Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 116: Kế trúng kế (4)




“Anh không gạt em. Cho dù trên người cô ấy có dấu hôn cũng không phải do anh làm. Ngày hôm qua ở nhà họ Mạc cũng không phải chỉ có mình anh là đàn ông.” Minh Hiên gầm nhẹ, trên tay lại không tự giác tăng thêm lực đạo.

Minh Nhan nghe vậy sửng sốt, cũng quên giãy dụa, có chút không xác định mà hỏi. “Ý anh là Hiệp Thiến thông đồng với bọn họ sao?”

“Điểm ấy anh không xác định, có khả năng là thông đồng, cũng có khả năng là cô ta bị lợi dụng.” Xem biểu hiện sáng nay của cô ta thì tỷ lệ bị lợi dụng lớn hơn một chút, Minh Hiên âm thầm bổ sung thêm một câu ở trong lòng.

Minh Nhan nghe hắn nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Minh Hiên nói cũng có đạo lý, hơn nữa trong tiềm thức của cô cũng bằng lòng tin tưởng những gì Minh Hiên nói là sự thật. Nửa ngày sau, Minh Nhan hết giận hơn phân nửa, càng nghĩ càng không được tự nhiên hỏi. “Không phải anh nói là anh uống say sao, vậy làm sao khẳng định được không phải anh làm.”

Minh Hiên thấy cô rõ ràng đã tin rồi mà còn cố ý tra hỏi, có chút vừa bực mình vừa buồn cười giải thích. “Thân thể là của anh, đã làm hay chưa làm anh còn không rõ ràng sao? Cho dù có say lợi hại đến đâu, làm xong vẫn là có cảm giác.” [Heo: cảm jác j` a hắc hắc, NV: e hèm, yêu cầu trong sáng chút a, hô hô] Hơn nữa lúc sáng khi tỉnh lại trên người hắn thực sạch sẽ, hắn không tin nếu tối qua thật sự phát sinh việc gì, sau khi kết thúc Hiệp Thiến còn có thể rửa sạch cho hắn.

“Ai mà biết có phải anh cố ý không thừa nhận hay không.” Minh Nhan xoay người qua nhỏ giọng trách móc, tuy rằng hiện tại cô đã tin tưởng hắn, nhưng nếu chỉ có vậy rồi tha thứ cho hắn, thì thật cảm thấy có chút không cam lòng.

Minh Hiên tức giận đến khẽ cắn môi, nâng cằm cô lên, giận dữ phản cười mà nói. “Được rồi, hiện tại anh sẽ khiến cho em tự mình cảm thụ một chút rằng đã làm cùng với chưa làm rốt cuộc có gì khác nhau.” Nói xong liền cúi xuống hôn.

“Ngô ngô......” Minh Nhan sợ tới mức một bên ngô ngô giãy dụa, còn một bên dùng sức đẩy hắn. Hắn điên rồi phải không, giờ đang ở bệnh viện mà cô bọn họ thì đứng ngay ngoài cửa, vậy hắn lại muốn cùng cô làm việc này.

Nửa ngày sau, rốt cục Minh Hiên cũng buông cô ra, Minh Nhan vừa thở phì phò vừa gầm nhẹ. “Anh điên à, đây là bệnh viện.” Vừa nói còn vừa nhìn về phía cửa, sợ bị người khác nhìn thấy.

Minh Hiên thì lại không cho là đúng, lại hôn nhẹ hai cái ở bên môi cô, làm Minh Nhan bất mãn kinh hô, lúc đó hắn mới cười nhẹ dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, giọng ấm áp hỏi. “Hiện tại thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

“Ân.” Minh Nhan gật đầu một cái, lập tức chần chờ, lặng yên lấy tay đặt lên bụng mình, cục cưng hẳn là không có việc gì chứ, nghĩ vậy, nhanh chóng đẩy Minh Hiên ra, có chút lo lắng nói. “Anh đi kêu cô vào đây.”

Minh Hiên có chút khó hiểu liếc nhìn cô một cái, thấy cô không có ý muốn giải thích, vì thế mở cửa ra kêu. “Cô, Nhan Nhan gọi cô.”

“Nhan Nhan tỉnh rồi a.” Tư Đồ Cẩn nghe vậy kinh hỉ bước nhanh đi vào, Tân Vãn, La Khương cũng đi theo vào phòng bệnh.

Minh Nhan vừa thấy cô mình vào, đôi mắt liền đỏ, ủy khuất kêu. “Cô.” Sau đó giang cánh tay ra ôm lấy.

“Con bé này, từ nhỏ đến lớn cháu chỉ biết dọa người, cháu muốn hù chết cô có phải không?” Tư Đồ Cẩn vừa càm ràm vừa dang vòng tay ôm lấy Minh Nhan.

