Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 13: Chương 13 : Ngôi biệt thự màu rêu





Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi,khác hẳn với con đường mòn theo núi lúc nãy,có một con đường nhỏ,rải sỏi trắng 2 bên dẫn vào ngôi nhà.Cổng nhà không cao và đồ sộ như tôi tưởng,nhưng rất đẹp bởi những vòng hoa tigon quấn đầy lấy song sắt màu trắng sữa cùng lùm cây bên cạnh tỏa sắc xanh dễ chịu.
Ngôi biệt thự mang màu rêu trầm,nằm im lặng giữa muôn ngàn sắc hoa của khu vườn,nơi đây xanh quá,xanh từ mây,từ trời,từ cỏ cây và cả đến ngôi nhà.
- Nhà đẹp quá-tôi và cái Trang gần như đồng thanh.
Những mảng tường của ngôi nhà leo đầy những dây leo màu nâu nhạt thi thoảng xen giữa những chiếc lá nhỏ lấp ló bông hoa màu trắng tinh bé xíu.
Mệt mỏi sau một ngày vất vả, ăn xong bữa tối do bác Lam-bác quản gia ở đây-nấu chúng tôi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
-----------------------------------------------
Tôi thức giấc,2h30’ sáng,cảm thấy cổ họng đắng ngắt,tôi cần một cốc nước to.
Nhẹ nhàng đi xuống nhà,tôi nhớ lúc tối đã nhìn thấy nước ở phòng khách mà,bỗng….đèn vụt tắt…..có tiếng gió rít rất khẽ qua những khe hở trên cửa sổ….ánh trăng rải đều ánh sáng mờ ảo từ ô cửa sổ lửng xuống những bậc thang dưới chân tôi.Có tiếng mèo ở đâu đó “mieooooooo..”
Những âm thanh kéo dài đến đáng sợ,tôi cuống cuồng co giò chạy lên gác,căn nhà rộng thênh thang,lại mất điện,tôi đoán bừa phương hướng,cố chạy thật nhanh về phòng,cảm giác sợ hãi khiến tôi thấy như có ai đang đuổi đằng sau vậy.Với tay nắm cửa,tôi cố xoay thật nhanh,mò lên giường trùm kín mít.
Cố gắng dỗ giấc ngủ,tôi nhắm nghiền mắt,một mùi thơm dễ chịu tỏa ra từ cái chăn,sao ban nãy tôi không cảm thấy nhỉ?Chỉ một lát sau,tôi nhanh chóng chìm sâu vào những cơn mơ.
------------------------------------------
Ánh sáng bên ngoài hắt vào cửa sổ đánh thức Nhất Tùng khỏi giấc ngủ,đêm qua chẳng biết anh nằm kiểu gì mà cái chăn chạy đi đâu mất,lạnh ghê,muốn ngủ thêm chút nữa quá,anh quờ tay tìm cái chăn…..bỗng…chạm vào cái gì đó..….hình như trên giường không chỉ có mình anh…..

