Ép Hôn

Chương 33: Chương 33





- Anh bik lỗi rui`, em làm ơn bảo họ tha cho anh.
- Anh ak`! Tha cho anh ta đi, dù sao em cũng có lỗi mà.- em bé níu tay Mike, xin thay cho hắn.
- Thôi đc rôi`. Biến đi!
Chỉ chờ có thế, hắn ta vội lủi đi, ko quên kéo theo con bồ của mình. Con bé nhìn bọn chúng khinh bỉ, rồi quay xuống, xoa đầu đứa bé bán hoa.
- Nè, lần sau tránh xa mấy ng` như thế nghe chưa, bọn họ chẳng tốt đẹp j` đâu.
- Dạ, cảm ơn anh chị, 2 ng` tốt quá.- em bé cười tươi, rồi chạy đi.
Nhìn bóng dáng bé nhỏ khuất dần, nó thở dài.
- Đứa bé đó tội quá nhỉ. Còn nhỏ mà đã phải kiếm tiền như thế.
- Uh`!
- Mà lúc nãy nhìn cậu oai quá ha!
Mike quay sang nhìn nó, khẽ nhíu mày, rồi nở một nụ cười thật đẹp. Trong thoáng chốc, nó gần như đứng hình vì nụ cười đó.
- Choy` oy! Công nhận cậu cười đẹp thật đó.
Mike nhìn nó cười cười, thầm vui vì nghĩ con bé đã bắt đầu có cảm tình với cậu. Nhưng cậu chưa kịp vui lâu thì...

- Thật đó. Cậu cười đẹp lắm, tính ra thì chỉ thua tên đáng ghét đó thui (thằng nhok đó).
Mặt Mike liền tối lại. Con bé ngạc nhiên nhìn, ko lẽ nó đã nói j` sai ak`? Khen cũng là sai ư? Lạ thật. Lắc lắc đầu, con bé ko thèm suy nghĩ nữa, kéo Mike đi chơi tiếp. Nó ham chơi đến nỗi quên mất là hôm nay ông Trần về nhà sớm. Ngó cái đồng hồ, con bé phát hoảng.
- Áh! Thôi chết, muộn mất thôi.
- Sao vậy?- Mike ngạc nhiên hỏi.
- Hix. Cũng tai tôi ham chơi quá. Làm sao đây, ông sắp về rồi. Thôi, ko chơi tiếp nữa đâu, tôi phải về đây. Cậu về sau nhé.- nó nói một hơi rồi chạy đi mất tiêu.
Ở đằng sau, Mike ngơ ngác nhìn theo rồi mỉm cười. Quả thật....con bé rất dễ thương. Từ một trò đùa, ko bik từ lúc nào cậu đã thật sự mun có đc nó, mun nó là của cậu, mãi mãi....
-----------
Con bé bước vào nhà trong tâm trạng lo sợ hết chỗ nói. Chẳng bik ông Trần về chưa nữa. Hix. Đang ngó nghiêng dò xét, bỗng con bé vấp phải ai đó làm nó ngã lăn ra. Ngước mặt lên nhìn. Là thằng nhok.
- Nè, cô có mắt ko vậy hả? Đi đứng kiểu j` thế?
- Hix. Tại tôi ko để ý thui mà. Mà ông đã về chưa vậy?
- Rồi. Nãy h ông đang hỏi ko bik đứa cháu dâu ngoan hiền của ông đi đâu mà đến h vẫn chưa thấy về đó.- thằng nhok cười đểu.
- Hả? Ko phải chứ. Thế anh nói sao?
- Sao trăng j`. Thì tôi bảo là cô đi chơi với trai rui`. Ông tức lắm.

- Hả? Anh có lộn ko vậy? Tôi đi với Mike mà.
- Ơh..Thế Mike ko phải là con trai ak`?
- Anh...anh đc lắm...- con bé tức tối nói rồi vội bước vào phòng ông.
Trống trơn. Ko có ai cả. Vậy là sao? Ko lẽ...
- KENNNN! Anh chết với tôi. Anh dám chọc tôi hả?- nó hét lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Thằng nhok biến đâu mất tiêu rui`.
- Ken! Anh có ra đây ngay ko thì bảo, tôi mà tìm đc anh là anh chết với tôi.
Con bé chạy khắp nhà, lục túng từng ngỏ ngách. Vòng đi vòng lại một hồi, nó mới nhớ là nó chưa tìm nơi quan trọng nhất: phòng thằng nhok (hix). Chạy tới trước phòng, nó đạp cửa rầm rầm.
- Mở! Mở cửa ra ngay, nếu ko mở là tôi phá cửa đó. Tôi đếm từ 1 đến 3 nè, anh ko mở là tôi biến cái cửa này thành đồ phế thải lun đó. 1...2....3!
" RẦM!"
Con bé đá cái cửa ko chút thương tiếc. Vẫn ko mở cửa. Tức khí, nó giang chân định đá thêm cái nữa thì cửa phòng bỗng bật mở. Nó nhìn nhìn thằng nhok.
- Tôi tưởng anh định để tôi phá nát cái cửa này lun chứ.- nó cười đểu- ANH LÀM CÁI J` MÀ KO CHỊU MỞ CỬA VẬY HẢ?- nó hét lên đầy tức giận.
- LÀM SAO MÀ MỞ CỬA CHO CÔ ĐC TRONG KHI TÔI ĐANG TẮM CHỨ!- thằng nhok cũng tức giận hét lại.
Bây h con bé mới nhìn thấy đầu tóc thằng nhok vẫn còn ướt sũng. Cúi xuống một chút, nó thấy thằng nhok vẫn đang ở trần, chưa mang áo. Đưa tay lên che cái mặt đỏ ửng của mình, con bé vội quay mặt đi.
- Anh...anh mau mang áo vào đi.