Em, Em, Em Ghét anh

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Tiết Vật lý cuối cùng của buổi sáng, Vương Hải Cầm vẫn kỳ kèo như thường lệ.

Tư Dao gắng gượng nâng cao tinh thần nghe giảng, nửa tỉnh nửa buồn ngủ, cảm giác cửa sau lớp học bị kéo mạnh ra vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, có nữ sinh lớp khác lặng lẽ đi vào.

“Trình Hạo này, lớp cậu ai là Tư Dao thế?”

“Chi đấy, cậu tìm cậu ấy?”

“Thì cậu chỉ cho tớ chút….”

“Cường độ cảm ứng B1 có thể được thay thế trong công thức—” Vương Hải Cầm không nhịn được nữa, đập bảng quát lên, “Hai em dưới cùng đang làm cái gì thế!?”

Cả lớp nín bặt. 

Đồng loạt quay đầu ra sau nhìn cửa sau.

Tư Dao vừa quay đầu lại, đã bắt gặp bàn tay Trình Hạo đang chỉ cho nữ sinh kia thấy hướng mình.

Nữ sinh ở cửa sau xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn không quên liếc mắt quan sát Tư Dao một lượt, sau đó nhanh chóng chạy bay biến mất dạng.

Vương Hải Cầm: “Còn xem nữa! Hoàn hồn! Các em đi học hay đi sở thú xem khỉ!?”

Trong não, Tư Dao đã nện đầu lên gối không biết bao nhiêu lần 

Người thứ tư. Đây là người thứ tư trong sáng hôm nay đến hỏi cô rồi.

Từ sau khi lan truyền tin tức cô vì yêu sinh hận cắn Giản Ngôn Từ, lập tức hót hòn họt, 11-3 như vườn bách thú, còn cô biến thân thành Mỹ Hầu Vương.

Giữa giờ có người đến nhìn, trong căn tin có người nhìn, trong giờ học cũng có người nhìn nốt.

Trình Hạo ngồi gần cửa sau lớp học, cả buổi sáng gần như chỉ tiếp khách đến thăm khỉ, rồi như một tú bà chạy đến hỏi cô: “Cậu cắn thật á? Quá trình cắn như nào vậy, kể tớ nghe với… Tớ nghe trên tay Giản Ngôn Từ hẵng còn sẹo đấy, khà khà, răng cậu chắc thế.”

Bé nói lắp đang tích 500 câu chửi người trong lòng đây này.

Nhưng vừa mở miệng: “Vé, vé vào cửa.”

Trình Hạo ngây ngốc: “Vé vào cửa gì?”

“Nếu ai muốn, muốn xem, thu mỗi người mười xu.” Tư Dao bất chấp tất cả duỗi tay ra, “Chia cậu ba tớ bảy.”

“Hả?”

Tư Dao uất ức: “Xem nữa thì thu, thu nữa!”



Không biết như thế nào mà lại truyền ra được.

Chuyện đêm qua Giản Ngôn Từ bị cắn, chỉ Tư Dao và anh mới biết.

Nhưng dù là anh truyền hay kẻ khác phao tin, thì chuyện này lan ra rất nhanh.

Đến giờ nghỉ trưa, một tấm giấy nhỏ được truyền đi với hàng chữ: [Á đù nghe nói Giản Ngôn Từ bị cưỡng hôn!!!]

Mấy người Quý Thù Nghi hỏi cô rất nhiều lần, Tư Dao nói không biết, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu khó khăn nói chưa hề làm qua.

Mấy cậu ấy rõ là không tin tưởng, Tư Dao đành biến thành đà điểu vờ nằm xuống bàn học giả ngủ.

Buổi chiều trời trong, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống làm cả lớp ai cũng trong tình trạng ngái ngủ. Cũng may tiết sau là tiết Thể dục, học sinh bay ra như những chú vịt, lướt nhanh như gió ùa xuống lầu.

Học Thể dục, nam nữ sẽ chia ra học khác chương trình, nam sinh chạy vòng quanh sân, nữ sinh cũng bắt đầu hoạt động tự do, tản ra.

Tư Dao bị mấy người Quý Thù Nghi lôi kéo đi sang coi nam sinh chơi bóng rổ.

