Ép Hôn

Chương 12: Chương 12





Đã mấy ngày trôi qua kể từ cái ngày công bố kết quả, thằng nhok vẫn chưa đả động j` đến yêu cầu của mình. Nó đã nghĩ ra rồi, nhưng chưa nói đấy thôi. Từ cái bữa con bé giúp thằng nhok băng bó, tự nhiên thằng nhok ko mun ra yêu cầu đó nữa, nó thấy ác ác thế nào ấy, thế mà trước kia nó lại thấy vui, đúng là khó hỉu mà. Thằng nhok đang phân vân là vẫn giữ yêu cầu đo hay là nghĩ yêu cầu khác, nó chẳng bik nên làm thế nào.
Con bé thì chẳng quan tâm thằng nhok nghĩ j`, đã mấy ngày rui` mà vẫn chưa thấy thằng nhok đưa ra yêu cầu j`, nó mừng mun phát điên lên. Ngày nào nó cũng cầu trời khấn phật sao cho thằng nhok quên lun vụ này càng tốt. Thế là hằng ngày, con bé vẫn vô tư vui đùa, lắm lần chọc tức thằng nhok.
------------------------------------
"But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need some one
Who care for you
If you feeling sad..."
Chuông điện thoại thằng nhok reo lên. Vấn đề là hiện tại thằng nhok ko có ở đây và con bé thì đang-ở-đây. Cái điện thoại thằng nhok cứ reo mãi làm con bé bực mun chết, nó đang cố gắng tập trung học mà. Sau một hồi cố gắng đừng đập nát cái điện thoại, nó với tay. Trả lời. Và nên nhớ đây là điện-thoại-của-thằng-nhok.
- Alô.
-
- Này, cô là ai mà lại bảo là nhớ Ken nhiều lắm vậy ha?- con bé hỏi, pha lẫn bực tức và ngạc nhiên.

-
- Tôi là ai ấy ha? Cô thử đoán xem, mà cô là j` với hắn mà bảo là đợi vậy hả?- lần này con bé bực thật.
-
Tút...tút...tút...
Đúng là bất lịch sự mà- con bé lẩm nhẩm. Đúng lúc đó thì thằng nhok đi xuống, và tất nhiên là thấy việc con bé nghe điện thoại của mình.
- Ne, sao cô lại nghe trộm điện thoại của tôi hả?
- Hứ, tôi thèm vào. Lúc nãy chính anh bảo có ai điện thì bảo anh bận mà.
- Cái đó tôi bảo là nếu KAVIN và MIKE điện thì bảo là tôi bận, còn lúc nãy ko phải là Kavin và Mike, phải ko?
- Uh`- con bé xụ mặt.
- Vậy sao cô lại nghe, phải nói cho tôi chứ.- thằng nhok to tiếng.
- Dù j` thì cũng nghe rồi, làm j` mà dữ thế. Mà con nhỏ lúc nãy là ai mà bảo nhớ anh vậy hả?
- Ko liên quan tới cô. Trả điện thoại đây.

- Ko trả đấy, anh phải trả lời câu hỏi của tôi đã.
- Cô có quyền j` mà thắc mắc về chuyện của tôi chứ. Đưa đây.
Thằng nhok chồm lên ng` con bé, cố chụp lại cái điện thoại. Con bé nhảy bật ra khỏi ghế, thằng nhok nhảy theo. Chân bị vướng, con bé theo đà ngã xuống sàn nhà, thằng nhok túm áo con bé nên cũng bị ngã theo. Vậy là...He he...
Tất nhiên, thằng nhok sẽ ngã chồng lên ng` con bé và...
Nhưng ko phải, con bé đã nhanh chóng lách ng` qua một bên, thế là tội nghiệp thằng nhok, cái bộ mặt đẹp giai đập thẳng xuống sàn nhà.
- Haha....Hihi...Hôhô...- con bé cười "man rợ".
- Hic! ÔI! Cái mặt tôi. Cô cười cái j` hả? - thằng nhok nhăn mặt nói rồi quơ chân một cái, con bé rớt cái "Rầm!".
- Haha...Hihi...Hôhô...- lần này đến lượt thằng nhok cười.
- Áh! Anh làm cái trò j` vậy? Ôi...Bố ơi! Ken ăn hiếp con này!
- Ken! Phải nhường nhịn vợ chứ.- tiếng từ trên lầu vọng xuống.
- Nhưng mà là do cô ta cơ mà. Hơn nữa, cô ta đã là vợ của con đâu.
- Ken!
- Vâng ạ.- thằng nhok xụ mặt rồi liếc qua con bé, ánh mắt sắc lẻm.
- Nghe chưa, chồng phải nhường vợ đó. Haha...Trả anh cái điện thoại này, làm như báu lắm í.- con bé lè lưỡi trêu rồi chạy vụt lên phòng. Sau một hồi cãi vã và giành giật cái điện thoại, thằng nhok quên béng lun việc gọi lại cho ng` lúc nãy vừa gọi.