Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 66: “Anh yên tâm, em sẽ nghe thật kĩ”




Lục Niên cúi đầu nhìn quần áo, sau đó lại nhìn dáng vẻ bối rối của Kha Nguyệt, dưới mái tóc đen, đôi mắt trong suốt lại bộc lộ niềm sung sướng, đóng cửa phòng vệ sinh lại.


Kha Nguyệt đứng bên cửa sổ, tùy ý để gió thổi vào mặt, từ từ khôi phục lại tiết tấu đang rối loạn. Cô cũng không biết mình làm sao, nhìn Lục Niên, cô như cô gái nhỏ không rành sự đời, chỉ vì vài hành động của anh, cô liền đỏ mặt hồng tai





Đang trách cứ bản thân thì sau lưng có động tĩnh, ngoái đầu nhìn lại thấy Lục Niên lịch sự đi ra từ phòng vệ sinh.


Xem ra y phục Levis trên người Lục Niên rất vừa, quần vàng nhạt, áo màu trắng cổ chữ V, ăn vận đơn giản nhưng không che đi được khí chất cao quý bên trong.


Trên tóc đen không ngừng rỉ nước, trên mặt vẫn còn đọng vài giọt, theo cổ áo của anh chảy vào trong, dù


vô tình hay cố ý cũng gợi lên vẻ quyến rũ của đàn ông.



VietWriter.vn



Kha Nguyệt hơi ngượng ngùng, ép buộc bản thân dời mắt đi, không nhìn chăm chú người đàn ông đầy vẻ hấp dẫn này nữa, tay cũng không rãnh rỗi cứ kéo ngăn kéo ra vào.


“Anh đem tóc sấy khô một chút đi.”


Hai bàn tay đang để lung tung của cô bị một bàn tay ấm áp khô ráo giữ lại, có kinh ngạc, cầm tay cô, Lục Niên vẫn như bình thường, ưu nhã ngồi xổm xuống, nhìn cô, ngắm nhìn vẻ hoảng hốt nơi cô.


Vẻ mặt của Lục Niên khiến cô co rúm không dám nhìn trực diện, nụ cười nhàn nhạt ranh mãnh trong đó lại có vẻ thành khẩn nghiêm túc, thấy cô khẩn trương, đôi mắt đen thoáng lên sự cưng chiều, yêu thương.


“Kha Nguyệt, chúng ta nói chuyện một chút được không?”


Kha Nguyệt bị hai tay anh nắm chặt, nhìn ánh mắt nghiêm túc đó trái tim đập loạn xạ muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Anh muốn cùng cô nói chuyện? Nói chuyện gì?


Cô ngồi nghiêm chỉnh, thần thái nghiêm túc khiến anh bật cười, nhưng cũng không thể làm gì, nhẹ thở hắt, anh không muốn cô khẩn trương như vậy.


Dịu dàng vỗ mu bàn tay cô, mỉm cười nói: “Thả lòng một chút Tiểu Nguyệt.”


Kha Nguyệt mơ màng, đối với sự ôn nhu của Lục Niên không hề kháng cự, dù anh muốn lấy sổ tiết kiệm của cô cô cũng cho, không chừng còn vui vẻ dùng hai tay dâng lên.


“Được... được.”


Kha Nguyệt trả lời thật gượng ép, nhìn Lục Niên cô miễn cưỡng thỏa hiệp, nhưng dù chỉ thoáng thả lỏng vẫn làm cho anh vừa lòng không ít.


“Lời anh muốn nói tiếp theo, em phải nghe cho rõ, nhớ rõ nó, đừng hoài nghi nói.”


Mỗi một chữ của Lục Niên đều thật chậm như cố ý cường điệu, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên của Kha Nguyệt ánh mắt chân thành tha thiết.


“Anh yên tâm, em sẽ nghe thật kĩ”


Kha Nguyệt không hề suy nghĩ mà tự thốt ra lời cam đoan khiến Lục Niên sinh nghi, anh siết chặt bàn tay cô, cô líu lưỡi, đôi mắt đen trong suốt hơi nheo lại tràn đầy vẻ ngờ vực


“Thật không?”- Giọng điệu nghi ngờ rõ ràng, không hề giận dữ khiến Kha Nguyệt nuốt nước bọt, nặng nề gật đầu.


“Vâng!”


Quên đi, cô hiện tại không tin cũng không sao, huống hồ anh cũng lấy cô, thở dài một hơi, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ uể oải nhưng liền bị nụ cười của anh thay thế.


Anh vẫn nắm tay cô, như hai người yêu nhau rất nồng thắm cuồng nhiệt, không phải đôi nam nữ vừa quen, cảm thất thân thiết khiến mặt Mẫn Nhu ửng hồng, vẻ đẹp đó vì xấu hổ mà tỏa sáng khiến người ta say mê.