Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 82: 82: Ngoại Truyện






Trước cửa lớn của tòa cao ốc Giải trí Tinh Đồ, bốn vệ sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thật ngay ngắn.

Trước mặt họ, tổng giám đốc Thẩm Dật dắt theo tất cả các cấp cao của Giải trí Tinh Đồ đứng ở ngoài cửa, yên lặng chờ đợi.
Cửa trải thảm đỏ, toàn bộ đều là nghi lễ đón tiếp cao cấp nhất của công ty.
Trừ cửa vào, tất cả mọi người trong tòa cao ốc Giải trí Tinh Đồ đều ngồi nghiêm chỉnh, hồi hộp nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Bởi vì hôm nay, chủ tịch mới nhậm chức của họ sẽ đến công ty thị sát công việc.
Chuyện cựu chủ tịch của Tinh Đồ là Thẩm Chiến Quốc có con trai không phải bí mật, nghe nói anh con trai này được đưa ra nước ngoài du học từ nhỏ, đến 30 tuổi mới về thừa kế gia nghiệp.
Trong lúc chờ đợi, mắt Thẩm Dật đột nhiên lóe sáng, hỏi một vệ sĩ bên cạnh.
“Đu minh tinh không?”
Vệ sĩ nọ đứng thẳng tắp, trả lời hùng hồn: “Có.”
“Thần tượng là ai?”
“Tiêu thần.”
Sắc mặt Thẩm Dật có vẻ kì lạ: “Cậu đến Tinh Đồ làm việc không phải là để được thấy cậu ta đấy chứ?”
Vệ sĩ nói to: “Cả kiếm tiền nuôi gia đình và theo đuổi thần tượng đều không thể bỏ lỡ.”
Thẩm Dật gật đầu, đẩy gọng kính, nói: “Tiêu thần rút khỏi giới rồi, cậu buồn không?”
Anh bảo vệ ngẫm nghĩ, nói: “Không buồn, chỉ thấy tiếc vì sau này không được thấy anh ấy nữa thôi.”
Thẩm Dật hiếm khi nhếch mép lên một chút, cặp mắt dưới kính lóe sáng: “Khỏi cần tiếc, sau này cậu sẽ được thấy cậu ta nhiều hơn cả trước đây đấy.”
??
Anh bảo vệ nghệt mặt ra, trông thấy một chiếc Bently đen bóng chạy đến dừng trước cửa.

Anh bảo vệ đột nhiên cảm thấy người lái xe hơi quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.
Bạch Đồ quay đầu sang mỉm cười với mọi người ngoài cửa, coi như chào hỏi.
Anh bảo vệ trợn tròn mắt.
Đây… đây… đây không phải người đại diện của Tiêu thần ư? Lẽ nào Tiêu thần rút khỏi giới, ngay cả người đại diện cũng phải tìm công việc mới rồi?
Đang nghĩ lung tung, Thẩm Dật đi lên, đích thân mở cửa xe, cung kính nói với người bên trong: “Hoan nghênh chủ tịch.”
Người trong xe “ừ” một tiếng.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, mọi người thấy hơi quen tai.

Cả đám đều duỗi dài cổ để nhìn cho rõ, trông thấy một đôi dày da đen đặt xuống thảm đỏ, sau đó là một dáng người cao lớn mặc âu phục đen bước xuống xe.
Anh bảo vệ đang duỗi dài cổ trợn tròn mắt, khiếp sợ: “Tiêu thần!”
Thẩm Dật quay đầu, nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Cậu nên gọi cậu ta là chủ tịch.”
Hai chữ cuối cùng được nhả ra vừa nặng vừa rõ.
Anh bảo vệ trợn mắt và ngã ngửa ra sau.
Mười phút sau, hotsearch “Tinh Đồ bất ngờ xuất hiện chủ tịch mới” chạy lên đầu bảng.

Có cư dân mạng thắc mắc, sao Tinh Đồ đổi chủ lại có thể lên hotsearch.


