Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 33




Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Dụ Dao kết thúc cuộc gọi kia với Hàn Lăng Dịch thì cửa lên máy bay đã mở ra, biển người xếp hàng bắt đầu trở nên dày đặc, tiếng ồn cũng chợt lớn hơn.

Cô tăng nhanh bước chân đi đăng ký, muốn đợi ngồi xuống yên tĩnh rồi lại gọi điện thoại cho Nặc Nặc, ở cửa cabin lại trở nên hỗn loạn bởi vì một hành khách bất ngờ ngã sấp xuống, lúc cô đến chỗ ngồi thì chỉ còn hai ba phút nữa là cất cánh.

Dụ Dao nắm chặt khoảng thời gian cuối cùng mà bấm gọi vào số của Nặc Nặc, không kết nối được, gọi thêm hai lần cũng giống như vậy, cô đổi sang gọi Wechat, vẫn không có ai nghe.

Mấy ngày nay rời đi, số lần mất liên lạc giữa cô và Nặc Nặc khó tránh khỏi hơi nhiều, trước đó còn có thể tìm được lý do thích hợp, nhưng đêm giao thừa buông xuống, Nặc Nặc có thể đi đâu làm gì chứ, ngay cả điện thoại cũng không mang theo bên người?!

Trong lòng Dụ Dao vốn khó chịu phiền muộn bởi vì lời tỏ tình không có chút dấu hiệu nào của Hàn Lăng dịch, hiện tại lại có thêm rất nhiều linh cảm khác thường, lại ngược dòng trở về tìm hiểu mỗi một lần cô trùng hợp cách xa Nặc Nặc đều giống như bị phủ kín một tầng bóng ma.

Trong lòng cô chỉ muốn về, trước khi tắt điện thoại, cô chỉ có thể nhíu mày gửi đi một câu: “Nặc Nặc, em lên máy bay rồi, đợi em thêm mấy tiếng.”

Hành trình năm tiếng đồng hồ đối với Dụ Dao mà nói quá khó chịu, bởi vì tuyết lớn nên thời gian đến nơi trễ hơn rất nhiều, sau khi Dụ Dao hạ cánh thì lập tức mở máy, khoảnh khắc nhìn thấy cột thông báo trống không, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào, trái tim cô nặng nề chìm xuống, cô biết chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

Cô căng cứng khớp hàm, xách hành lý chạy thẳng ra khỏi sân bay, đã là một hai giờ sáng của mùng một đầu năm, bên ngoài là một mảng màu trắng tiêu điều, chỉ có mấy chiếc xe taxi lẻ tẻ.

Dụ Dao thanh toán trước số tiền gấp đôi cho tài xế, để ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trung tâm nghệ thuật, ở ngoài cửa đợi mấy phút, cô đón được Nặc Nặc rồi đi ngay.

Trêи đường đi, tuyết lớn bay hỗn loạn, Nặc Nặc và Hàn Lăng Dịch đều bị mất liên lạc, Dụ Dao bấm móng tay hãm sâu vào trong lòng bàn tay, đến nơi, cô không kịp đóng cửa xe, xông thẳng vào đại sảnh sáng đèn, chờ đến lúc thấy tình cảnh bên trong, một chút hy vọng yếu ớt còn sót lại của cô cũng đột nhiên dập tắt, sợi dây thừng quấn trêи trái tim cô phút chốc siết chặt.

Hàn Lăng Dịch chật vật nằm nghiêng trêи mặt đất, mắt kính vỡ vụn, quần áo bị xé rách, toàn thân là vết thương, xung quanh là sự bừa bộn sau khi tranh chấp, điện thoại của anh ấy bị ném sang một bên, trêи đó là dấu giày bẩn thỉu.

Nghe thấy động tĩnh, Hàn Lăng Dịch giống như vừa mới tỉnh táo lại, cực kỳ đau khổ mà hướng về phía cô lật người một cái, nói đứt quãng: “Dao… Dao, em về rồi, anh xin lỗi… em trai làm ra chuyện như vậy, là anh, không chỉ dẫn tốt cho cậu ấy…”

Dụ Dao rơi vào đầm nước lạnh lẽo, trong tai là tiếng ong ong dần nặng nề.

