Em Nghe Thấy Được

Chương 13




Ban Thịnh cho rằng cô gái lớn lên có tướng mạo yếu ớt như Lâm Vi Hạ nhưng thực ra sẽ có chút nóng nảy, nhất định sẽ mở to đôi mắt xinh đẹp ra trợn mắt với cậu, không chịu nhượng bộ.

Nhưng tâm trạng bi thương trong đáy mắt cô dần tan biến, một mảng trong veo, cũng không khó chịu, ngước mắt nhìn thẳng cậu:

“Xin cậu.”

Ban Thịnh sững sờ một chút, mở lòng bàn tay ra, Lâm Vi Hạ cầm mặt dây chuyền lên bỏ vào trong túi, đi ngang qua vai cậu. Người sau khi bỏ đi, mùi thơm của trái cây nhàn nhạt còn đang vương vấn trên chóp mũi cậu.

Tiết thí nghiệm vật lý, giáo viên để học sinh tự tìm đồng đội, sau đó từng người tự thành lập nhóm nhỏ của mình. Lâm Vi Hạ theo bản năng muốn tìm Liễu Tư Gia, nhìn thấy cô ấy không biết đang nói gì với người bên cạnh của Ban Thịnh, cuối cùng được đứng bên cạnh cậu như ý nguyện.

Lâm Vi Hạ thu lại tầm mắt đặt trên người hai bọn họ, tập trung vào tiết học.

Buổi chiều tan học, học sinh trong lớp kết bạn thành nhóm hai ba người cùng nhau đi ăn, gió thổi rất nóng, hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời tráng lệ và nồng cháy. Lúc đi ngang qua sân vận động thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng hoan hô từ sân bóng phát ra.

Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia cùng nhau quay về lớp học sau khi ăn cơm xong, Lâm Vi Hạ lấy vở bài tập từ trong ngăn kéo ra bắt đầu viết, Liễu Tư Gia ngồi ở vị trí của Phương Mạt đang xé lớp màng của hộp sữa chua.

“Vi Hạ, buổi thí nghiệm vật lý lúc chiều không phải tớ ở cùng một nhóm với Ban Thịnh sao? Cảm nhận được sự đè bẹp của học thần.”

“Đầu óc của cậu ấy rất nhanh nhạy, mạch suy nghĩ cũng rất rõ ràng, cái gì cũng biết cả. Tớ ở cùng nhóm với cậu ấy không cần làm gì cũng có thể giành được chiến thắng, với lại tớ nói cậu biết cậu ấy… …”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ nhìn xuống câu tiếng anh ở trên bài tập cần được dịch ra, shark với danh từ là cá mập, còn nghĩa được mở rộng hơn là tay lão luyện. Lông mi động đậy, đặt bút xuống, đưa tay chạm vào mặt dây chuyền hổ phách hình chiếc lá trong túi, vẫn còn xót lại nhiệt độ.

Cô đột nhiên lên tiếng, cắt ngang Liễu Tư Gia đang nói dông dài: “Tư Gia, nghe nói Ban Thịnh rất ít tham gia hoạt động tập thể, thứ sáu hàng tuần sẽ ở nhà thi đấu bóng rổ số 3 chơi bóng với anh em của cậu ấy, nhưng thực ra là nhà bóng rổ số 6.” 

Đôi mắt hồ ly của Liễu Tư Gia lập tức phát sáng lên, nhướng lông mày: “Thật sao? Nhưng mà làm sao cậu biết?”

Lâm Vi Hạ cười nhẹ: “Tớ không phải học sinh F sao, các cậu ấy nói với tớ.”

“Được, sau khi thành công lúc đó tớ mời cậu ăn kem loại đắt nhất.” Liễu Tư Gia đặt cánh tay trên vai cô.

Bầu không khí này kéo dài không được bao lâu, Ninh Triều xách bộ đồng phục rảo bước đi vào lớp, vừa quay lại chỗ ngồi thuận tiện đem đầu thuốc lá vứt đi, bắt đầu sai khiến Liễu Tư Gia: 

“Cậu, cách xa một chút, chắn tôi nhìn bảng rồi.”

Liễu Tư Gia ôm cánh tay cười khẩy: “Học lực của cậu còn có thể bị làm lỡ thêm sao?”

Cô không biết Ninh Triều rốt cuộc ghét mình đến mức nào, vừa thấy cô liền kiếm chuyện. Có điều Liễu Tư Gia cô càng không cần cái loại du côn kém cỏi này thích mình.

