Ép Hôn

Chương 23: Chương 23





Sáng hôm sau:
Theo như lệnh của ông Trần, thằng nhok phải chở con bé đi học. 2 đứa ngồi trên chiếc xe lao như điên. Im lặng. Ko một ai phát ra một âm thanh j` tương tự như tiếng nói. Suốt dọc đường, con bé chỉ ngồi yên, lơ đãng nhìn về một nơi xa xăm đâu đó mà chính nó cũng ko bik là đâu. Còn thằng nhok, nó lái xe như điên, tập trung vào chuyện môn cao độ. Cứ như nó sợ hễ mất tập trung một xí là nó lại nhớ đến cảnh hôm qua. Bất giác, thằng nhok đỏ mặt. Cũng may là con bé mải nhìn đi đâu đó nên ko thấy, hoặc giả thấy nhưng làm ngơ. Dù sao thì con bé cũng đâu có mun khơi lại chuyện đó làm j`, có j` vui đâu.
Đến trường. Con bé bước xuống xe. Thằng nhok ko nói j`, định lái xe vào nhà xe thì đột ngột con bé níu lại. Thằng nhok quay lại. Nhíu mày, khó hỉu.
- Này, anh còn định thế này đến bao h hả? Tôi chịu hết nổi rồi. Nhà có phải có chuyện buồn đâu mà cứ im lặng mãi thế? Cứ thế này chắc tôi điên mất.- con bé bực dọc nói.
- Thế chứ cô tưởng tôi mun thế này à? Suốt ngày cô cũng có nói j` đâu, thế thì tôi bik nói j` cơ chứ. Tôi cũng sắp điên rồi đây.
- Này, thế hóa ra mọi chuyện là do tôi à? Nếu hôm đó anh ko đuổi tôi thì đâu có xảy ra chuyện đó.
- Là do cô nói dối tôi trước mà. Ko phải sao?..

Cứ thế, tụi nó cứ cãi nhau, chuyện ngại ngùng h chỉ còn là qua khứ. Hoặc có thể tụi nó còn ko nhớ là nó đã tồn tại nữa ấy chứ. Vậy cũng tốt.
Vào trường. Trước cửa lớp, con bé gặp Bona. Cô ta nhìn nó. Khó hiểu, kiêu căng, đắc thắng. Con bé đi lướt qua. Bất chợt, Bona thấy Ken đi cùng với con bé. Cô ta khẽ nhíu mày, mặt phụng phịu, dỗi. Thằng nhok cũng đi lướt qua cô ta. Bona định níu tay thằng nhok lại. Một tiếng hét đầy lo lắng và tức giận vang lên. Là con bé. Thằng nhok vội chạy vào.
Con bé đỡ Hana dậy. Đau lòng. Ng` Hana đầy vết thương, khuôn mặt nhuốm vẻ lo sợ, mái tóc rối tứ tung, một đoạn tóc khá dài bị cắt, áo quần bị cắt xé ra thành từng mảnh. Đỡ Hana ngồi vào ghế. Con bé đứng dậy. Nhìn tất cả mọi ng` trong lớp. Ánh mắt đe dọa, tức giận. Trước ánh mắt đó, tất cả bất chợt lùi lại một bước, có ng` khẽ run.
- Là...là Bona...- một ng` rụt rè lên tiếng, giọng run run, sợ hãi.
Thằng nhok bước vào lớp, cùng lúc với Mike và Kavin. 3 ng` vội chạy đến.
- Đưa cậu ấy đến bệnh viện dùm tôi.- con bé nói hay đúng hơn là ra lệnh. Lạnh.
- Cô định làm j`?- thằng nhok hỏi, khẽ run ng` khi nhìn sâu vào mắt con bé. Như đang đứng giữa một nơi giao nhau của băng và lửa.
Con bé khẽ nhếch môi cười. Đáng sợ.
- Trả giá.- con bé nói đúng 2 từ rồi bước ra ngoài lớp. Dáng đi cũng toát lên vẻ j` đó đáng sợ, như chính giọng nói và nụ cười.
- Đưa cô ta đến bệnh viện đi.- thằng nhok chỉ vào Hana, bảo Mike và Kavin đi, còn mình thì đi theo con bé.
Mike và Kavin vội đưa Hana vào bệnh viện.
Con bé đi đến lớp Bona. Mọi ng` đều tản ra, nhường đường trước cái nhìn của con bé. Bona ko mấy ngạc nhiên. Cô ta chỉ nhìn nó, cười khẩy, rồi ngoảnh mặt đi. Con bé tiến lại chỗ Bona.
- Là cô phải ko?- con bé nghiến răng.

