Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 107: Âm mưu (3)




Nói xong cũng không chờ Minh Nhan phản ứng liền ôm lấy bước đi. Minh Nhan bị hắn làm cho dở khóc dở cười, giãy dụa nói. “Anh thả em xuống đi.”

“Không thả.” Minh Hiên sợ cô ngã xuống lại ôm chặt hơn chút, xấu xa trả lời.

“Anh là thổ phỉ sao a, còn trói người ta nữa ?” Minh Nhan tức giận, dùng sức đánh hắn một cái. Người này càng ngày càng kiêu ngạo.

“Chỉ làm thổ phỉ với em thôi.” Minh Hiên cúi đầu hôn cô một cái, gian xảo nói.

“Em phát hiện anh càng ngày càng bần tiện.” Minh Nhan thẹn thùng đỏ mặt, gắt giọng.

“Bị em phát hiện mất rồi. Vậy em phải giữ bí mật cho anh nha.” Trong khi nói chuyện, hắn đã đem Minh Nhan ôm về phòng rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.

“Anh muốn làm gì?” Minh Nhan giãy dụa muốn ngồi dậy.

“Đừng nhúc nhích, anh có lời muốn nói với em.” Minh Hiên vừa nói vừa đè lên người cô, áp chế cô.

“Ban ngày ban mặt anh muốn làm gì vậy? Có chuyện gì thì ngồi dậy từ từ nói a.” Minh Nhan giãy dụa muốn đẩy hắn ra, tư thế này rất ái muội. Căn cứ vào tiền sử không tốt trước kia của hắn, nói chuyện như vậy, tám chín phần sẽ có chuyện phát sinh

“Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ không dành nhiều thời gian để nói đâu.” Minh Hiên nhìn chằm chằm môi của cô, háo sắc nói.

“Anh ......” Thân mình Minh Nhan quả nhiên cứng đờ không dám lộn xộn nữa. Lần nào cũng đều dùng chiêu này, thật vô lại. Cô có chút bực mình nói. “Muốn nói gì thì nói nhanh đi, nói xong nhanh chóng thả em

“Nhan Nhan, bà xã.” Minh Hiên lộ ra biểu tình đáng thương mà gọi.

“Có chuyện gì?” Minh Nhan ra v không kiên nhẫn đáp, thật sự là có chút chịu không nổi ánh mắt của hắn, cảm giác như mình giống một ác nhân luôn luôn bắt nạt hắn vậy.

“Em đừng tức giận nha.” Minh Hiên thổi khí ở bên tai cô, khiến cô tê dại một trận.

“Em không rảnh tức giận với anh, có chuyện gì thì nói nhanh lên.” Minh Nhan đẩy đẩy hắn, cự tuyệt hắn đùa giỡn.

“Chính là về ‘Hiệp Thiến’ kia.” Thần sắc Minh Hiên nghiêm túc, thật cẩn thận mở miệng nói.

“Ân, hừ, anh cùng cô ta từng quen nhau sao?” Minh Nhan vừa nghe là cô ta, sắc mặt liền trầm xuống, trong lòng luôn luôn có cảm giác không dễ chịu.

“Cũng không xem là quen, chỉ là thời điểm anh vừa tới Mĩ để học, nghĩ rằng kiếp này không còn hy vọng gì với em, có chút cam chịu, sau đó liền gặp được cô ấy, cảm thấy cô ấy rất giống em, chỉ gặp nhau vài lần. Sau lại phát hiện cô ấy không có cách nào thay thế được vị trí của em trong lòng anh nên cũng không gặp lại nữa, đấy là sự thật, anh thề.” Nói xong giơ tay phải lên làm động tác thề.

“Chỉ gặp nhau vài lần?” Minh Nhan có chút hoài nghi hỏi, chỉ gặp mặt vài lần, sẽ bị hiểu lầm là bạn trai bạn gái sao?

“Cái kia, giọng nói của cô ấy rất giống em, khi cô ấy nói chuyện với anh rất giống lúc em nói chuyện với anh, cho nên anh rất khó cự tuyệt, liền mua cho cô ấy mấy thứ. Sau đó anh không gặp cô ấy nữa, cô ấy cũng tới đây tìm anh vài lần, cũng chỉ có vậy thôi, thật sự.” Minh Hiên vội vàng giải thích, sợ cô hiểu lầm, sớm biết như vậy hắn sẽ không lừa mình dối người tìm vật thay thế làm gì.