Ninh Triều cười lên, ngồi xuống ghế, bắt đầu lấy sách vở bên cạnh chồng lên cao cho đến khi không còn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lòe lọe kia thì thôi, một điệu bộ người đàn ông tốt không tranh chấp với con gái.

Buổi tối về nhà sau khi tắm rửa xong, Lâm Vi Hạ ngồi trước bàn học, mái tóc phía sau vẫn còn hơi ẩm ướt, cô sờ mặt dây chuyền hình chiếc lá trong tay, kéo hộc bàn ra không nỡ nhìn thêm, cẩn thận đặt vào trong.

Lâm Vi Hạ cầm điện thoại ở bên cạnh lên, đăng nhập vào wechat, tìm thấy ảnh đại diện đen kịt của người đó, cô muốn xem vòng bạn bè của Ban Thịnh. Cô không có vòng bạn bè, Lâm Vi Hạ từ lâu đã đóng vòng bạn bè lại, cô không quan tâm người khác đăng cái gì hoặc bọn họ sống cuộc sống như thế nào, đồng thời, cuộc sống của cô cũng không có gì để phô ra.

*Vòng bạn bè: giống như mọi người ở bên FB đăng ảnh và stt.

Nhấn vào vòng bạn bè của id tên Ban, bên dưới ảnh đại diện màu đen là một dòng ký tên:

—- to reach the unreachable star

Lâm Vi Hạ ngơ ngác, cô cảm thấy Ban Thịnh là một người phức tạp và mâu thuẫn, hầu như cậu đối với tất cả mọi thứ rất thờ ơ, quá mức lý trí, thậm chí đến mức máu lạnh.

Nhưng cũng thỉnh thoảng thể hiện chủ nghĩa lãng mạn và thái độ kiêu ngạo thuần thúy.

Ví dụ như câu ký tên vừa tùy tiện vừa lãng mạn này trước mắt: Đi hái ngôi sao không thể với tới.

Ban Thịnh một tuần trước đăng một dòng trạng thái, là một bức ảnh, không viết thêm dòng chữ nào. Lâm Vi Hạ nhấn vào bức ảnh phóng to lên xem, là thạch sữa dừa. Thạch sữa dừa nằm vuông vắn nằm trong đĩa sứ, trong suốt long lanh như pha lê, bên trên rắc một ít bột dừa, trông có vẻ rất ngon miệng.

Khâu Minh Hoa bình luận ở phía dưới: Ngon không?

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Ban: Cũng được.

Khâu Minh Hoa: Cũng được là ở mức độ nào?

Ban: Nếu ăn lần thứ hai thì sẽ không từ chối.

Khâu Minh Hoa: [ngón tay cái][ngón tay cái][ngón tay cái][ngón tay cái] người đánh giá trực tuyến.

Lâm Vi Hạ hiểu ngay, liền nói cho Liễu Tư Gia biết việc Ban Thịnh thích ăn thạch sữa dừa, rất nhanh, cô ấy trả lời: 【Được, hai hôm này mỹ nữ sẽ vì Ban Thịnh mà bắt đầu học cách làm thạch sữa.】

Chỉ là học được hai ngày, Liễu Tư Gia trên người bị thương, những ngón tay trắng mịn bị nồi nóng làm bỏng, còn xuất hiện những vết phồng rộp. Lúc Lâm Vi Hạ thay thuốc cho cô ấy, Liễu Tư Gia rát đến mức thở hổn hênh.

“Nam sinh đầu tiên có thể khiến tớ vào bếp, cậu ấy là người đầu tiên.”

“Cậu ấy thật khó theo đuổi.” Liễu Tư Gia than thở.

Lâm Vi Hạ cúi đầu cẩn thận dùng băng cá nhân dán lên vết thương của Liễu Tư Gia, trêu đùa: “Nhưng cũng không ngăn nổi cậu thích loại người như cậu ấy mà.”

Loại nam sinh hư như Ban Thịnh quả thực rất được con gái yêu thích, nhưng tình cảm sẽ thế này, cô tình tôi nguyện, bên nào thích nhiều hơn thì được định là người thua cuộc.

Lâm Vi Hạ xử lý vết thương xong, dùng giấy gói bông tăm và vải vụn vứt vào thùng rác. Cô quay lại nhìn thấy vẻ mặt lo ưu của Liễu Tư Gia, mỉm cười duỗi tay ấn vào trán của cô ấy:

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Cậu ấy không phải thích thiên văn sao, hai hôm nay tớ lên mạng đọc được tin tức thứ sáu sẽ có hiện tượng cổng vòm ngân hà, một dải ngân hà kéo dài từ đường chân trời từ từ đi lên ở hai phía bắc nam.”

