mại không nói ra được.

"Em sẽ nấu thật nhiều món ngon để lại trong lò vi sóng nhà anh cho anh." Cô nháy mắt với anh một cái, nhẹ nhàng ôn hòa dỗ dành anh, "Thật nhiều món thịt, sạc điện tu bổ nguyên khí cho anh."

Tạ Tu Dực ngước mắt nhìn cô, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên dùng tốc độ sét đánh sát lại gần, nhẹ nhàng chạm một cái lên gò má cô.

... Xúc cảm mềm mại mà lành lạnh, giống như, đến từ bờ môi anh.

Cái đó, vừa rồi là cô bị hôn sao?...

Vào lúc tư duy của cô đã hoàn toàn đình trệ, khóe miệng người nào đó gợi lên một điệu cười vô cùng vui vẻ, giơ hai ngón tay lên làm tư thế chào.

"Sạc điện xong."

~ Hết chương 22 ~

______________________________

Lời tác giả:

Bài hát đề cử, 《Đất Nước Trong Mơ》 by Diệp Lý, An Cửu

Rau Chân Vịt nếu bây giờ cô còn nói trẻ to xác nhà cô không có hứng thú với cô thì tôi chỉ có thể mời cô tới Bệnh viện Tâm thần Thượng Hải kiểm tra xem xem thôi...

Ôi mẹ ơi cái tiết tấu này, không phải hôn má một cái thôi sao, vì cái gì bản mặt già này của tôi còn đỏ lên chứ!! Thế là sao!!! Năng lực bạn trai của Công Tử quả nhiên max max...

Bị đứa trẻ manh khóc mù xin đừng bỏ qua dùng dấu chấm than nói ra thế giới nội tâm của các bạn ở dưới!!!

Lời Editor:

YouTube: Đất Nước Trong Mơ [梦里江山] | Diệp Lý ft. An Cửu: https://youtu.be/BfZq4H28yOo

SoundCloud: Đất Nước Trong Mơ [梦里江山] | Diệp Lý ft. An Cửu: https://soundcloud.com/meocon243/dat-nuoc-trong-mo-diep-ly-ft-an-cuu

5Sing: Đất Nước Trong Mơ [梦里江山] | Diệp Lý ft. An Cửu: http://5sing.kugou.com/yc/2764521.html