Có người ném đá, Giải trí Tinh Đồ rảnh rỗi vãi, đổi chủ cũng sợ người khác không biết, phải mua cái hotsearch để rêu rao với cả thiên hạ, sợ người khác không biết các người lắm tiền à?
Ghét thì ghét, họ vẫn tò mò ấn vào hotsearch, muốn xem người thừa kế công ty của người giàu nhất nước rốt cuộc trông thế nào.
Khi họ nhìn thấy gương mặt ấy, ai nấy đều trợn mắt.
“Đậu má, tôi nhìn nhầm hả? Người thừa kế của Giải trí Tinh Đồ sao trông giống Tiêu thần thế?”
“Lầu trên, mi không nhìn nhầm đâu, mi mù rồi.

Đấy chính là Tiêu thần!”
“Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, Tiêu thần lại là người thừa kế Giải trí Tinh Đồ! Xin hỏi những đứa ngày xưa bảo anh ấy bán thân để nổi tiếng có thấy rát mặt không!”
“Với lại trước kia ai bảo Tiêu thần là quả hồng mềm không chỗ dựa không chống lưng mặc người ta cướp kịch bản cướp vai diễn mà không thể phản kháng đấy!”
Câu nói nhắc nhở cư dân mạng, mọi người bắt đầu đi đào lại lịch sử của Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu ra mắt bằng vũ đạo vào năm 21 tuổi, tham gia cuộc thi nhảy đường phố năm đó, một bước thành thần, một đêm thành danh.
Hai mươi hai tuổi, anh quay sang làm diễn viên, sau đó luôn chuyên tâm đóng phim, không đi nhảy nữa.

Anh không tham gia chương trình giải trí, cũng không quay quảng cáo, mỗi năm nhận ba đến bốn bộ phim, chỉ nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn.
Mấy năm đầu, phim anh nhận được đều không tốt lắm.

Có mấy bộ phải dựa vào diễn xuất tinh xảo của anh để cứu vãn tình thế, khiến bộ phim nhận được dư luận vô cùng tốt.

Từ khi anh bước chân vào làng phim ảnh, cúp thị đế chưa bao giờ rơi vào tay nhà khác.
Vài năm gần đây, kịch bản của Thẩm Tiêu mới dần tốt hơn.

Trong đó có mấy lần bị nhà khác cướp mất vai hay, nhưng Giải trí Tinh Đồ từ đầu đến cuối đều không có bất cứ hành động gì.
Ban đầu fan của Thẩm Tiêu còn trách Tinh Đồ vô dụng, Tinh Đồ cũng không đáp lời.

Sau đó fan bắt đầu đoán là vì Thẩm Tiêu không có chống lưng.
Lúc này, cư dân mạng mới muộn màng phát hiện, thật ra Tinh Đồ cực kỳ bao che những nghệ sỹ khác, chỉ có Thẩm Tiêu là hoàn toàn nuôi thả.

Họ hốt hoảng hiểu ra một chuyện, Tinh Đồ nuôi thả Thẩm Tiêu, có lẽ là cố ý.
Người thừa kế thì không làm, cứ đòi chạy đi làm minh tinh gì đó.

Bố anh không bị tức chết đã là tốt lắm rồi, hơi đâu mà lo cho anh.
Hiểu ra điều này, cư dân mạng nhao nhao cảm thán: “Đây đúng là bản đời thật của “không cố gắng đóng phim thì phải về nhà thừa kế gia sản trăm triệu” ha!”
Cư dân mạng hoàn hồi rồi bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác: “Ái chà, muốn xem mấy nhà đối thủ từng ức hiếp Tiêu thần hôm nay có biểu cảm gì ghê, có phải là đã chuẩn bị xong mì sợi để thắt cổ rồi không.”
Mặc kệ cư dân mạng bàn tán vui vẻ thế nào, Thẩm Tiêu không hề vui.

Anh ngồi trong phòng họp nghe các cấp cao của Tinh Đồ nơm nớp lo sợ báo cáo suốt hai tiếng, nhất là những người trước kia không biết thân phận của anh đã bất kính với anh, ai nấy đều đổ mổ hôi lạnh ròng ròng.
Thẩm Tiêu thì như không nhớ gì cả, cuối cùng gật đầu, nói: “Ừ, mọi người làm tốt lắm, tiếp tục duy trì.


