Em Là Của Anh, Vì Đó Là Định Mệnh!!!

Chương 36: Chiến bang trong rừng(1)




" Cái Gì?" cô đập bàn đứng dậy

" Đúng vậy năm nay mục đích chúng ta đi cắm trại hay huấn luyện gì đó chỉ để ngụy trang nhưng điều thật sự là thế giới ngầm tổ chức chiến bang ngay tại rừng gồm 5 ngày. và có tận đến 6 bang tính cả bang chúng ta" Yen vắt chéo tay vào nghiêm túc nói.

" Chiến Bang?" nó không hiểu

" Năm nào cũng tổ chức cả. Điều kiện để thăng quyền lực trong thế giới này là tổ chức cuộc thi đó."

" Em không ngờ là sẽ tổ chức sớm như vậy. hiccc tưởng cắm trại gì vui lắm ai mà ngờ...." cô dở khóc dở 

cười thảm thương.

" nhưng khối 11 hoạt động tại rừng chẳng may bắt gặp thì sao chứ" cậu lên tiếng nói

" Điều này thì không cần phải bận tâm khối 11 hoạt động tại khu rừng phía Đông còn tất cả các bang đều tập trung tại khu rừng phía bắc" bin nói

" Năm nay luật vẫn như cũ?" hắn quay sang lạnh giọng hỏi.

" Đúng vậy nhưng chỉ thay đổi số lượng người của mỗi bang tham gia " Zin nhìn vào điện thoại rồi ngước mắt lên nói.

" Mấy người? " Hắn lạnh giọng nói

" Hả năm nay các bang đề cử mỗi bang 9 người tham gia? và phải có 2 nữ?" bin nhìn vào điện thoại la lên.

" Năm trước 8 người và 1 nữ năm nay hình như bọn chúng đã biết bang chúng ta có thành viên nữ mới nên mới đề cập như vậy" Ken nói

" Năm nay em tham gia" Nó lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của mỗi người.

" Không được " Yen và hắn đồng thanh

" em thấy cũng được mà? Dii Dii cũng tham gia vào gần 1 năm rồi như vậy đủ điều kiện để tham gia rồi?" cô nói nhìn nó gật đầu.

" Chưa được 1 năm thì thực lực còn chưa bằng các bang khác như vậy sẽ rất nguy hiểm" Yen Nói

"Nhưng.. em sẽ tham gia" nó đột nhiên trầm giọng.

" Dii Dii, tôi sẽ không cho em tham gia" hắn quay sang nói

" Tại sao chứ?" Nó nhíu mày

" Em không đủ thực lực..." hắn nhìn nó.

" tao sẽ tạm thời cho wendy vào bang để tham gia" hắn lại nhìn mọi người rồi tiếp tục nói

" Không được. cô ta không có tư các tham gia" cô đập bàn đứng dậy

" Quyết định vậy đi, sáng mai có mặt tại bang, à Dii Dii mai dù em không tham gia nhưng vẫn có tư cách để đi xem" hắn nói xong đứng dậy nhìn nó rồi quay lưng đi

Nó khựng người, đúng thực lực của nó đối với hắn vẫn chỉ là 1 chút võ của 1 năm trước.

Hiện tại người hắn nhớ cũng có wendy tất nhiên hắn sẽ tin cô ấy hơn... như vậy nó có tư cách gì để tự đề cử bản thân cơ chứ nó cười nhạt.

" Dii Dii... nè dii dii" cô lay nó

" hả " nó giật mình 

" Mày không sao chứ? "

" không sao" nó cười

" Tao nghĩ Bạch Vương Thần là đang quan tâm cho mày đó" Khả Doanh ( cậu) lên tiếng

" Quan Tâm?" Nó quay sang

" Uhmm tao cũng có 1 chút suy nghĩ giống Doanh Doanh" cô đập vai cậu rồi nhìn nó

" Vì sao 2 người lại nghĩ vậy chứ?" nó trợn to mắt.