“Hừ.” Minh Nhan đối với lời giải thích của hắn không thực sự vừa lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận, sau dường như lại nghĩ tới gì đó nên hỏi tiếp. “Anh bắt đầu không gặp cô ấy nữa từ khi nào ?”

“Chính là, chính là...... Ân ......” Minh Hiên ấp a ấp úng không chịu

“Nói mau, nếu không em sắp tức giận rồi đây.” Minh Nhan thấy hắn không chịu nói rõ, liền uy hiếp nói.

“Chính là thời điểm biết em chia tay với Nhâm Hạo, anh đã hạ quyết tâm không gặp cô ấy nữa.” Minh Hiên sợ cô tức giận nên có chút bất đắc dĩ đáp lại.

“Nga? Vậy nếu em không chia tay với Nhâm Hạo có phải anh còn tính tiếp tục gặp cô ấy hay không a?” Minh Nhan có chút bốc hỏa, tuy rằng biết bốc hỏa không có đạo lý lắm, nhưng nhịn không được vẫn bốc lên ngùn ngụt.

“Anh không biết, nếu em thực sự kết hôn với anh ta, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Minh Hiên chua xót nói, vừa nghĩ đến cô từng sắp gả cho người khác, hắn liền không nhịn được mà trong lòng không thoải mái, giọng nói cũng trở nên xấu đi.

“Nói đi, anh với cô ấy phát triển tới mức nào rồi?” Minh Nhan không để ý đến vị chua trong giọng nói của hắn. Hiện tại vị chua trong lòng cô cũng không ít đâu.

“Ách?” Minh Hiên không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi cái này, bị câu hỏi của cô làm sửng sốt, sau đó có chút ấp úng nhỏ giọng đáp lại. “Nào có mức gì đâu, chỉ, chỉ gặp mặt vài lần thôi?”

“Có hôn không?” Minh Nhan thấy lời nói của hắn ấp úng, quyết định truy hỏi kỹ càng sự việc.

“Không, không có.” Minh Hiên có chút chột dạ càng nói giọng càng nhỏ, trong lòng còn thầm mắng chính mình không có tiền đồ, tại sao lúc ở trước mặt cô ngay cả nói dối cũng đều không có trình độ như vậy.

“Rốt cuộc có hay không? Đừng có gạt em nha. Anh có biết em ghét nhất là bị người ta lừa gạt hay không?” Mấy chữ cuối cùng còn cố ý đè nặng hơn, tỏ vẻ tâm tình của bà đây hiện tại rất khó chịu.

“Có, cũng có.” Minh Hiên thấy không thể gạt đi được, nhanh nhảu thẳng thắn, ai, sao ngay lúc này cô lại khôn khéo như vậy a.

“Có? Anh dám có?” Minh Nhan nổi giận đùng đùng một phen đẩy hắn ra, làm bộ sẽ

“Nhan Nhan, đừng tức giận, em đừng kích động a, em nghe anh giải thích.” Minh Hiên nhanh chóng lao ra kéo cô lại, dùng sức ôm vào trong ngực.

“Anh buông ra, tôi không tức giận a, ai bảo tôi tức giận, chỉ là bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, buông ra.” Minh Nhan vừa giãy dụa vừa hổn hển nói.

Minh Hiên ngăn chặn cô, vội vàng giải thích. “Nhan Nhan, em hãy nghe anh nói đi, lúc ấy anh uống rượu, nhìn cô ấy thành em, mới hôn cô ấy, nhưng sau đó phát hiện cảm giác không giống nên không tiếp tục nữa, thật sự, chỉ một lần đó thôi. Nhan Nhan......”

Âm thầm thở dài dưới đáy lòng, cũng biết nếu nói ra cô sẽ tức giận, nhưng nếu không nói ra sợ rằng một ngày nào đó, cô nghe được chuyện này từ miệng người khác sẽ còn giận hơn thế này. Phụ nữ a, thật đúng là phiền toái, nhưng nếu không có phiền toái này thì trong lòng sẽ cảm thấy thật trống rỗng. [Heo: hắc hắc a cũng biết sao]

“Chỉ một lần thôi sao? Không có lần nào khác?” Minh Nhan nghe vậy cũng không giãy dụa nữa, trong lòng không yên muốn xác nhận.