Sau này có việc gì thì cứ báo cho tổng giám đốc trước.”
Ngồi cạnh Thẩm Tiêu, Thẩm Dật giữ nụ cười mỉm suốt hai tiếng đồng hồ, lúc này khóe miệng dần trễ xuống, ánh mắt sau kính lạnh lùng dừng trên người Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu cứ như không nhìn thấy, tuyên bố tan họp.
Đợi mọi người đi hết rồi, Thẩm Dật mới trầm giọng nói: “Chủ tịch có ý gì đây?”
Thẩm Tiêu thoải mái tựa lưng vào ghế: “Ý trọng dụng tổng giám đốc ấy mà.”
“Cậu mới là chủ tịch.”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Tổng giám đốc quản lý công ty gọn gàng ngăn nắp, em làm chủ tịch nhìn đúng người, giao đúng việc, có gì sai à?”
Đợi chín năm mới đến ngày Thẩm Tiêu về thay ca cho, Thẩm Dật mới vui được hai tiếng, sắc mặt lần đầu tiên đen một cách triệt để.
Thẩm Tiêu về đến nhà còn chưa 5 giờ, Giản Tinh đang nấu ăn trong bếp.

Thấy anh, cậu hơi kinh ngạc: “Sớm vậy? Hôm nay không phải ngày đầu tiên anh đi làm sao?” Cậu tưởng anh phải bận đến khuya.
Thẩm Tiêu treo âu phục lên giá, bước đến và ôm cậu từ sau lưng, hôn má cậu: “Có tổng giám đốc giỏi giang rồi, chủ tịch không cần vất vả lắm.”
Giản Tinh chớp mắt: “Đối xử với anh họ của anh như vậy có tệ quá không? Nhỡ ngày nào đó anh ấy bỏ gánh giữa đường thì phải làm sao?”
Nghe nói Thẩm Dật đã bị nô dịch mười mấy năm, hiện tại vẫn một thân một mình, nghĩ đã thấy thương rồi.
Thẩm Tiêu bật cười, mổ mạnh một cái lên gương mặt trắng nõn của cậu: “Yên tâm đi, anh nói vậy thôi, chung quy cũng phải cho anh thời gian học từ từ chứ.” Còn học trong bao lâu thì phải xem tâm trạng của anh đã.
Giản Tinh gật đầu: “Đúng rồi, cô bảo ngày mai có cua biển được chuyển bằng đường hàng không đến, bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”
“Được thôi.” Thẩm Tiêu nói rồi lại ghen, “Rõ ràng anh mới là con trai ruột, thế mà mẹ toàn nhớ đến em.”
Giản Tinh buồn cười: “Ngay cả em mà anh cũng ghen à, cô nghe anh nói vậy chắc chắn sẽ vui lắm.”
Thẩm Tiêu bật cười, ôm cậu không buông, cũng không nói gì.
Giản Tinh chớp mắt: “Anh ra ngoài trước đi, sắp xong cả rồi.”
Thẩm Tiêu không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, vùi đầu vào hõm vai cậu, ngửi mùi hương thơm tho trên người cậu.
“Không buông, cả ngày không được gặp em rồi, anh phải ôm bù thời gian đã mất.”
Giản Tinh bị anh chọc cười.
Cuối tuần, Giản Tinh kéo Thẩm Tiêu ra khỏi chăn từ sớm tinh mơ.

Thẩm Tiêu không muốn nhúc nhích, ôm lấy eo cậu, kéo cậu về trong chăn.
“Tại anh tối qua chưa cố gắng hết mình đúng không, để em còn có tinh thần tốt thế này.”
Dứt lời, anh trở người đè lên cậu, ấn môi mình xuống.
Giản Tinh đỏ mặt tía tai, đẩy ngực anh: “Hôm nay… hôm nay phải đến nhà thầy.”
Thẩm Tiêu đang hôn thì khựng lại, ngẩng phắt đầu lên.