----------------------------------------------
Tiếng chim hót,tiếng lá cây xào xạc và ánh nắng sớm dường như đang mơn trớn trên gương mặt tôi,tất cả thật dễ chịu,tôi nằm im trên giường,nhắm mắt tận hưởng cảm giác như hòa mình và thiên nhiên ấy…..nhưng…hình như có ái đó đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi thì phải…….mở mắt dậy….Hình ảnh đầu tiên đập thẳng vào mắt tôi là cái khuôn mặt của tên hâm Hoàng Nhất Tùng cùng một nụ cười rất gian xảo,hắn ta dám nhân lúc tôi đang ngủ mò sang phòng tôi ư?Lại còn dám nằm lên giường tôi nữa chứ,có quá đáng cũng vừa phải thôi.Chẳng cần suy nghĩ nhiều,tôi quát ầm lên
- ANH….
Nhưng chưa kịp quát xong hắn ta đã bịt miệng tôi lại,định giở trò gì với tôi nên sợ mọi người biết hả,hừ về khoản khác thì tôi sợ chứ hét hò thì đố ai cấm được tôi.
Tôi ú ớ những tiếng rất to,đạp chân,với tay vừa cấu vừa cào,nhưng hắn ta vẫn không chịu buông,khuôn mặt thì dường như đang cố nhịn để không phì cười ra vậy.Rồi hắn ta ghé sát vào mặt tôi,nói:
- Em nhìn xem là phòng ai?
Ơ,mải quát nạt,tôi không để ý…..nhưng…hình như…hình như…
…hình như…đây không phải phòng tôi….ơ..sao lại vậy…?Á,hay hắn ta cố tình bế tôi sang đây vì sợ nếu nằm ở phòng tôi có người sẽ nhìn thấy?Tên độc ác,nếu hắn bế tôi sang đây,tức là hắn động vào người mà tôi không hề biết.CÁI GÌ?Vậy hắn đã làm gì tôi rồi?
- Đồ xấu xa đê tiện kia!Anh bế tôi sang đây làm gì?-Tôi quát lên.
Vẻ mặt anh ta thoáng chút bất ngờ nhưng sau đó,anh ta cười phá lên:
- Trang à,anh có thích em thật đấy nhưng anh không có biến thái đến thế đâu.

- Anh còn dám chối à?Không anh thì ai?Chẳng nhẽ tôi tự bò sang đây à?-Tôi vẫn tiếp tục.
- Anh nghĩ cũng có thể thế lắm đấy-anh ta nháy mắt.
Tôi đứng phắt dậy,đi về phòng,không quên dập cái cửa thật mạnh,Hoàng Nhất Tùng-tên biến thái điên rồ.Tôi căm ghét anh.
------------------------------------------
Vậy là tôi,một cô giá rất trong sáng,rất ngây thơ (óe) đã bị bôi trét những thứ rất rất không nên biết vào đầu óc,đầu tiên là vụ nhà vệ sinh,giờ lại còn ngủ cùng giường nữa.Mà tại sao lại cứ phải dính đến cái tên điên đấy cơ chứ.Grừuuu bực bội thật mà.
Tôi nhìn quanh phòng,hóa ra trong phòng tôi cũng có nước,vậy mà làm tối qua tôi phải liều mình đi xuống dưới nhà sau đó phải cuống cuồng chạy lên…..ơ……nhưng…..lúc đi lên…tôi không nhớ rõ nữa,hình như tôi chạy quá tầng thì phải?Phòng tôi,thêm một tầng nữa…chẳng phải là phòng tên Tùng sao?
Trời ạ! Vậy là tôi tự mình đi nhầm vào phòng hắn,tự mình leo lên giường hắn ta ngủ ngon lành.Sao tôi lại ngu ngốc ngớ ngẩn vậy cơ chứ.Tôi chết vì xấu hổ mất,đã thế lúc nãy còn to tiếng quạt nạt hắn ta nữa.Lại còn tưởng bở là hắn ta yêu mình điên loạn đến mức bế trộm sang ngắm nữa.Tại sao mặt đất không thể nứt ra cái lỗ cho tôi chui xuống,huhu sao ông trời chẳng thương tôi chút nào huhuhu.
-------------------------------------
Mãi đến lúc cái Trang phải lên tận phòng gọi tôi mới dám xuống nhà,nhìn cái vẻ mặt thích thú của hắn ta tôi lại càng đỏ mặt.
Hôm nay chúng tôi sẽ được đi thăm “những kì quan đặc biệt” của vùng núi này.Sau khi giới thiệu sơ qua,chuẩn bị đầy đủ đồ ăn mọi người vui vẻ lên đường.Hắn ta cố tình đi chậm lại,nói nhỏ vào tai tôi:
- Chắc em đã nhớ ra lí do vì sao em lại ở phòng anh rồi à?-hắn ta tiếp tục nhăn nhở-anh cũng rất muốn biết đấy.