Cô đi đến trước mặt Hàn Lăng Dịch, nhìn chằm chằm vết thương thê thảm trêи người anh ấy, cô hỏi: “Nặc Nặc đang ở đâu?”

Gương mặt và mắt của Hàn Lăng Dịch đều sưng lên, vết thương đáng sợ, đủ để chiếm được sự đồng tình, anh ấy khàn giọng nói: “Em trai nghe thấy anh gọi điện tỏ tình với em… đột nhiên, ra tay với anh… cậu ấy không hiểu chuyện, nhưng anh không thể giống như cậu ấy… nhưng cậu ấy ra tay nặng quá đi, ý thức của anh thật sự không tỉnh táo, mơ hồ trông thấy cậu ấy đi ra ngoài…”

Anh ấy cúi đầu ho khan dữ dội, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy mà một người bị hại hoàn toàn vô tội.

Nặc Nặc từng có tiền án.

Cảnh sát kiêng dè anh, Kiều Nhiễm bị anh dọa đến mức nước mắt giàn giụa, bản thân anh tồn tại sự nguy hiểm cực đoan không xác định được, cộng thêm tình hình bi thảm của Hàn Lăng Dịch thì có đủ lý do để Dụ Dao tin tưởng.

Nhưng Dụ Dao chỉ cụp mắt nhìn xuống Hàn Lăng Dịch, tốc độ nói nhanh mà sắc bén: “Nặc Nặc đang chờ tôi, chờ ròng rã nửa tháng, làm sao có thể đi ra ngoài được? Hay là anh khiến anh ấy cho rằng sự chờ đợi đã mất đi ý nghĩa, bên ngoài có cái gì có lực hấp dẫn lớn hơn so với việc canh giữ ở đây sao?”

Con ngươi Hàn Lăng Dịch co lại.

Anh ấy vốn cho rằng Dụ Dao sẽ đứng về phía anh ấy, đổi lại là bất cứ ai thì cũng đều sẽ nghiêng về phía người bị hại! Dụ Dao vẫn luôn tín nhiệm anh ta như vậy, chẳng lẽ chuyện dính đến Nặc Nặc thì người như anh ấy lại không đổi được một chút thiên vị từ cô hay sao?!

Dụ Dao không chờ thêm một giây nào, bắt đầu từ lúc nghe thấy Nặc Nặc đã đi ra ngoài, trước mắt cô đều là gió tuyết ác liệt ở bên ngoài, đêm đông lạnh như vậy, anh có thể đi đây chứ?! Có phải là cũng bị thương hay không?!

Cô quay người muốn đi, lòng bàn chân lại bất ngờ giẫm lân một mảnh vụn, cô nhặt lên, là một góc của màn hình điện thoại.

Dụ Dao quay đầu nhìn, điện thoại của Hàn Lăng Dịch còn nguyên vẹn, vậy cái này… chỉ có thể là của Nặc Nặc.

Cô cố nén cảm xúc sụp đổ mà nhìn khắp bốn phía, liếc nhìn về phía một cái thùng rác ở góc tường cách đó không xa, cô bước nhanh đến đó rồi mở ra, phía trêи cùng quả nhiên là chiếc điện thoại đã hư hoàn toàn của Nặc Nặc.

Rõ ràng là Hàn Lăng Dịch bị thương nặng không đi xa được, không thể không bỏ ở đây, đáng tiếc là một góc còn sót lại bị cô phát hiện ra được.

Mỗi một hơi thở của Dụ Dao đều thiêu đốt tiến vào phổi, yết hầu của cô như bị chặn lại, không nói ra được một chữ nào, trong đầu là vô số hình ảnh chắp vá, dưới sự yên bình ngoài mặt trong mười mấy ngày nay, rốt cuộc Nặc Nặc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cho đến giờ phút này cô mới nhìn thấy một chút manh mối!