Anh đột nhiên nhớ ra, cuối tuần trước Giản Tinh nói với anh là Liễu Vân mời họ đến chơi.
“Là hôm nay?”
“Vâng.”
Thẩm Tiêu không chậm trễ một giây, bò dậy ngay lập tức.
“Sao Nhỏ ơi chọn quần áo giúp anh với, chọn bộ nào thầy và cô thích ấy.”
Giản Tinh nằm trong chăn cười ngặt nghẽo.

Hai người gấp rút lên đường, khi đến nơi đã là gần 11 giờ, Nghiêm Lâm Trung và Liễu Vân đã đợi sẵn ở cửa.
Thấy họ đến, Nghiêm Lâm Trung vẫn hung dữ như mọi ngày: “Lớn bằng này còn ngủ nướng, không ra thể thống gì.”
Thẩm Tiêu cuống quýt nhận lỗi: “Đều tại con không tốt ạ.”
Nghiêm Lâm Trung hừ lạnh: “Đương nhiên là tại anh, trước kia thằng nhóc này toàn đến thăm chúng từ sáng sớm thôi.”
“Vâng thưa thầy, lần sau con không thế nữa ạ.”
Liễu Vân lười nghe cả hai kẻ xướng người họa, kéo Giản Tinh đi vào phòng bếp.
Chắc chắn hai người không nghe thấy nữa, Nghiêm Lâm Trung mới sầm mặt, nghiêm túc hỏi: “Từ bỏ vinh quang đã nằm trong tay, anh cam tâm à?”
Thẩm Tiêu hiểu ý của ông, cười nhạt, nói: “Đã có được mọi vinh quang rồi thì đâu còn gì để tiếc nuối nữa, không phải ạ?”
Anh nhìn Giản Tinh trong bếp, dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Giản Tinh ngoảnh đầu, bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng cười.
Bấy giờ Thẩm Tiêu mới tiếp tục nói: “Thế này mới có thể bảo vệ em ấy tốt hơn.”
Nghiêm Lâm Trung tỉ mỉ quan sát anh, một chút ghét bỏ cuối cùng rốt cuộc cũng tan biến.
Lúc ăn cơm, Giản Tinh cảm thấy rõ quan hệ của Thẩm Tiêu và Nghiêm Lâm Trung đã khác, thậm chí còn uống một ít rượu.
Cậu, Liễu Vân và Nghiêm Nhan nhìn nhau cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày tháng ngọt ngào cứ thế trôi qua.
Khi hợp đồng của Giản Tinh đến hạn, cậu không ký tiếp với Giải trí Tinh Đồ mà thành lập phòng làm việc riêng.

Phó Nguyên từ chức, trở thành người đại diện của riêng cậu, lo liệu tất cả mọi việc của phòng làm việc cho cậu.
Giản Tinh tính lại số tiền đã tích góp được trong hai năm qua, nhờ Phó Nguyên liên hệ để đầu tư phim truyền hình giúp cậu, nếu không đủ, Thẩm Tiêu tỏ vẻ vô cùng vui lòng cho cậu mượn.
Có trả tiền vốn hay không cũng được, hằng ngày “trả lãi” là được.
Trả lãi hai ngày, Giản Tinh xấu hổ đến nỗi không dám nhìn Thẩm Tiêu, quả quyết từ chối ý tốt của anh, kiên trì dựa vào chính mình.
Thẩm Tiêu mất lãi thì hơi tiếc, nhưng vẫn bảo Tinh Đồ tạo mọi điều kiện thuận lợi cho phòng làm việc của Giản Tinh.
Giản Tinh vừa đóng phim vừa đầu tư phim truyền hình, mấy bộ phim đều gây tiếng vang khá tốt.
Dần dà, cậu đặt trọng tâm sang việc đầu tư phim, không nhận kịch bản nữa.