- Thì sao nào? Nó dám làm hỏng đôi giày của tôi, nó phải trả giá, bằng với giá của đôi giày.
- Haha...- con bé bật cười- trả giá ư?- con bé nhếch méc- nếu đó là giá của đôi giày của cô thì giá cho bạn của tôi chính là tính mạng của cô đấy.
Con bé trừng mắt. Túm lấy cổ áo Bona, dí sát vào tường. Khác với vẻ mặt lúc nãy, bây h nhìn mặt Bona tái mét. Nhưng cô ta vẫn cứ tiếp tục nói.
- Cô ta chỉ đáng bằng giá của cái giẻ chùi chân của tôi thôi. Cô ta là cái thá j` mà đòi bằng giá với tôi chứ. Cô cũng chả là cái thá j` cả. Đừng tưởng thoát đc 1 lần là thoát đc mãi, chỉ cần tôi nói một tiếng là các ng` bị đuổi cổ ngay. các ng` chỉ là lũ cặn bã, ko đáng làm cái giẻ rách.
- Cô mun nói tôi sao thì nói, nhưng cô đụng đến bạn tôi thì tôi sẽ cho cô bik tay, nghe rõ chưa?- con bé gằn từng tiếng một.
- Cô...mày đe dọa tao ư? Dù ko phải tao thì cũng sẽ có ng` khác xử lí con nhỏ đó. Haha...Tao ko phải vì ghét mà đánh nó, mà vì nó là bạn của mày. Mà mày lại cứ bám lấy Ken. Mày là cái j` mà lại có thể đc Ken quan tâm vậy chứ? Mày ko xứng đáng.Chắc chắn sẽ có nhiều ng` nghĩ vậy đó. Và vì mày đc Ken bảo vệ nên tụi nó cũng sẽ trút giận lên con bạn của mày mà thôi. Nó cũng giống mày, chỉ là 1 con nhỏ quê mùa, ko bik thân phận...
"Bốp!". Con bé tát Bona. Mặt cô ta in rõ dấu 5 ngón tay. Bona sững sốt. Đánh. Có ng` dám đánh cô ư? Dùng hết sức lực, Bona mới đẩy đc con bé ra. Cô ta giơ tay, định tát lại. Con bé cho cô ta một đấm vào bụng. Bona quỵ xuống. Ôm bụng. Cô ta lại đứng lên, lao đến, định đánh con bé. Con bé né ng` sang một bên, bắt lấy tay cô ta, bẻ ngược lại, thêm một đá vào bụng. Bona liền chụp lấy chiếc ghế, quật vào ng` con bé. Con bé đưa tay ra đỡ. Đau. Nhưng nỗi tức giận trong nó lớn hơn ngàn lần. Nó cầm ngay chính chiếc ghế đó, phang vào ng` Bona. Máu chảy đầm đìa. Có mấy ng` định ngăn con bé. Nó quắc mắt. Rùng mình. Con bé quay phắt lại, đỡ chiếc ghế của một cô gái khác định đánh vào đầu nó. Cô gái kia thấy thế thì sợ quá. Khụy xuống. Con bé định đánh tiếp. Nó vẫn chưa hả giận. Dám đụng đến Hana ư? Đột nhiên, một ng` chạy lại, chặn tay nó. Con bé quay ng` nhìn. Là anh chàng tên Jun.
- Tránh ra, ko phải việc của anh.- Lạnh.

Jun vẫn ko buông tay.
- Nếu ko đừng trách tôi ko khách sáo với anh. Tránh ra!-con bé hét lên.
Nó gạt tay Jun ra, định đánh thì lại có ng` chặn nó (bực rui` à nha). Là thằng nhok.
- Thôi đc rồi. Dừng lại và đi với tôi. Cô nên vào thăm Hana. Chuyện này hãy tính sau.- thằng nhok nói, như ra lệnh.
Ko hỉu sao con bé lại nghe lời thằng nhok. Nó thả chiếc ghế xuống. Ghé sát vào Bona, mặt đang tái mét, máu chảy xuống đầm đìa. Khẽ nói.
- Cái giá cô phải trả ko dừng lại ở đây đâu. Hãy nhớ lấy và chờ đi. Cái giá cô phải trả đắt hơn thế này nhiều khi dám động đến bạn tôi.-con bé nghiến răng, ánh mắt căm phẫn. Đe dọa. Đáng sợ.