Sau sân học Thể dục của THPT Số 4 có một mảnh sân ngoài trời được xây dựng để chơi bóng rổ, nằm xéo với sân thể dục, các nam sinh lớp 12 mỗi ngày đều mặc gió mặc mưa chạy vào đấy đổ mồ hôi.

Chu Thường Diệp lại tiếp được bóng từ đồng đội, ngã sang trái né đi cái chặng đường của đối phương, thân dưới vận sức nhảy lên, cho quả cuối cùng vào rổ.

Nghỉ ngơi giữa trận.

“Cợt nhả thế anh Diệp!”

“Không cợt nhả ai xem tôi hả? Đều xem Giản Ngôn Từ hết à.”

“Có cợt nhả cũng vô dụng, nhìn lại xem, không phải vẫn xem cậu ấy thôi à.”

Chu Thường Diệp quay lại đã thấy Giản Ngôn Từ vừa mới từ phòng y tế đi ra. Anh tiện tay xách theo một túi nước uống, cả đám con trai đội đối thủ nhường đường và gật đầu chào hỏi anh như thể rất thân quen.

Vết cắn trên mu bàn tay của Giản Ngôn Từ không chịu xử lý, lúc chơi bóng không cẩn thận bị ai chạm phải, rách ra, ban nãy phải đi dán băng và khử trùng. 

“Đm! Em gái đó cắn ác thế, hôm qua đâu có nhìn thấy là sẽ mang thù đến mức này, may mà cậu tốt tính đó.”

“Ha ha ha, cậu biết khỉ gì, con thỏ mà thất tình cũng biết cắn người à.”

“Mấy cậu cầm đi chia nhau đi.” Giản Ngôn Từ không tiếp lời, tiện tay vứt đồ uống cho một nam sinh, “Nhiêu điểm?”

Chu Thường Diệp sảng khoái mở một chai nước có ga tu hết nửa, vặn nắp lại: “Bị vượt rồi, 12 với 16, không có anh là không được mà.”

“Thần Giản, lát đánh nữa nha, chờ cậu đến cứu cánh đấy.”

Cả đám con trai vây quanh Giản Ngôn Từ nói chuyện.

Thời buổi này học giỏi biết chơi bóng đã hiếm, mà còn là con nhà giàu thì lại càng hiếm hơn, một mình Giản Ngôn Từ chiếm hết, đã thế còn đẹp trai nữa.

Nam sinh lớp 12 vốn đã không có mắt nhìn, nếu cách biệt không quá nhiều thì có lẽ vẫn còn mang tâm lý không phục, nhưng cách nhau như trời với đất thế kia thì chỉ đành tâm phục khẩu phục. 

Chu Thường Diệp quen Giản Ngôn Từ từ nhỏ đến lớn, lúc này chủ động nhường vị trí mình cho anh: “Nửa trận sau anh thay em đi.”

Nói xong thì đưa mắt nhìn mấy người vây bên ngoài. Thoáng thấy—

“Đù mạ, người kia, kia kìa, không phải là đàn em hôm qua cắn anh sao?”

Tư Dao những tưởng trên sân bóng không có đàn anh bị bệnh thần kinh bên mới yên tâm ở lại xem.

Nào có ngờ Giản Ngôn Từ lại đi đâu đó quay về.

Càng không ngờ ông bạn bên cạnh anh lại nhận ra cô.

Giản Ngôn Từ vừa mới hiền hòa trò chuyện với mọi người, vậy mà khoảnh khắc quay lại đối diện với tầm mắt kia, vẻ mặt không đổi—

Đi về phía cô!!!!

Tư Dao đột nhiên thẳng sống lưng.

Trước bàn dân thiên hạ. Cô thấy Giản Ngôn Từ xuyên qua đám đông, ngay sau đó, tự nhiên, đứng ngay trước mặt cô.

Chung quanh dần tàn hình.

Tư Dao thấy trên tay trái của anh, ngay mu bàn tay có quấn một lớp băng gạt nhỏ, ngón tay thon dài thì cầm đồ uống, nom bộ rất tùy ý.

Tùy ý đến nổi làm cô chợt nhớ đến một Giản Ngôn Từ trong đêm mưa tối hôm qua, chính xác mà nói, thì là cái dáng vẻ lãnh cảm tùy ý xách cô lên.

Chạy, trước, tính, sau.

Mỗi một tế bào thần kinh của Tư Dao đều kéo ra khoảng cách: “Đàn, đàn, đàn anh Giản, Giản, đúng, đúng không….”

