Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!

Chương 22: Bí mật của cô Hồ và dì Đàm (3)




Edit: V.O

Mà sau khi tan học, ngoại trừ vài phút ban đầu nghe giảng, thì lúc khác Tô Ý Niệm hoàn toàn không nghe vào.

Cố Giai Giai quơ quơ tay trước mặt Tô Ý Niệm, nhưng mà hoàn toàn không có phản ứng gì: "Thu Hỉ, không phải cậu ấy bị điên rồi đó chứ?"

Thu Hỉ cố giả bộ bình tĩnh nói: "Có thể."

Sau khi Tô Ý Niệm gửi Wechat với nam thần của cô xong, luôn mang theo vẻ mặt như gió xuân thổi tới đi làm việc, trực tiếp bỏ qua Cố Giai Giai và Thu Hỉ.

Cố Giai Giai nhìn Tô Ý Niệm, theo cô thấy lại giống như là yêu đương ấy.

Sẽ không phải anh cô thật sự chấp nhận Niệm Niệm rồi đó chứ?

Nhưng người trong lòng Niệm Niệm cũng chỉ có anh cô thôi!

Điều này khiến cho Cố Giai Giai không nhịn được gửi Wechat cho Cố Nan Vong: "Anh, anh nói gì với Niệm Niệm vậy? Sao bây giờ mặt cậu ấy lại giống như là yêu đương." Cố Giai Giai không đánh chữ gửi, mà là ghi âm gửi.

Cố Nan Vong đang dọn dẹp đồ, tiết sau là Pháp luật pháp quy, có chút chán.

Nhưng ai bảo chuyên ngành chính của anh là Chính pháp chứ?

Đang dọn dẹp đồ, thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại, là Cố Giai Giai gửi tới, cho rằng cô có chuyện gì, vì thế chạm vào nghe, đã nghe được một tin tức từ đoạn ghi đó.

Nhưng trong vòng vài giây anh lại bắt được trọng điểm trong đoạn ghi là: "Tô Ý Niệm, đang yêu."

Cô nhóc kia, gần đây mình chỉ gửi vài tin nhắn cho cô, đã giống như yêu đương với anh, vậy nếu anh đồng ý thì còn thế nào nữa chứ?

Cố Nan Vong nghe xong đoạn ghi, cũng đáp lại: "Không nói gì, anh chỉ kêu cô ấy nghiêm túc nghe giảng bài mà thôi."

Cố Giai Giai nhìn thấy tin nhắn anh cô gửi đến, nghiêm túc nghe giảng bài? Chỉ đơn giản như vậy?

Mà Cố Giai Giai tuyệt đối không tin, cho dù đánh chết con gián cô cũng không tin.

Thị trấn Dương Ninh ở thành phố A.

Một người phụ nữ trung niên và một người phụ nữ đeo mắt kính đứng ở trên cầu.

"Cậu có biết, bây giờ điều kiện của mình đã coi như không tệ, dieendaanleequuydoon – V.O, cho nên, mình cũng không muốn trở lại." Người nói chuyện là người phụ nữ trung niên, bà cầm đồ ăn mới mua từ chợ về chuẩn bị nấu cơm cho chồng, nhưng không nghĩ tới chính là, ở trên đường trở về, gặp một người bạn cũ đã lâu không gặp.

"Nhưng cậu đã quên bọn chúng sao?" Người phụ nữ đeo kính kia như đang khuyên bảo.

Bọn chúng?

Vẻ mặt người phụ nữ trung niên lộ ra nhớ nhung: "Chúng có tốt không?"

Bà thấp giọng nói.

Hồ Lam Hỉ vẫn mãi không hiểu, vì sao, nếu Đàm Đường đã nhớ chúng như vậy sao không dành thời gian trở về thăm?

Mà bây giờ lại hỏi chúng có tốt không?

"Cậu cho là, chúng có thể tốt chỗ nào? Hoặc là nói, thật ra cậu rất muốn trở về, chỉ là không muốn gặp cậu ấy?"

Dường như Hồ Lam Hỉ đã đoán trúng tâm tư của Đàm Đường, bà cầm túi đồ ăn rất chặt.

Hồ Lam Hỉ nhìn thấy toàn bộ cảm xúc trong mắt Đàm Đường.

Người bạn thân này của bà, rốt cuộc muốn tỏ vẻ kiên cường tới khi nào?

Hồ Lam Hỉ bước từng bước một tới phía trước: "Tiểu Đàm, mình biết lúc trước cậu chỉ bỏ cậu ấy trong cơn tức giận, nhưng tất cả mọi người đều có lúc phạm sai lầm, sao cậu không thể buông bỏ?"

Buông bỏ?

Nói thì dễ, lúc trước ông ta chọn làm tổn thương bà, có từng nghĩ tha cho bà một con đường không?

"Là anh ta kêu cậu tới?"

Có thể khiến Hồ Lam Hỉ khăng khăng một mực tới khuyên bảo, vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là ba của Cố Nan Vong.

Bà, Hồ Lam Hỉ và Cố Khanh Quốc, là bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Ba người luôn luôn đều như hình với bóng, lúc Đàm Đường và Cố Thanh Quốc ở cùng nhau, Hồ Lam Hỉ vui, giữa bọn họ, không có tranh cãi tình cảm gì, cũng không có chuyện tiểu tam tình địch.

Lúc Cố Khanh Quốc và Đàm Đường ly hôn, Hồ Lam Hỉ tuyệt đối không tin, bởi vì khi đó, hai người bọn họ là cặp đôi đẹp nhất của trường, đồng thời càng là một giai thoại trên thương trường.

Chỉ là hai người này, người bên ngoài nhìn thấy ân ái như thế, nhưng ở trong mắt Hồ Lam Hỉ, hai người kia đã từng trải qua rất nhiều chuyện khó khăn.

Bà không biết quãng thời gian trước lại khiến cho Đàm Đường bị tổn thương nặng đến như vậy.