Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 1: Con Hẻm Định Mệnh, Anh Ta Định Làm Gì Mình?




Tại thành phố A, ở một quán ăn nhỏ trong góc hẻm

“Lam Lam, hai phần súp cua ở bàn 2, thêm mười xiên thịt nướng ở bàn 7, ba phần trà Long Đỉnh ở bàn 6,...” - chú Sỹ chủ quán hối hả.

"Vâng vâng vâng" - Phỉ Phùng Lam đổ mồ hôi, giọng còn gấp gáp hơn.

Hôm nay quán đông hơn thường ngày.

Quần quật đến tận tối mới xong, người Phỉ Phùng Lam gần như ướt đẫm, trán lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng tội nghiệp.

Chú Sỹ thấy bộ dạng của cô lúc này, giọng xót thương: “Lam Lam, hôm nay cháu làm việc rất tốt. Này, cầm lấy.” - chú chìa tay đưa Phỉ Phùng Lam mười mấy đồng.

Cô bĩu môi, miễn cưỡng cầm lấy: “Chú đừng nói là gộp tiền thưởng với cả của hồi môn cho cháu đấy nhé”*

* *Ý của Phỉ Phùng Lam là tiền chú cho “quá nhiều*”

Chú Sỹ cười ha hả: “Yên tâm, đợi đến lúc Lam Lam nhà ra xuất giá, chú sẽ bán cả quán này làm của hồi môn cho cháu luôn.” Chú nói vậy chẳng khác nào trêu cô cả đời không lấy được chồng.

Cô tháo tạp dề, không thèm nói chuyện với chú nữa, cười mỉm chi rồi cầm túi xách ra về.

Mười mấy tệ này thì làm gì đây? Cô đột nhiên thấy cổ họng mình hơi khô, liền nghĩ đến chiếc máy bán hàng tự động ở đầu con hẻm kế bên, nhất định phải mua một chai trà hoa cúc lạnh uống cho đã khát.

Cô cười khoái chí tung tăng đến con hẻm. Vừa mua được một lon trà hoa cúc lạnh khoái khẩu, đột nhiên cô nghe thấy những âm thanh bất thường, nghe như là tiếng ẩu đả. Lòng cô thầm lo sợ, phải chăng là bọn xã hội đen đến đây “giải quyết” con nợ? Cô thường nghe nhiều vụ đánh nhau ở con hẻm này, thậm chí chém nhau, xả súng,... Đây là một con hẻm khá nhỏ hẹp, tối tăm, nhưng càng đi sâu thì càng rộng. Là một chỗ cực thì thích hợp để xử lý lẫn nhau.

Cô phân vân không biết có nên xả thân làm anh hùng không, lỡ bọn chúng có súng thì sao? Nhưng mà nếu có súng thì từ nãy giờ đã nghe tiếng súng nổ rồi, cô quyết định vào đó để cứu người, không cần biết là ai, cứ cứu trước đã. Bản thân cô từng học võ cổ truyền, là loại võ “xịn” nhất nước X, đương nhiên cũng được huấn luyện với những con dao, nên cô chẳng sợ dao tẹo nào. Chỉ là súng thì... chưa có cơ hội thử qua.

Phỉ Phùng Lam nặng chỉ 46kg, mang đôi giày thể theo đế dẻo, nên việc di chuyển nhẹ nhàng không gây ra tiếng động đối với cô là không khó.

Càng đi sâu vào trong, tiếng đánh nhau càng lớn. “Cậu chủ, nó bầm dập cả rồi, mà vẫn chưa khai ra, nếu đánh nữa chỉ sợ kiếp này nó không còn cơ hội mở mồm nữa đâu ạ.” - một chàng trai áo vest đen cao lớn cất giọng.

“Hừ, vậy thì gia đình mày...” - giọng nói trầm ấm của một người đàn ông khác, cũng mặc đồ đen. Tuy trong bóng tối nhưng cô cảm thấy anh ta có khí chất ngời ngời. Vừa nói ra 6 chữ ấy thì người bị đánh nãy giờ lật đật gượng bò dậy, ôm lấy chân người đàn ông ấy: “Xin, xin...” anh ta yếu ớt nói chưa thành lời thì ngất xỉu.