“Bạn học.”

Đám đông nhìn chòng chọc. 

Giản Ngôn Từ cúi đầu nhìn cô, lễ phép hỏi: “Em tên Tư Dao đúng không?”

“Ơ, hả?” Tư Dao ngây ngốc. 

Một chai nước chanh đã được mở nắp, đưa đến trước mặt cô. Giản Ngôn Từ nhìn Tư Dao chăm chú, đôi mắt đào hoa cụp xuống, nở nụ cười tươi như gió xuân: “Đồ uống bọn anh mua dư ra, em muốn lấy một chai không?”

“…”

Tư Dao ngơ ngác nhận lấy theo phản xạ tự nhiên. 

Giản Ngôn Từ đưa cho cô chai nước chanh xong thì đi chơi bóng.

Đám đông gần đấy bấy giờ mới sực tỉnh. Có cô gái nào đó nghẹn họng nhìn trân trối, móc điện thoại trong túi áo khoác ra, gõ phím vèo vèo.

【A a a a a Giản Ngôn Từ dịu dàng quá à!!!】

【Dcm, hóa ra cắn một cái có thể làm ảnh cảm thấy cô gái này thật thú zị hả!!!】

Quý Thù Nghi đứng bên cạnh không sao tin nổi: “Ôi, cậu và Giản Ngôn Từ thân thiết với nhau từ bao giờ đấy?”

Tư Dao cầm chai nước, không thốt nên lời, gương mặt nghẹn lại đến nỗi đỏ bừng cả lên.

….. Tức.

Đi ngang qua xem bóng rổ thôi mà cô lại thu về thêm được biết bao nhiêu ánh mắt nghiên cứu và tìm tòi. Từ Vua Khỉ của vườn bách thú, sắp biến thành tấm bia sống trong sân bắn mất rồi.

Trong đầu cô chỉ còn lại nụ cười vừa rồi của Giản Ngôn Từ, tức đến mức trong não làn đạn chạy đầy bình luận.

A a a a a phì.

Tên này cố ý!!!



Kiềm chế cái nết suốt mấy ngày liền, Quý Thù Nghi rốt cuộc cũng bùng nổ vào hôm thứ sáu.

Cuối tuần nên các tiết học đều cho rất nhiều bài tập, Tư Dao cắn đuôi bút, nằm bò lên bàn học giải đề toán, điện thoại sáng lên, là Quý Thù Nghi lên QQ tìm cô.

Quý Thù Nghi: 【Tư Dao, tớ không tìm thấy cuốn Vật lý cổ điển của tớ đâu cả, có phải ở chỗ cậu không?】

Quý Thù Nghi: 【Lát nữa tớ phải làm bài tập rồi, cậu đem qua cho tớ đi】

Cô lật tìm trong balo của mình, không có.

Tư Dao không để trong bụng. Cô và Quý Thù Nghi ngồi cùng bàn, đôi lúc phát bài thi xuống cũng sẽ lấy nhầm của nhau, có thể cô không cẩn thận nhét xuống hộc bàn mình rồi.

Cô nhìn đồng hồ, lại đáp ‘Có thể ở trong lớp ấy, ngày mai tớ đi lấy giúp cậu’.

Quý Thù Nghi: 【Không được, cuối tuần này tớ chưa làm bài tập, đêm nay phải tức tốc làm đây】

Quý Thù Nghi: 【Cũng đâu thể vì cậu mà tớ không hoàn thành bài tập của mình được? Cậu cũng biết Vương Hải Cầm dữ dằn chừng nào mà】

Tư Dao đọc tin nhắn, không trả lời, nghĩ kỹ lại thì cứ có cảm giác mấy ngày này Quý Thù Nghi dường như đang cố ý kiếm chuyện vậy.

Cô gõ chữ: 【Có phải cậu quên mang về không】

Quý Thù Nghi: 【Không thể nào, lúc tan học tớ đã kiểm tra hộc bàn kỹ lắm rồi, nhất định là cậu lấy】

Có thời gian kiểm tra hộc bàn như thế! Thì sao không! Kiểm tra! Balo đi!!!

Lúc Tư Quế Trân mang sữa vào thì thấy Tư Dao bày vẻ mặt cá nóc ngồi cắn bút, nhất thời tức giận: “Bảo con làm bài tập, sao trông cái mặt như thể đau khổ cùng cực thế kia….”