Cô sốt ruột báo cảnh sát tìm người, điện thoại của mình đã không còn pin nữa, cô cúi người cầm lấy điện thoại của Hàn Lăng Dịch, mạnh mẽ ấn ngón tay anh ấy mở khóa, giao diện nhảy ra lại là một đoạn ghi âm bị tạm dừng.

Dụ Dao theo bản năng nhấn phát ra, ba đoạn ghi âm ép Nặc Nặc đến đường cùng chính là giọng nói của cô, bùng nổ phá tan sự tỉnh táo mà cô cố gắng duy trì.

Cô nhìn Hàn Lăng Dịch một cái, trong cổ họng dồn nén ra tiếng cười lạnh khó tin, cô lùi lại hai bước, xoay người lại nhanh chân xông ra khỏi trung tâm nghệ thuật, trong miệng bị sặc bông tuyết lạnh lẽo.

Nếu như muốn về nhà từ nơi này thì ngay cả cô đã tới mấy lần cũng phải mở chỉ dẫn mới tìm được đường! Làm sao Nặc Nặc có thể phân biệt được phương hướng trong gió tuyết?!

Dụ Dao run rẩy móc ra một xấp tiền mặt kín đáo đưa cho tài xế taxi rồi đi đến cục cảnh sát gần nhất, những nơi sáng đèn có khả năng nhất của cả thành phố lại không có Nặc Nặc, tạm thời không xem được camera giám sát trêи đường, cảnh sát trực ban mở ra video được quay lại ở cửa chính của cục cảnh sát.

Tua về phía trước mấy tiếng, hai mắt ứ máu của Dụ Dao đột nhiên ngưng lại, tay dùng sức nhấn phóng to rìa màn hình.

Hình ảnh không được tính là rõ ràng, lại bị tuyết lớn quấy nhiễu, thậm chí không quay được toàn thân Nặc Nặc, chỉ có một đôi chân mặc quần dài mỏng manh, lóe lên mấy giây liền biến mất vẫn kéo đau dây thần kinh đứt đoạn của Dụ Dao.

Là anh, anh mặc ít như vậy, còn đang hết sức trốn tránh ký hiệu của cảnh sát.

Anh sợ… nơi có huy hiệu cảnh sát, anh sợ nơi đó sẽ nhốt anh, khiến anh cuối cùng không quay về bên cạnh cô được nữa.

Dụ Dao cho rằng đứt từng khúc ruột là cụm từ già mồm chỉ có ở trong sách, đến thời khắc này cụm từ đó mới thật sự chiếu rọi vào bản thân mình.

Cảnh sát ở sau lưng nghiêm nghị nhắc nhở: “Chúng tôi sẽ cố gắng tìm, nhưng nhiệt độ thấp như vậy, nếu như chỉ mặc như thế mà ở bên ngoài trong thời gian quá dài, cô phải có chuẩn bị tư tưởng.”

Dụ Dao một lần nữa ngồi vào trong xe, tay run đến mức không ổn định lại được.

Cái gì mà chuẩn bị tư tưởng, cô không có, tại sao cô phải có chứ!

Tài xế lo lắng nói: “Thành phố lớn như thế, tìm người hoàn toàn là việc mò kim đáy biển, cho dù tìm được thì cũng sớm chết rét rồi, cô phải biết được cậu ta muốn đi đâu.”

Anh muốn về nhà.

Dụ Dao khàn giọng mở miệng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại báo tên khu nhà, lý trí của cô biết là không thể nào, xa quá, Nặc Nặc làm sao đi về được, nhưng cô lại không khống chế nổi bản thân mà chạy điên cuồng về phía hy vọng mong manh kia.

Chiếc xe nhanh như chớp trong màn tuyết, trái tim của Dụ Dao bị bóp chặt, có thể vỡ vụn ra bất cứ lúc nào.