Tôi chỉ ước sao lúc ấy trời bỗng dưng tối thật tối để không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ như gấc ấy của tôi,hoặc có cái gì đó bay thẳng vào mồm hắn để hắn để hắn đỡ nói những câu như thế nữa.
Nhưng có lẽ ngôi sao chổi hôm trước vẫn ám quẻ tôi chưa buông tha nên chẳng có điều nào trở thành hiện thực cả.Tôi đành ngậm ngùi ấm ức mà đi còn hắn ta thì vừa đi vừa huýt sáo như kiểu vui lắm ấy.
Thực sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thác nước ở gần như thế này.Vẻ đẹp đến hùng vỹ của dòng thác khiến tôi đứng im mải mê ngắm ngìn,nước trong đến độ tôi có thể nhìn thấy cả những viên đá cuội nhỏ xíu bên dưới,chân ngọn thác,nơi nước đổ xuống,tỏa ra một làn khói mỏng manh quấn quýt như tỏa ra từ nước những cũng như đang ôm lấy nước vậy.
Cái Trang bắt anh Phong đứng đủ mọi tư thế để nó chụp ảnh kỉ niệm,nhìn cái dáng cao lênh khênh của anh ấy phải nhún nhún xuống như bé mẫu giáo tập múa để con bé có thể với tới khuôn mặt anh ấy,đến là hay.Cái Trang cười suốt,nụ cười của nó làm tôi cũng thấy như vui lây theo,bất giác tôi cũng nở một nụ cười.
Mấy tên con trai bắt đầu “thoát y” (vẫn mặc quần đùi nha) nhảy ầm ầm xuống nước,ánh nắng chói chang khiến mặt nước lấp loáng những ánh vàng đẹp kì diệu.
Tôi còn chưa định xuống nước thì cái Trang đã chạy từ đằng sau lại kéo xềnh xệch tôi ngã xuống nước,làn nước mát lạnh bao lấy khắp cơ thể mang đến cảm giác thích thú và dễ chịu vô cùng.Dĩ nhiên nó cũng phải trả giá bằng việc bị tôi té nước tới tấp.^^
----------------------------------------
Quẫy nước chán chê đến tận lúc tay tôi nhăn nheo hết cả vào,không biết nếu ngâm nước lâu cả người chúng ta có bị quăn hết lại như vậy không nhỉ,cứ thử nghĩ đến cảnh tên Tùng da nhăn nheo như quả táo tàu tôi lại thấy hả hê vô cùng.
Anh Long và tôi cùng đi kiếm củi,giờ tôi mới để ý thấy dạo này anh ấy có vẻ im lặng hơn thì phải,liệu có phải anh ấy có tâm sự gì không nhỉ?
- Sao dạo này em thấy anh như kiểu có tâm sự gì vậy?-tôi nheo nheo mắt hỏi.
- Không,anh chỉ đang có việc khó hiểu cần suy nghĩ thôi mà-anh ấy mỉm cười.
- Việc gì vậy?Anh nói cho em thử xem,biết đâu em có thể giúp anh thì sao?
- Hì,chỉ cần em quan tâm đến anh như thế này anh đã thấy rất vui rồi mà.

- Thật không vậy-tôi cười tít mắt.
- Thật mà.Mà em không nhặt cành củi à?
- Á,có chứ ạ.
………………………..
- Trang này,em thấy Tùng thế nào?
- Hơi bị đáng ghét ạ.
- Anh thấy nó có vẻ thích em.
- Chẳng phải đâu anh ạ.Hắn ta toàn trêu chọc,bắt nạt,mang đến xui xẻo cho em thôi.Anh không biết hắn ta còn chỉ sao chổi cho em rồi còn bảo ấy là sao băng đấy.Làm em xui xẻo đến tận hôm nay này.
- Em không biết con trai thường cố gây ấn tượng bằng cách bắt nạt người mình thích à?
- Uhm……kể cả có vậy em cũng không thích.
-……………
- ……….
- Vậy nếu là anh,em có thích không?