Không thể cãi nhau.

Không thể như hồi ở Dục Dương được, không thể gây phiền phức thêm cho mẹ.

Tư Dao uống sạch ly sữa bò.

“Con phải, phải đến, đến trường.”

Tư Quế Trân kinh ngạc: “Bây giờ đi á? Có chuyện gì mà gấp thế, trễ vậy rồi mà con—“

Giải thích mất chừng mười phút, Tư Dao mới được chú bảo vệ thả vào.

Hơn 9 giờ 50 phút, ánh trăng lưỡi liềm giấu mình sau lớp sương mờ mỏng manh, tiết tự học buổi tối của lớp 12 cũng đã kết thúc, khu dạy học tối mịt trong yên tĩnh. Tư Dao thường xuyên là người tan học cuối cùng trong lớp, mà lớp phó lao động lại lười nên thường hay ném chìa khóa lớp cho cô, thế là cô quen cửa quen nẻo mở cửa đi vào lớp.

Tìm được chỗ ngồi, cẩn thận lần mò trong hộc bàn của mình lần nữa.

Không thấy cuốn Vật lý cổ điển của Quý Thù Nghi đâu.

Quý Thù Nghi: 【Cậu tìm được chưa?】

Tư Dao khựng lại.

Tư Dao: 【Chắc không ở chỗ tớ】

Quý Thù Nghi: 【Ôi chao?】

Quý Thù Nghi: 【Vậy thì chắc là tớ quên mất đó, cậu tìm xem hộc bàn tớ có không, cảm ơn nhé~】

Mở hộc bàn bạn cùng bàn ra, Tư Dao nhìn thoáng qua đã thấy cuốn Vật lý cổ điển bị quăng một xó kia, nằm ngay thẳng trong hộc bàn Quý Thù Nghi.

QQ lại có tin nhắn mới.

Quý Thù Nghi: 【Tìm được rồi sao?】

Quý Thù Nghi: 【Một lát cậu đem sang đưa cho tớ, đến nơi thì nhắn tớ một tiếng, tớ xuống dưới lấy】

Tư Dao: 【Không 】

Nhớ lại Quý Thù Nghi cũng từng giúp đỡ qua lại cho mình, Tư Dao nhịn.



Nhưng rồi cô vẫn chẳng thể nhịn được nữa: 【Tớ là ba cậu à? Còn phải đưa sách cho cậu khi cậu quên?】

Thậm chí còn máu lên não: 【Tớ không có đứa con gái lơ tơ mơ như cậu】

Quý Thù Nghi tựa như tức đến mức khó tin, tin nhắn ùn ùn kéo đến, nhưng Tư Dao không mở lên xem, quyết đoán đóng hộc bàn lại đi ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Trong lòng mang cả triệu quả pháo nhỏ đang cháy phừng phừng, đằng đằng sát khí nhảy từ lầu 5 xuống suốt cả một đường, yên lặng nghĩ cách giải quyết cho thứ hai sau khi đã trở mặt, bây giờ điều cô muốn làm chửi người sao cho thật thoải mái—-

Chửi người bị buộc phải ngừng lại ở lầu một khu dạy học.

Tư Dao đẩy đẩy cánh cửa trước mặt ra lần nữa.

…. Khóa rồi.

Cô nghẹn giây lát, trợn trừng mắt trong bóng đêm, vẫn chưa từ bỏ ý định thử thêm lần nữa.

Trước khi lên lầu còn mở cửa mà, không biết khóa lại từ bao giờ. Không chịu nhúc nhích. 

“Có, có ai không?”

Đêm tối chìm vào u ám nặng nề, khu dạy học của THPT Số 4 lâm vào sự tĩnh mịch lặng thinh. 

Một thân hình nhỏ xinh siết chặt điện thoại đang mở đèn pin, chạy vội qua hành lang mau chóng xuống cầu thang.

Tất cả các phòng trong khu dạy học của THPT Số 4 đều được kết nối với nhau bằng hành lang, Tư Dao tìm từng khu một, nhưng xui xẻo là khu nào cũng bị khóa cửa dưới cả.

Không thể ra được.

Đã qua 10 giờ, điện thoại của Tư Dao vang lên.