Tài xế lái xe đến bên ngoài khu cư xá, mặt đường đã kết băng, ông ấy đứng tại chỗ không vững, nhất thời không đi được nữa, Dụ Dao đẩy cửa xuống xe, nhanh chóng chạy một mạch vào bên trong, tuyết lớn phủ lên một lớp băng, cô ngã một cái rồi lập tức đứng lên, chạy đến trước cửa.

Nếu như Nặc Nặc trở về thì nhất định sẽ đi lên lầu, cho dù không mang chìa khóa thì anh cũng có thể đi vào trong hành lang sưởi ấm!

Bốn giờ sáng.

Đã qua giao thừa rồi, đám người và khói lửa có náo nhiệt hơn nữa thì cũng đã tan hết, bóng đêm đen nhánh yên lặng, im ắng giống như một linh cữu to lớn không có biên giới.

Dụ Dao dừng ở nơi cách cánh cửa mấy bước chân, giống như lần gặp đầu tiên lúc cô chưa yêu đương, cô ngơ ngác nhìn chăm chú vào trong góc không ai biết đến kia.

Bên cạnh cái hòm quyên góp cao lớn cũ nát có một bóng dáng bị tuyết rơi xuống phủ đầy đang cuộn tròn.

Anh cúi đầu, quần áo không nhìn ra được màu sắc lúc đầu, lọn tóc đã kết băng, trêи lông mi là một lớp tuyết trắng, trong ngực theo bản năng mà ôm một lọ thủy tinh trống rỗng cùng với một tờ giấy dính đầy nước tuyết và nước mắt.

Trêи giấy là người duy nhất trong cuộc đời, người duy nhất trêи thế giới nơi anh sinh sống.

Dụ Dao đã mất đi năng lực hành vi, cô sững sờ nhìn anh chằm chằm, nước mắt nóng bỏng đến mức cô muốn cất tiếng khóc lớn.

Người cô yêu nhất, suýt chút nữa đã chết cô độc trong trời đông tuyết phủ.

Xe cứu thương chạy tới trong mười lăm phút, lúc nhân viên y tế đi xuống, Dụ Dao mặc một chiếc váy hơi mỏng, cô bọc áo khoác lên trêи người Nặc Nặc, dùng hết sức lực ôm chặt hết thân thể lạnh cứng của anh.

Đám người cho rằng cô đã sụp đổ tinh thần, nhưng vừa mới tới gần, cô lập tức giương mắt, ánh mắt hung dữ sắc bén, cô mất khống chế mà nói thì thào: “Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại! Mặc kệ tôi làm ấm như thế nào, anh ấy cũng không trả lời!”

Cô không dám di chuyển Nặc Nặc lung tung, cô muốn đi lên lầu lấy áo bông xuống nhưng mới nhìn thấy trêи cửa dán thông báo của năm ngoái, thông tin vân tay bị hư hại, bảo chủ nhà đến chỗ bất động sản lưu lại dấu vân tay, cho nên Nặc Nặc không vào được, chỉ có thể cuộn mình ở nơi này chờ cô mà anh hoàn toàn không biết cô có thể trở về hay không!

Bác sĩ đi theo yêu cầu nâng Nặc Nặc lên, bất kể như thế nào Dụ Dao cũng không rời đi được, nhưng cô vẫn còn một chút lý trí, biết mình dư thừa nên cô cố gắng để lại không gian, chỉ có một cánh tay dán vào Nặc Nặc.

Cho dù động đậy như thế nào, đặt anh đến đâu, tay của cô cũng không chịu rời khỏi nửa tấc, cô run rẩy không ngừng trấn an anh.

Chính cô cũng đang run rẩy, bác dĩ khoác áo lên cho cô, cô nửa nằm bên cạnh Nặc Nặc, bị ánh đèn trong xe làm chói đến mức chóng mặt, cô khàn giọng hỏi: “Anh ấy không sao, đúng không?”