Thời gian rảnh, cậu bắt đầu nghiên cứu công việc hậu trường, học làm đạo diễn.
Lâm Lập nghe nói cậu có ý định này, hết sức ủng hộ, gọi cậu sang học việc quay phim một tháng.
Lúc Thẩm Tiêu đến đoàn phim của Lâm Lập để tìm bạn trai một tháng không gặp của mình, anh nghe thấy Lâm Lập đau đớn nói: “Tại sao ngày xưa cháu lại chỉ muốn làm diễn viên hả? Sao ngay từ đầu không nghĩ đến việc làm đạo diễn luôn đi? Cháu lãng phí bao nhiêu thời gian rồi có biết không?”
Thẩm Tiêu cười thầm.
Sau khi Giản Tinh làm đạo diễn, phòng làm việc bắt đầu chuyển dần sang quay phim.

Thành tích của Lâm Tuệ ở Học viện Nghệ thuật Quốc gia rất tốt, trở thành biên kịch đầu tiên của phòng làm việc.

Giản Tinh mời thêm Bùi Giai đã thành lập studio hoá trang đến làm cố vấn hóa trang cho bên cậu.
Bộ phim đầu tay của Giản Tinh là một câu chuyện tình yêu công sở với vốn thấp, diễn viên hầu hết là những người mới chưa nổi tiếng.

Để tăng danh tiếng cho đoàn phim, Giản Tinh cũng đóng một vai khách mời nho nhỏ.
Người hâm mộ của Giản Tinh đã vượt 50 triệu, nghe nói cậu không đóng phim nữa, họ đều vô cùng buồn.

Khi nghe nói cậu bắt đầu đầu tư và làm đạo diễn, họ lập tức đổi xưng hô từ Sao Nhỏ sang Sếp Sao.
Mấy người bạn hay tin cậu muốn chuyển nghề làm đạo diễn đều chủ động chạy đến muốn vào vai khách mời.
Miễn phí.
Thế là, bộ phim đầu tiên của Giản Tinh không những có ca hậu Nghiêm Nhan, mà còn có cả thị đế Sở Phong Dương, ngay cả cựu ảnh đế Hàn Đinh cũng chạy đến mãnh liệt yêu cầu vào vai chồng của Nghiêm Nhan, cho dù đất diễn chỉ có một phút.

Ngoài ra còn có rất nhiều người bạn khác mà ngày trước đóng phim quen được.

Có một người khiến Giản Tinh hơi bất ngờ, đó là Đỗ Minh.
Sau khi ‘Gương đồng’ lên sóng, Đỗ Minh nổi tiếng hơn rất nhiều, địa vị đã ngang ngửa với Sở Phong Dương.

Giải trí Tân Truyền ra sức lăng xê, liên tục nhận cho hắn mấy bộ phim hay.

Hai năm qua, Đỗ Minh gần như toàn ở trong đoàn, Giản Tinh chỉ gặp hắn ở Đêm hội phim ảnh.
Trên tầng cao nhất của Giải trí Tinh Đồ, cựu thị đế kiêm cựu ảnh đế kiêm chủ tịch của Giải trí Tinh Đồ vừa mở cuộc họp quốc tế xong, nghe thấy tin này thì lập tức ném hết các văn kiện cần phê duyệt cho tổng giám đốc, ba mươi phút sau đã chạy đến đoàn phim.
Sự hiện diện của Thẩm Tiêu khiến cả đoàn phim sục sôi, nhất là đám diễn viên mới, ai cũng coi Thẩm Tiêu là thần tượng của mình.

Tiếc là bọn họ sinh không đúng thời, tôi còn chưa ra mắt mà người đã giải nghệ mất.

Họ không biết quan hệ của Thẩm Tiêu và Giản Tinh, khi thấy Thẩm Tiêu mặt dày mày dạn tìm Giản Tinh đòi một vai diễn, họ cảm thấy thế giới này điên rồi.
Còn Đỗ Minh, nhìn anh phòng hắn như phòng dịch, mỗi khi hắn nói chuyện với Giản Tinh là lại chạy ngay ra đứng sau lưng Giản Tinh để lườm hắn, hận không thể đá bay hắn đi, Đỗ Minh không nhịn được trợn trắng mắt.