“Thật sao? Đến ông trời đều đứng về phía tớ rồi, vậy thứ sáu sau khi tan học tớ sẽ chặn cậu ấy, nói không chừng có thể cùng nhau ngắm sao.” Liễu Tư Gia vẻ mặt hào hứng lấy điện thoại ra tìm kiếm toàn bộ hiện tượng thiên văn mà Lâm Vi Hạ nói.

Lâm Vi Hạ vẫn đang nắm tay cô ấy, nhìn thấy vết sẹo trong lòng bàn tay cô ấy, mặc dù đã mờ đi rất nhiều, nhưng vết sẹo vẫn còn ở đây, vết sẹo nằm trong lòng bàn tay trắng mịn như nước, xấu đến mức giống như một con sâu róm.

Lông mi Lâm Vi Hạ run lên.

Liễu Tư Gia thu tay về vỗ lên đầu cô, cười nói: “Không sao, có ai rảnh rỗi nhìn chằm chằm tay tớ cả ngày chứ.”

Lâm Vi Hạ nâng mắt nhìn Liễu Tư Gia, nhẹ giọng nói: “Tư Gia, hy vọng cậu được như ý nguyện.”

*

Thứ sáu tiết đầu tiên là lớp thể dục, Lâm Vi Hạ vẫn đang thu bài tập ngữ văn, phát hiện có vài người còn chưa nộp bài, cô đi thu từng người một. Thu đến cuối cùng, một cái tên còn xót lại trêm tờ ghi chú màu xanh, bên trên viết chữ: Ban Thịnh.

Lâm Vi Hạ nhìn qua, Ban Thịnh đang ngồi trên bàn của mình, một chân tùy ý giẫm lên trên thanh thế, đang nói chuyện với người khác, xương cổ họng ở đường viền cổ áo trượt lên trượt xuống khi cậu đang nói chuyện, để lộ một vẻ tùy hứng ngang ngạnh.

Lâm Vi Hạ bước tới, người bên cạnh thấy hai người có việc cần nói, lập tức ôm bóng đến sân thể dục.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Cậu chưa nộp bài tập.” Lâm Vi Hạ nói.

Bàn học của Ban Thịnh bừa bộn, chất đầy mấy tờ giấy nháp, bên trên viết một đống công thức tính toán thiên văn mà cô nhìn không hiểu, quả địa cầu được đặt ở phía trước chồng sách dày cộp.

Cậu nghiêng người tìm vở bài tập trên bàn đưa cho cô, Lâm Vi Hạ vươn tay nhận lấy, nhưng làm thế sao cũng kéo về không được, vừa nâng mắt lên, một đôi mắt đen như mực đang nhìn cô.

“Khi nào đến nhà tôi?”

Lâm Vi Hạ loạng choạng khi hai mắt chạm vào nhau, Ban Thịnh có lẽ vẫn chưa biết chiều nay Liễu Tư Gia sẽ tìm cậu sau giờ học, cuối đầu: “Sau này nói sau, tuần này tôi khá bận.”

Lực kéo vở bài tập bỗng nhiên được thả ra, nổi ám ảnh rời khỏi, Lâm Vi Hạ ngước mắt lên, phát hiện có hai viên kẹo dẻo dâu tây trượt xuống khỏi vở bài tập.

Mà Ban Thịnh không biết nhảy xuống từ lúc nào, một tay bỏ vào túi, đồng phục học sinh treo trên cánh tay của cậu, Ban Thịnh lướt ngang qua cô, thờ ơ ném lại một câu:

“Trên đường đi mua đồ chủ tiệm nhân tiện đưa.”

Lúc học tiết thể dục, Khâu Minh Hoa dựa người vào tường trong sân thể dục với Ban Thịnh, cậu ta đột nhiên nhớ ra việc gì đó, chọc cậu: “Ban gia, hai viên kẹo anh mua còn không, chia cho em một viên.”

Ban Thịnh đứng thẳng lưng, ném quả bóng rổ trong tay ra, giọng nói nhàn nhạt:

“Hết rồi, cho bươm bướm ăn rồi.” 

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“À, bươm bướm còn biết ăn kẹo hả.”

*

Cả ngày cuối tuần, Liễu Tư Gia đều không liên lạc với cô, Lâm Vi Hạ không biết rốt cuộc tiến triển là tốt hay xấu, lúc đến trường gặp Liễu Tư Gia, vẻ mặt của cô ấy không vui vẻ, cũng không chán nản.

Mà trên mặt xuất hiện nhiều thêm chút thấp thỏm bất an.