Mùa đông hàng năm, bệnh viện nhận được vô số ca bệnh chết cóng hay bị thương do giá rét, bác sĩ đã thấy rất nhiều, đêm nay nhiệt độ lại xuống thấp, bác sĩ nghẹn lời, không trả lời, ánh mắt không khỏi đặt lên khuôn mặt không có tiếng thở nào của người đàn ông trẻ tuổi.

Giống như pho tượng tuyết đẹp đẽ.

Dụ Dao ở bên ngoài phòng cấp cứu, ôm lấy áo khoác mà Nặc Nặc từng khoác giống như ôm cây cỏ cứu mạng, cái túi đen nhỏ của anh được đặt ở bên tay của cô, cô tìm ra được hộp cơm giữ ấm đã lạnh ngắt, sủi cảo bên trong đó bị đổ ra, rất nhiều miếng cũng đã thay đổi hình dạng, không còn đẹp mắt nữa.

Cô gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nát rồi nuốt xuống, cô cúi người, nước mắt chảy đầy tay.

Sau khi trời sáng, Nặc Nặc mới được đẩy đến phòng bệnh, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy may mắn, bệnh nhân đầu tiên của năm mới ở trong tình huống hung hiểm như vậy mà có thể không bị nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ cao hứng đến mức trêи mặt mang theo nụ cười, anh ta nói với Dụ Dao: “Có lẽ là phần lớn thời gian anh ta đều đi trêи đường, chưa từng dừng lại, cơ bắp và huyết dịch đều duy trình ở trạng thái sinh động nhất định, sau đó giai đoạn bị đông cứng ở ven đường cũng tương đối ngắn nên mới không sinh ra thương tổn nghiêm trọng không thể chống lại, khoảng cách xa như vậy, ý chí của anh ta thật sự quá mạnh.”

“Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì, có thể đón năm mới rồi.” Bác sĩ an ủi một cách chắc chắn: “Anh ta cần một lúc nữa mới tỉnh tại được, trong thời gian ngắn sẽ có sự ê ẩm sưng lên không dễ chịu, cố gắng giữ ấm thì sẽ khôi phục lại, có điều tình trạng cơ thể của anh ta không lạc quan lắm, mấy chỉ tiêu đều hơi thấp, nhìn như là rất lâu rồi không ăn cơm nghỉ ngơi đàng hoàng.”

“Giống như đã bị ngược đãi gì vậy.”

Dụ Dao còn chưa nói cho Nặc Nặc biết, cô lấy được cát xê, có tiền rồi, có thể cùng anh ăn ngon mặc ấm, sau này sẽ còn mua căn nhà lớn đủ cho anh hoạt động, hôm nay ở bệnh viện trung tâm thành phố, cô cũng trả được chi phí phòng bệnh đơn rồi.

Cô kéo kín toàn bộ màn cửa của phòng bệnh, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ ở bên giường, sợ khi Nặc Nặc tỉnh lại sẽ chói mắt, trêи bàn ở đầu giường có một bó bách hợp mà y tá đưa vào, nghe nói là người hâm mộ phim của cô, cô cũng chẳng buồn đi cảm ơn.

Dụ Dao ngồi ở một bên giường bệnh, trái tim như bị dao khuấy đảo, cô nắm tay cho ấm lại rồi mới dám chạm vào Nặc Nặc.

Khuôn mặt của anh vẫn lạnh, băng trêи tóc đã tan, lông mi dài đổ bóng nhàn nhạt loang lổ ở dưới mắt.

Trước khi trở về, cô vẫn còn đang muốn “thử yêu đương” nhưng trong khoảnh khắc nhào về phía Nặc Nặc trong đất tuyết, bất kỳ sự băn khoăn, giữ gìn, thấp thỏm xoắn xuýt nào cũng dùng cách thức khoan tim đau đớn nhất mà tan thành mây khói.

Không có thử, không có suy tính.

Cuối cùng cô cũng không bỏ được, không làm mất được, cô muốn người này, cả đời này mặc kệ dài ngắn quanh co, chỉ cần anh không thay đổi, cô sẽ vì anh mà trao tất cả.