“Mẹ, mẹ…”

“Dao Dao, sao con còn—“

Giây tiếp theo, âm thanh của Tư Quế Trân bị cắt ngang.

Bật đèn pin quá lâu nên hết pin.

Hôm nay là ngày xui của cô à!!!

Mười lăm phút sau. Tư Dao đứng trước khung cửa sổ cao ngang ngực mình, có chút tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đêm nay, tự hỏi đời người.

Qua một chập.

Cô ngồi dậy, vỗ bụi bẩn dính trên tay, đứng tại chỗ nhảy nhảy vài bước nhỏ như nhỏ điên, giữ lấy khung cửa linh hoạt nhảy lên trên bệ cửa sổ.

Cô ngồi trên bệ đưa mắt nhìn xuống bên dưới. 

Lúc này cô đang ở trong cái gác chuông trên cửa sổ của tầng 1.

Đây là con đường ra duy nhất sau khi cô đau khổ tìm khắp mọi nơi. 

Khu dạy học của THPT Số 4 liên kết với hành lang, mà nơi gần nhất là sân thể dục, nó thông với gác chuông của THPT Số 4. Cô nhìn từ gác chuông xuống, tầng cuối cùng. 

Gác chuông vẫn bị khóa lại, chỉ là tầng 1 có một cánh cửa sổ nghìn năm không mở. Tư Dao khó khăn lắm mới cạy cửa ra được, sau khi ngồi lên, nương theo bóng đêm mỏng tang, lần thứ năm đưa mắt nhìn xuống, đắng lòng phát hiện độ cao ở cửa sổ này còn hơn nhiều so với mấy cánh cửa kia.

Ngoài cửa sổ, nơi xa xa là sân thể dục, gần đấy là bãi cỏ xanh. Muốn ra ngoài thì phải nhảy xuống từ đây.

Tư Dao tính toán khoảng cách từ lòng bàn chân đến mặt cỏ, trong não nhảy ra một đề bài vật lý. 

Độ cao ước chừng 1 mét 5 đến 2 mét, hỏi, nhảy thẳng xuống thì kết quả là gì?
  1. Thuận lợi đáp đất.
  2. Rơi xuống trật chân
  3. Rơi xuống vào lỗ.
Tư Dao sợ độ cao.

Vài ký ức không muốn nhớ lại lại nảy lên, thân thể của cô theo phản xạ rụt về.

Sau đó là một trận gió đêm thổi qua, bóng cây mạ lên gác chuông đong đưa qua lại như thể đương giương nanh múa vuốt.

Gì mà tiên bút còn vươn thù, ma áo đỏ, đàn chị nhảy lầu… muôn vàn các loại truyền thuyết ma quỷ không ngừng bành trướng trong đầu cô.

Tư Dao căng da đầu, thân thể xê dịch lên trước.

“Đưa bóng cho Trần Thụy mà hữu dụng, thì heo mẹ cũng leo cây được nữa là!”

Bỗng nhiên ở nơi xa xa vang lên tiếng trò chuyện, bên sân thể dục có mấy bóng người đang đi về hướng này.

“Nói có lý tí đi, thằng con ngu đần này, một bước nhỏ của tôi không đánh bại cậu được à?”

“Chỉ dựa vào đứa gà như cậu?”

…. Có người!!!

Nghe thấy tiếng nói, Tư Dao cảm động mém chút nữa đã rơi lệ.

Nương theo ánh trăng, cô cố gắng nhìn xem ai là ai.

Chắc là đám con trai từ sân thể dục đến, vừa chơi bóng rổ xong, cả đám đi qua sân thể dục, vừa trò chuyện vừa đi trên đường nhựa, lững thững đi về hướng cửa bảo vệ.

Sẽ đi qua gác chuông,

Dường đi cách gác chuông chừng khoảng hơn mười mét, Tư Dao vẫn còn đang ngồi trên bệ cửa, cả người ẩn mình trong bóng cây dưới ánh trăng, không một ai chú ý đến bên này.

Cô nhìn chăm chăm vào đám con trai chuẩn bị đi đến bên này, vừa định lên tiếng.

Trong đám đông, nam sinh đi bên ngoài cùng như phát hiện ra, tầm mắt nâng lên trên, nghiêng sang đây.

Lời định nói nuốt tuột vào trong.

—- Giản Ngôn Từ.

Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên gương mặt Giản Ngôn Từ, có vẻ anh vừa đi chơi bóng về xong, chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn, để lộ cánh tay trắng bạch, đứng trong đám nam sinh mồ hôi đầm đìa càng làm tôn lên sự sạch sẽ.

Tuy là mấy cậu trai bên cạnh bận đồ cũng như anh, nhưng thân hình người ấy lại đặc biệt cao gầy xuất chúng, không chú ý đến cũng khó.

Anh thấy cô rồi.

Tầm mắt giao nhau, Tư Dao ngơ ngác, cô chắc chắn rằng Giản Ngôn Từ đã thấy mình. Nhưng giây sau, anh lại quay về nét mặt ban đầu, bình tĩnh dời mắt quay sang trò chuyện với người bên cạnh.

Cả đám cứ thế đi qua.

Bốn phía lại chìm vào yên tĩnh.

Tư Dao nghẹn ngào đến chừng năm phút đồng hồ.

Thấy chết mà không cứu!

Tâm thần phân liệt!!

Bệnh thần kinh!!!

Tư Dao hẵng còn căm giận: “Hồ, hồ hồ ly tinh!”

“Gọi ai là hồ ly tinh đấy?”

Một âm thanh trong trẻo từ một phía nào đó của gác chuông truyền đến.

Tư Dao ngay lập tức im bặt, cứng đờ quay đầu sang, nhìn thấy Giản Ngôn Từ vốn đã đi từ ban nãy, không biết tự bao giờ đã xuất hiện bên dưới gác chuông.

Cô cứng đờ.

Giản Ngôn Từ đến gần, bả vai anh và mũi giày cô cách nhau khoảng nửa cánh tay, anh dừng lại.

‘Mắng nặng thế á.” Cô thấy Giản Ngôn Từ nâng mắt lên, đuôi mắt khẽ cong như một cái móc câu, lặp lại từng chữ một, “Hồ, ly, tinh?”

“…..”

Giản Ngôn Từ lại thấy xưng hô này khá mới mẻ: “Sao em lại tùy tiện mắng người thế kia?”

Tư Dao không nói nên lời.

Cô run run, vừa định lùi về sau gác chuông thì trên chân đột nhiên căng ra.

Giản Ngôn Từ đang cầm mắt cá chân của cô, kéo về, lễ phép hỏi dò: “Không lẽ là mắng anh à?”

Những cảnh tượng khủng bố mà ban nãy Tư Dao nghĩ đến lại không hề có cái màn trước mắt này.

“Không, không phải, vừa, vừa vừa nãy em….”

“Vừa nãy anh đứng bên kia thấy em.” Giản Ngôn Từ lại nói: “Giấu mình cũng tốt lắm.”

Nghe cứ như thể đang khích lệ vậy nhỉ.

Mắt cá chân vẫn đang nằm trong tay anh, Tư Dao muốn rút ra, nhưng vẫn phải cố gắng đóng vai một học sinh nhu thuận: “Đàn, đàn, đàn anh, trùng hợp, hợp quá.”

“Ừ trùng hợp thật.”

“Sao đi đâu cũng gặp được em thế?” Giản Ngôn Từ khựng lại: “Bạn nhỏ nói lắp này.”

Anh cười, đôi môi khẽ mở để lộ hàm răng trắng sáng và đều tăm tắp, như ánh trăng sau cơn mưa, sáng ngời trong veo, lại vừa ấm vừa lãnh cảm.

Thật xứng với gương mặt đào hoa nọ, khí chất mê hoặc quyến rũ lòng ai, hơn nửa đêm, chả khác nào một con yêu quái chuyên chạy ra khỏi lớp, ăn thịt người trong vườn trường.

Tư Dao không rút mắt cá chân ra được, nghẹn ngào.

Tựa như giây tiếp theo sẽ chửi người vậy.

Giản Ngôn Từ thì lại kiên nhẫn chờ.

Nhưng vừa cất lời, cô đã mở miệng bất thình lình phun ra một câu: “Anh đừng, đừng đừng ăn em….”

“Em không thể ăn được, được đâu.”

Tư Dao đúng là đã bị dọa thật rồi, đôi mắt đỏ lên, biểu cảm căng thẳng ầng ậng nước mắt, lo lắng không yên lắp ba lắp bắp thề:

“Em, em sẽ siêu độ, cho anh mà—

“…”