Cứ như sợ hắn không biết Giản Tinh là người của anh vậy, giữ của đến mức này, ngoài Thẩm Tiêu ra thì không còn ai khác.
Bộ phim đầu tiên Giản Tinh làm đạo diễn đã được quay xong trong cảnh tượng náo nhiệt như thế.
Nhờ vô số đại thần làm khách mời phô trương thanh thế, cộng thêm kịch bản hay, sau khi lên sóng, không có gì bất ngờ, rating hoàn toàn bùng nổ.

Khán giả vừa thưởng thức bộ phim vừa soi từng li từng tí, xem xem ông chú tầm thường bán bánh trái ven đường là tai to mặt lớn nào trong giới.
Soi tới soi lui, có người đột nhiên phát hiện, mấy diễn viên vào vai học sinh trông khá quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là thấy ở đâu, bèn chạy ào ào lên mạng tìm.
Đông tay hay việc, chẳng mấy chốc, có người đào ra một cái video từ mấy trăm năm trước, là video của một nhóm sinh viên Đại học Quốc phủ cùng nhau nghiên cứu phương pháp học nhảy của Giản Tinh.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, mấy người này chính là mấy vị học giỏi nghe nói cực kỳ trâu bò của Đại học Quốc phủ đây mà!
Nhờ vào tình cảm, đạo diễn Giản không chỉ mời được các ông lớn trong giới giải trí, ngay cả tinh anh của giới khoa học cũng kéo đến luôn.
Quần chúng bái phục.
Đạo diễn Giản quá đỉnh!
Trong biệt thự, Thẩm Tiêu tựa người vào cửa, mặt mày khó đăm đăm nhìn Giản Tinh đang thu dọn đồ đạc.
Giản Tinh xếp hết đồ xong, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn gương mặt thối hoắc của anh, lấy lòng: “Em chỉ đi một tuần thôi.”
Thẩm Tiêu hầm hừ chẳng nói chẳng rằng.
Giản Tinh đi tới, chủ động ôm ấp: “Đây là thù lao nhờ họ đã làm khách mời đặc biệt.”
Thẩm Tiêu ghét bỏ: “Ai thèm bọn họ đến làm khách mời đâu, diễn đã nát lại còn đòi thù lao không biết ngượng.” Miệng thì nói khó nghe, tay thì ôm chặt người trong lòng.
Giản Tinh ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Nghiên cứu của các cậu ấy đang ở giai đoạn mấu chốt, gặp nút thắt cổ chai, cần em giúp đỡ.” Cậu thoáng ngừng, bổ sung thêm, “Đó cũng là việc em thích.”
Quả nhiên, nghe cậu nói vậy, gương mặt cau có dần giãn ra, biến thành không nỡ.
Anh ôm chặt Giản Tinh, vùi đầu vào hõm vai cậu: “Sao Nhỏ, nếu… anh nói là nếu, nếu ngày xưa em không vào giới giải trí, có phải em vẫn đang làm nghiên cứu mà em thích không? Em hối hận không?”
Giản Tinh ngẩn người, trở tay ôm lấy anh, cười nói: “Nếu em không vào giới giải trí, có lẽ em đã hoàn thành những thí nghiệm tuyệt vời, thậm chí có thể sẽ đoạt giải Nobel.”
Thẩm Tiêu lập tức ôm cậu chặt hơn.
Giản Tinh nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sao: “Nhưng không có nếu, em đã đến rồi.

Nghiên cứu là việc em thích, đóng phim là việc em thích, đạo diễn cũng là việc em thích.

Tuy nhiên, có thể ở bên anh trong cái giới này mới là việc em thích nhất.”
Thẩm Tiêu được vỗ về trong nháy mắt, nhếch môi nở nụ cười, ngoài miệng lại nói: “Đi cũng được, đền lãi của một tuần này cho anh thì anh sẽ cho em đi.”
Giản Tinh đỏ mặt tía tai, giọng như muỗi kêu.
“Vâng.”