Dụ Dao gối lên cánh tay của Nặc Nặc, dựa vào một lát thì lại không nhịn được mà đá rơi giày rồi nằm nghiêng bên cạnh anh, cách lớp chăn mền mà ôm lấy anh.

Ý thức của Nặc Nặc u ám, đầu căng đau như sắp nứt ra, có vật vô hình nào đó đang bị đánh thức, những mảnh vỡ bộc phát ra khi cảm xúc trở nên kịch liệt vốn chưa biến mất, chúng đọng lại trong đầu anh, giống như một đống đoạn ngắn ký ức rải rác, không có nguyên nhân hậu quả, cũng không đào sâu hơn được.

Anh nhìn thấy Dụ Dao lúc nhỏ, mặc chiếc váy màu vàng đứng dưới cây đào, cô cài một nhành hoa đào nhỏ bên tai, tò mò lại sợ hãi nhìn về phía anh.

Anh yêu thích đến mức trái tim đều đang run lên nhưng một ánh mắt ngoài mặt anh cũng không thể cho được, chỉ có thể căm ghét cười lạnh, anh giẫm nát hoa đào rơi đầy đất, chờ sau khi cô đi, người trông coi cũng đều không có ở đây, anh mới nhảy xuống khỏi bức tường cao, nhặt lên nhành hoa ở trong bùn mà cô làm rơi, lau sạch sẽ rồi cẩn thận giấu vào trong ngực.

Anh không biết bản thân anh là ai.

Nhưng thân thể và tình cảm đều đang loại trừ những ký ức này theo bản năng, không muốn trở về, không muốn làm người đó, một khi chân chính tỉnh lại thì sẽ không có gì cả.

Những đoạn ngắn kia liền dừng lại, giống như là bị tiềm thức của anh ngăn chặn, không lập tức bành trướng thêm nữa.

Nặc Nặc dần dần có thể cảm nhận được nhiệt độ, âm thanh, xúc cảm mềm mại của một người, anh tỉnh lại rồi nhưng anh mắt lại nặng nề đến mức không mở ra được, toàn thân rét lạnh cứng ngắc, không thể động đậy một chút nào.

Tính cách giống như bị mạnh mẽ cắt rời, anh là Nặc Nặc của Dụ Dao nhưng lại mơ hồ có một tấc góc cạnh bị xâm nhập mà nhiễm lên màu đỏ sậm chói mắt, chỉ là diện tích còn nhỏ, bị một mảng lớn màu trắng thuần ngoan cường ngăn chặn.

Anh đang ở đâu…

Anh muốn đi, tìm Dao Dao.

Nặc Nặc gấp đến mức chóp mũi thấm ra lớp mồ hôi mỏng, làn da trắng muốt ửng lên màu đỏ nhàn nhạt.

“... Anh cho rằng, em nhìn thấy lá thư thì sẽ có phản ứng gì? Chán ghét, ghét bỏ, buồn cười… sao? Nhưng anh có biết không, đây là lần đầu tiên em nhận được thư tình viết tay, đến từ… người mà em nhớ nhung nhưng lại không dám đối mặt.”

Giọng nữ khàn khàn trầm thấp, mang theo một chút run rẩy chưa từng tùy tiện biểu hiện ra cho ai biết, ở ngay bên tai anh, gần trong gang tấc.

Nặc Nặc ngẩn ngơ, các giác quan đã khôi phục bị đông cứng một lần nữa ngay trong khoảnh khắc nghe thấy, gào thét, sau đó toàn bộ hội tụ lại hướng về phía nơi phát ra âm thanh này.

Là… Dao Dao sao.

Dao Dao trở về rồi, còn… cần anh sao.

“Em không thể nào nói những lời như trong đoạn ghi âm kia, tất cả đều là giả, bọn họ cũng đều biết anh yêu em cỡ nào, cho nên dùng cách đơn giản như vậy liền có thể làm tổn thương đến anh, Nặc Nặc, em vẫn luôn là sự uy hϊế͙p͙ của anh sao, sau này không cần sợ hãi nữa, anh có được em rồi.”