“Sao rồi?” Lâm Vi Hạ hỏi cô.

Liễu Tư Gia soi gương tô lại son môi, muốn nói lại thôi : “Đến lúc đó lại nói với cậu.”

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Lâm Vi Hạ cũng không nói gì thêm: “Được.”

Sang một tuần mới, đến phiên Lâm Vi Hạ phải làm báo bảng, cô với một nữ sinh khác cùng nhau làm báo bảng, đối phương đúng lúc là học sinh cuối cùng của nhóm học sinh A, nếu như Lâm Vi Hạ lại thi thêm hai lần nữa, vậy nữ sinh kia sẽ rớt xuống nhóm học sinh F.

Nữ sinh kia luôn tận dụng thời gian rảnh rỗi để học tập, thái độ đối với Lâm Vi Hạ càng là phớt lờ không quan tâm, đem trách nhiệm làm báo bảng đổ hết lên người cô.

Lâm Vi Hạ cũng hết cách, chỉ có thể tận dụng thời rảnh rỗi làm một mình, sau khi vẽ xong còn phải viết chữ. Sau tiết tự học buổi tối, Lâm Vi Hạ định điền những câu thơ vào chỗ bảng trống.

Cô lấy dụng cụ từ dưới bục giảng ra, một mình viết vẽ trên bảng đen. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lâm Vi Hạ lay cánh tay đang nhức mỏi, tình cờ nhìn qua đồng hồ treo tường trong lớp, cô mới phát hiện thời gian đã muộn lắm rồi, trong phòng học không có một bóng người.

Ánh đèn trong tòa nhà dạy học đối diện vẫn còn đang sáng, chỉ có hai ba học sinh bước ra từ phòng học. Lâm Vi Hạ cất dụng cụ đi, sau khi rửa tay sạch sẽ bước ra khỏi lớp học, vừa định rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn cello du dương từ trên lầu truyền đến.

Bước chân của Lâm Vi Hạ ngừng lại, quay người đi về phía phòng học nằm ở bậc cầu thang lầu sáu. Đi lên tầng cao nhất, thở hổn hênh một hồi, cô im lặng dựa lưng vào tường lắng nghe tiếng đàn trong phòng âm nhạc, duỗi tay ra, vô thức làm theo tư thế kéo cung đàn, mô phỏng theo được một lúc cảm thấy ngớ ngẩn mà bỏ tay xuống.

Mười lăm phút sau, có tiếng động vang lên ở cửa, Lâm Vi Hạ đứng ở trong bóng tối nhìn những nữ sinh có khí chất xinh đẹp đeo đàn cello trên lưng vừa đi vừa nói, biểu tình trên mặt hồn nhiên vô tư, một hai nữ sinh nhẹ nhàng phàn nàn bài kiểm tra đánh giá của giáo viên thanh nhạc quá khó.

Sau khi mọi người đều rời đi, Lâm Vi Hạ đeo cặp sách bước xuống lầu, đi chưa được ba phút một tiếng “cạch”, trường học vậy mà bị cúp điện, xung quanh chìm vào một mảng bóng tối.

Lâm Vi Hạ lấy điện thoại từ trong túi ra, kết quả phát hiện pin điện thoại đã cạn và tắt nguồn từ sớm. Cô có bệnh quáng gà, không thể nhìn rõ đường đi, cô chầm chậm di chuyển đến bức tường, loạng choạng đi xuống cầu thang.

Cô vừa mới chậm rãi đi xuống vài bậc thềm, chân bỗng chốc đạp lên không trung, mắt cá chân xiêu vẹo, trong lòng hoảng sợ, mắt thấy sắp ngã xuống phía dưới, trong lúc hỗn loạn có một cánh tay vững chắc giữ lấy cặp xách cô đang đeo, cả người ngã ra phía sau đâm sầm vào lồng ngực rộng rãi ấm áp.

Cô ngửi thấy mùi gỗ mun quen thuộc, trái tim mất kiểm soát co rút lại, vội vàng đứng thẳng người thoát khỏi cái ôm của nam sinh.

“Cảm ơn.” Lâm Vi Hạ dựa vào bên tường, hỏi, “Cậu còn chưa về?”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Quay lại lấy đồ.”

Không biết có phải ảo giác của Lâm Vi Hạ không, giọng nói của Ban Thịnh có một loại lạnh nhạt không thể nói rõ.

Ban Thịnh bước xuống bậc cầu thang hai bước, trong tay cầm chiếc bật lửa màu bạc, ngón cái trượt lên mở nắp bật lửa, hộp đựng phát ra tiếng “tách”, một ngọn lửa màu cam đỏ nhảy ra từ hổ khẩu, phản chiếu gương điển trai bất cần.