“Cô.” Minh Nhan nghẹn ngào lại gọi một tiếng, sau đó ghé vào bên tai Tư Đồ Cẩn, nhỏ giọng hỏi. “Cục cưng trong bụng cháu không có việc gì chứ ạ?”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Tư Đồ Cẩn liền một bụng tức giận. Cũng đã mang thai rồi mà còn tác quái, việc này nếu một chút không cẩn thận liền sẽ hối hận cả đời. Vì thế đẩy cô ra tiếp tục quở trách:

“Con bé này, cũng đã......” làm ma ma người ta rồi, không đợi Tư Đồ Cẩn nói xong, Minh Nhan vội vàng gọi một tiếng. “Cô.” Sau đó vụng trộm lôi kéo quần áo Tư Đồ Cẩn.

Tư Đồ Cẩn lập tức hiểu ý, cô gái nhỏ này tám phần là còn chưa nói cho Minh Hiên biết chuyện nó đang mang thai. Cũng đúng, nếu Minh Hiên đã biết việc này thì làm sao có thể còn bình tĩnh như vậy.

Thấy ánh mắt đáng thương của Minh Nhan, Tư Đồ Cẩn mềm lòng thở dài, đem nửa câu sau thu trở về, loại chuyện này vẫn là để tự nó nói thì cơn tức của Minh Hiên còn có thể giảm chút ít. Đừng thấy thằng bé kia bình thường sủng Minh Nhan đến vô pháp vô thiên như vậy, nhưng nếu biết Minh Nhan vì động thai khí mà suýt nữa sanh non, không biết sẽ phát hỏa đến mức nào đâu.

Dù cô chưa thấy qua bộ dáng Minh Hiên phát hỏa, nhưng càng là người không thường phát hỏa, lúc nổi giận lên sẽ càng dọa người hơn. Tựa như ông xã cô, đột nhiên phát hỏa cũng có thể hù chết cô, giống như lần đó ông xã phát hỏa với cô cũng bởi vì cô đang mang thai còn chạy lung tung khắp nơi, thiếu chút nữa tạo thành một xác hai mạng. Nhớ tới tình cảnh lần đó Tư Đồ Cẩn không khỏi co rúm lại một chút. Hiện tại cô có chút đồng tình với Minh Nhan, hy vọng về sau nó sẽ không bị chỉnh thê thảm.

Minh Nhan cảm giác được Tư Đồ Cẩn co rúm lại, lo lắng lại gọi. “Cô?” Không phải cục cưng trong bụng có việc gì chứ.

Tư Đồ Cẩn phục hồi tinh thần lại, tức giận nói. “Ít nhiều lần này thì không có việc gì, bằng không cô sẽ treo ngược cháu lên đánh cho một trận.”

Minh Nhan vừa nghe cục cưng không có việc gì, gánh nặng trong lòng rốt cục cũng bỏ xuống, lấy lòng chuyển sang khuôn mặt tươi cười nhận sai nói. “Cô, cháu biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”

“Hừ......” Tư Đồ Cẩn hừ Minh Nhan một tiếng, chỉ biết làm nũng, bất quá chiêu này đối với cô thật đúng là hữu dụng, cũng hết giận hơn phân nửa, nhưng vẫn nói một câu đầy hàm ý. “Cháu vẫn là ngẫm lại làm sao để nhận sai với một người khác đi.”

“Cháu......” Làm đúng mà, nhận sai cái gì a. Minh Nhan vừa định mạnh miệng phủ nhận, chợt nghe thấy một tiếng “Oa......” khóc của Tân Vãn.

Bốn người đều sửng sốt, vẫn là Minh Nhan phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng kéo Tân Vãn đứng ở một bên qua, dịu dàng an ủi. “Tân Vãn, ngoan a, đừng khóc a.” Cô gái nhỏ này, vừa khóc lên sẽ không thể dứt được, đây là ai làm gì cô ấy vậy.

“Oa......” Tân Vãn càng khóc lớn hơn nữa, vừa khóc còn vừa nói. “Nhan Nhan a, ít nhiều cậu cũng không có việc gì, làm ình sợ muốn chết. Cậu không biết đâu, lúc mình thấy cậu ngất đi, còn tưởng rằng... còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cậu nữa. Hiện tại thấy cậu không có việc gì, cuối cùng mình cũng được yên tâm rồi.”

Minh Hiên bị cô nói làm trên trán nổi gân xanh. Cái gì gọi là sẽ không còn được gặp lại? Thực là điềm xấu. Còn nữa, vừa rồi lúc vẫn còn lo lắng thì không khóc, hiện tại đã yên tâm rồi, thì ngược lại lại gào khóc, đây là chuyện gì a. Vì thế liền túm Tân Vãn giống như túm con gà từ trong lòng Minh Nhan lôi ra, nhét vào trong lòng La Khương. Sau đó nhẹ nhàng giúp Minh Nhan kê lại gối đầu, để cô nằm xuống nghỉ ngơi. Một hồi việc căng thẳng như vậy chắc cô cũng mệt mỏi rồi.