Mùi hương ngọt ngào lành lạnh trong tóc của Dụ Dao xâm nhập vào thân thể của Nặc Nặc.

“Anh tỉnh lại đi, em liền nói lời anh muốn nghe nhất, mặt đối mặt… tỏ tình với anh.”

Bàn tay mềm mại của cô đặt lên khuôn mặt anh, cô vuốt ve từng chút một, chủ động nghiêng người tới, ôm lấy anh, giọng nói càng ngày càng thấp, mãi đến khi trở nên không rõ ràng: “Làm sao em có thể… không thích anh chứ?”

Hơi thở thơm ngát của cô gái, xúc cảm lành lạnh trơn bóng, một chút yêu thương và dịu dàng mà anh ngày nhớ đêm mong, nguyện ý kính dâng cả bản thân để đổi lấy, tất cả rơi xuống cánh tay anh trong lúc anh nửa tỉnh nửa mê.

Nếu như chịu đựng đau khổ liền có thể đạt được, vậy thì chịu thêm nghìn lần triệu lần, cho anh vào dầu sôi lửa bỏng, anh cũng quỳ sát xuống mà ôm hôn cô.

Đuôi mắt của Nặc Nặc có nước mặt trượt ra, thấm ướt tóc, lọt vào trong gối.

Thân thể của anh không cử động được, linh hồn màu thuần trắng và màu máu mang theo một vệt đỏ sậm nằm sấp bên chân Dụ Dao, hóa thành một thác nước mắt sáng rực, điên cuồng mà mặc sức quay quanh cô.

Dụ Dao mệt quá rồi, cô nằm bên cạnh Nặc Nặc mê man ngủ thϊế͙p͙ đi, không phát hiện ra anh mở mắt vào lúc nào.

Nặc Nặc nhìn cô không chớp mắt một hồi lâu, anh dùng hết sức lực hơi chống người dậy, ngón tay tái nhợt vẫn chưa linh hoạt chậm chạp câu lấy bó hoa trêи bàn ở đầu giường, anh kiên nhẫn cởi lấy sợi ruy băng buộc hoa thật dài, muốn thắt lên cổ mình, nhưng cánh tay anh quá đau, không nâng lên cao được như vậy, anh rũ mắt, nghiêm túc quấn ở bên hông mình, thắt một cái nơ trịnh trọng.

Tỏ tình, sao có thể để cho Dao Dao của anh làm được.

Vào lúc chạng vạng tối Dụ Dao mới giật mình tỉnh lại, trêи người rất ấm, cô vậy mà lại đắp mền.

Cô ở bên dưới lớp chăn, đây chẳng phải là ---

Tầm mắt ʍôиɠ lung của Dụ Dao nhanh chóng trở nên rõ ràng, cô mới phát hiện ra cô đang rúc vào một lồng ngực ấm áp.

Nhịp tim của cô đang trở nên nhanh hơn mà không thể kiềm chế được, cô không tự chủ được mà động đậy một cái, cánh tay mà cô đang gối lên bỗng nhiên cong vào trong, ôm cô đến trước ngực.

Dụ Dao ngẩng đầu, va vào lông mi đen như lông quạ đang rũ xuống của anh, thấp thoáng xen vào bên dưới là đôi mắt phượng khiến cho người ta mất hồn.

Lời cô muốn nói đều tập trung ở bên môi, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên, Nặc Nặc lại chậm rãi đẩy chăn mền xuống, để lộ ra dây ruy băng đẹp đẽ mà anh thắt chặt bên hông.

Anh kéo một đầu ruy băng, cùng đan chặt mười ngón tay với Nặc Nặc, đặt vào trong lòng bàn tay cô.

“Dao Dao… tôi để bản thân làm quà tặng cho em.”

Giọng nói của anh vừa thấp vừa khàn, hòa lẫn với sự than thở và nghẹn ngào.

“Xin em, nhận lấy tôi.”