Cậu tiếp tục nâng bật lửa lên đi về phía trước, Lâm Vi Hạ đi bên cạnh. Đi chưa được bao lâu, Ban Thịnh đột nhiên dừng lại, Lâm Vi Hạ ngước mắt nhìn cậu.

“Nếu không muốn bị ngã thì đi sát tôi.” Ban Thịnh nói ra một câu.

Ánh đèn ở cầu thang mờ mịt, Ban Thịnh tản mạn nhấc chân bước về phía trước, Lâm Vi Hạ nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, bàn tay mảnh mai nắm chặt một góc vạt áo khoác màu đen của nam sinh, một trước một sau, dần dần, bóng dáng của chiếc váy và bóng của chiếc áo khoác đen nằm cạnh nhau.

Nam sinh có cái cổ thẳng tắp, bờ vai rộng rãi, viền vai thẳng tắp càng tôn lên dáng người của cậu càng thêm thẳng, người thì nhìn trông có vẻ không đứng đắn nhưng lại cố ý bước chậm lại, để Lâm Vi Hạ có thể theo kịp bước cậu mà không bị ngã.

Hai người bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng.

Bầu không khí hòa hợp hơn trước.

Bước đến nền đất bằng phẳng ở lầu ba, Ban Thịnh dừng lại chuyển chủ đề, vẫn là giọng điệu thong dong, không nhận ra được cảm xúc gì:

“Thứ sáu Liễu Tư Gia đến nhà bóng rổ chặn tôi lại.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Cậu ấy trang điểm khá đẹp, còn mang theo thạch sữa dừa mà tôi ăn gần đây.”

“Liễu Tư Gia còn rất hiểu chuyện, anh em chơi bóng với tôi đều được một bát chè đường.”

Lâm Vi Hạ vô thức buông bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của cậu, mở miệng:

“Tư Gia rất thích cậu.”

“Cậu ấy rất tốt.”

Giọng nói vừa thốt ra, Ban Thịnh đột ngột quay lại, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, từng bước bước về phía trước đẩy người vào góc tường, hơi thở của hai người lại lần nữa đối diện nhau, cúi đầu nhìn cô.

Bảo vệ đang tuần tra ở sân trường, một chùm ánh sáng quét qua đây, Lâm Vi Hạ cảm thấy chói mắt, vô thức quay mặt đi. Không nghĩ tới, Ban Thịnh vươn tay quay mặt cô lại, cằm nằm ở hổ khẩu, buộc cô phải bốn mắt nhìn nhau.

“Cậu ấy tỏ tình với tôi rồi.”

Một giây sau, chùm ánh màu trắng của bảo vệ chiếu qua đây, kèm theo một tiếng quát tháo: “Ai đang ở đó!”

Chỉ là không cần đến một giây, ánh đèn liền tối xuống, bảo vệ cầm đèn pin đi tuần tra những nơi khác, bảo vệ căn bản không phát hiện ra có sự đối đầu thầm lặng đang diễn ra trong góc này của tòa nhà dạy học.

Cả hai người đều không động đậy, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau và lồng ngực của thiếu nữ đang phập phồng vì hơi thở. Ban Thịnh nói xong câu này vẫn không buông tay ra, Lâm Vi Hạ ngửi thấy mùi khói thoang thoảng truyền ra từ bật lửa miệng con hổ của cậu.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ bận làm báo bảng cả buổi tối, sau khi ra về vẫn không biết trên chóp mũi dính một lớp phấn màu vàng. Ban Thịnh nhìn cô, vươn tay ra chùi đi lớp phấn dính trên chiếc mũi thon gọn của cô.

Bàn tay không nhẹ không nặng mà chùi đi, mang theo cảm giác thô ráp, nhiệt độ tăng lên bất thường, trong lòng Lâm Vi Hạ run lên, mở lông mi như lông quạ nhìn cậu. Cô phát hiện Ban Thịnh là mắt một mí, nhưng nếp gấp rất sâu, khiến đôi mắt trông đen và sáng khác thường.

Mà nốt ruồi nhỏ màu đen nằm trên má gần sống mũi.

Nhìn một lần lại bị mê hoặc một lần.

Tay của Ban Thịnh vẫn đang nắm lấy cằm cô, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô gái thoạt nhìn rất yên tĩnh thuần khiết này, bày ra tư thế đợi cô lên tiếng thì cậu dám làm, hỏi người: 

“Cậu nói xem, tôi có nên chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy không?”

—-