Người đàn ông lập tức hất chân, kẻ bấu víu lập tức bị bật ngược ra sau, đập đầu vào tường chảy máu. Có thể thấy lực chân của người đàn ông khí chất này rất lớn, thậm chí là toàn cơ thể. Đây là một người rất khỏe mạnh.

Từ nãy đến giờ Phỉ Phùng Lam vẫn im ru quan sát, thở cũng không dám thở mạnh. Mắt của cô rất tốt, trong bóng tối lờ mờ cô thấy ngoài hai người đàn ông kia ra còn có đến gần chục tên đàn em. Xem ra lần này cô không thể ra tay nghĩa hiệp rồi.

Không muốn vướng vào phiền phức, cô liền nhỏ nhẻ quay đầu, định ra đi thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng như chưa từng đến con hẻm, chưa từng thấy chuyện gì. Nhưng đời không như là mơ, vừa mới quay đầu lại thì một giọng nói cực kì quyền lực cất lên làm cô giật bắn mình: “Xem nãy giờ đã mắt không?”

Thế giới xung quanh cô sụp xuống, thì ra nãy giờ sự xuất hiện của cô, bọn họ đều biết. Tự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, cô chỉ muốn chết đi cho xong. Bị tẩn một trận như người ban nãy thì sống làm gì nữa chứ. Cô như chết đứng chẳng dám quay mặt lại.

Bước chân dần tiến gần hơn đến cô, cô có cảm giác như tử thần sắp đến gần rồi bắt cô đi vậy. Không nghĩ nhiều nữa, 36 kế chạy là thượng sách, cho dù có bị bắt lại thì coi như mình cũng đã cố gắng giữ gìn cái mạng này rồi. Cô quyết tâm cố gắng chạy thật nhanh như bán sống bán chết.

Nhưng mới chạy được vài bước đã bị người đàn ông phía sau tóm lấy, anh ta lướt nhanh như thần gió, à không là thần chết mới đúng, cô nghĩ thầm. Phỉ Phùng Lam ơi Phỉ Phùng Lam, coi như đời mày kết thúc tại đây, mới hai mươi tuổi đầu thôi mà... Đột nhiên trong đầu cô nghĩ ra một kế sách khác, nếu chạy không được thì... giả chết. Cô giả vờ ngã về phía trước, để mong không đụng chạm đến người phía sau, có thể anh ta sẽ độ lượng tha cho cái mạng nhỏ của cô thì sao.

Nhưng đời lại không như là mơ tập hai, anh ta choàng tay chộp lấy thân thể mỏng manh của cô, ở gần như vầy cô có thể chắc chắn đây là “cậu chủ” một đá giết người lúc nãy. Tuy kế hoạch đập mặt xuống đất không thành nhưng cô vẫn cố gắng diễn cho đúng vở, tiếp tục bất tỉnh.

Anh ta xốc cô lên, ôm lấy cô vào lòng, cười nhếch mép. Người phụ nữ này giả vờ xỉu mà tay còn cầm khư khư lon nước cơ đấy.

Anh bồng cô ra khỏi con hẻm, liền có một dãy xe sang trọng đứng đợi, đều là xe chống đạn, đen ngầu. Người tài xế bước xuống mở cửa, anh bồng cô vào trong. Thuộc hạ cũng nhanh chóng vào những chiếc xe con phía sau, chừa lại vài người xử lý người xấu số ban nãy.

Cô vẫn cố giả vờ xỉu, không biết rằng đã bị phát hiện từ lâu. Anh nhìn cô thật lâu rồi cong môi. Đèn trong xe đủ để anh thấy rõ nhan sắc của cô, không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại khiến người ta xao xuyến. Cô gái này cũng khá thú vị.

Trong khi đó lòng Phỉ Phùng Lam lại đầy rối bời, sợ hải. Cô vốn rất nhát gan. Không biết anh ta định làm gì mình?