" Cũng chẳng phải sao thi đấu bang thì có rất nhiều nguy hiểm thậm chí có thể bị thương mà.... tệ hơn nữa còn mất mạng như vậy Bạch Vương Thần vì lo cho an nguy của mày nên mới không cho mày tham gia đó." cô suy diễn

" Thật hả " nó như nhận ra được điều gì hí hửng cười

" Xem như anh ta còn có chút lương tâm" nó mím môi cười

" Vậy tao về trước nhá 2 mày ở lại tập lo cho cuộc chiến ngày mai đi" nó vác balo lên quay lại vẫy tay.

Về đến nhà 

Nó tung tăng trên hành lang.

"lalalala " nó hát và nhớ đến những lời ban nảy cô nói với nó " hắn quan tâm nó.... hắn quan tâm nó"

Nó tình cờ đi ngang qua phòng hắn. phòng hắn yên tĩnh đến kì lạ cứ ngỡ như là 1 khoảng không gian.

Nó khẽ cất bước chân nhẹ nhàng đi vào. Trước mắt hắn là chàng trai có body hoàn hảo đang nằm trên giường. chiếc ác sơ mi trắng mở vài nút để lộ khuôn ngực rắn chắc. Vài cọng tóc quậy phá trước mặt.

" Bạch Vương Thần? " Nó nhẹ từng bước tiến tới khẽ goi tên hắn nhưng không có động tỉnh. nó chợt nhớ lại lúc nảy còn ở Bang hắn đã uống rất nhiều rượu

Nó ngồi xuống bên mép giường. Cảnh này thật quen thuộc giống như 1 năm về trước. Nó cũng đã từng ngồi bên cạnh hắn như vậy.

Nó khẽ đưa tay vén vài cọng tóc đang quậy phá trước mắt hắn.

Hắn đột nhiên bắt lấy tay nó rồi từ từ mơ màng mở mắt. Môi đột nhiên mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Đó là lần đầu hắn cười như vậy.

" anh...anh..." nó đỏ mặt. Nó hình như đang bị kích thích thị giác. Hiện tại hắn không còn là 1 nam thần lạnh lùng như thường ngày mà thay vào đó là khuôn mặt siêu baby với đôi má hồng hồng do uống quá nhiều rượu. đôi mắt mơ màng cùng vào đó là nụ cười rạng ngời.

Nó khẽ cầm lấy tay hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn. môi hé mở

" Bạch Vương Thần anh biết không? là anh đã làm thay đổi em. Là anh đã làm cho em chịu nhiều tổn thương, là anh đã bắt em phải đợi 1 năm trời,là anh đã quên em, Và cuối cùng anh đã tặng em một mạng...." nó khẽ ngừng và nhìn vào đôi mắt đang mơ màng của hắn.

" Nhưng.... anh cũng là người làm cho em hiểu được em còn có 1 người cần em, quan tâm em không thua gì mẹ em cả. Dù anh chưa nhớ hay không bao giờ nhớ được những kí ức lúc trước nữa nhưng anh biết đó em sẽ không từ bỏ. Sẽ 1 lần nữa theo đuổi anh" nó mỉm cười

" em biết Anh càng quan tâm ai thì anh càng tỏ vẻ lạnh lùng với họ. Anh càng chú ý đến ai thì anh càng xa lánh họ. anh ngốc lắm biết không Bạch Vương Thần" nó lại tiếp tục cười

" Nhưng không sao dù anh có ngốc cỡ nào em vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ anh. Em sẽ mãi yêu anh Bạch Vương Thần"

Nó đưa mắt lên nhìn hắn, nhưng chợt nhận ra hắn đã ngủ từ khi nào.

" anh.... đến đoạn quan trọng như thế anh lại dám ngủ" nó phồng mang trợn má. hậm hực xách balo ra ngoài. Ra đến cửa phòng nó dừng bước quay người lại mỉm cười.

" Ngủ ngon nhé"