Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 759: Một màn kịch lớn (9)




Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Cố lão gia, sau khi nhân viên khách sạn xin lỗi xong, lập tức có người lên sân khấu thay đổi bầu không khí: “Hôm nay là sinh nhật của Cố lão gia, đã có người hát bài thứ nhất, vậy chúng ta hát bài thứ hai đi…”

“Hoan nghênh hoan nghênh!” Tất cả mọi người ở đây đều thông mình, mọi người đều bắt dầu vỗ tay dồn dập.

Người đó còn đang chuẩn bị hát thì bên dưới lại bỗng nhiên có một tiếng đập bàn nặng nề.

Tất cả mọi người nhìn tới, liền nhìn thấy sau bàn của Cố Dư Sinh có một người phụ nữ béo cực kỳ tức giận đứng lên.

Bà ta mặc lễ phục, trang điểm nhưng người ta có thể nhận ra bà đến từ nông thôn, thường làm việc nhà nông nên da dẻ có chút thô ráp.

Tới tham dự sinh nhật của Cố lão gia đều có thể xem là danh gia vọng tộc, vì vậy khi mọi người nhìn thấy một người phụ nữ như thế này thì tất cả đều có chút kinh ngạc, thậm chí có người còn hỏi: “Bà là…”

“Tôi là vợ của Dương tổng mà các người đang nói đây!” người phụ nữ béo đó tàn nhẫn đá ghế ở sau lưng ra, kéo váy lộ ra bắp chân cường tráng, liền đi đến thang máy.

“Vợ của Dương tổng? Không phải Dương tổng còn độc thân sao? Cưới vợ hồi nào?”

Người phụ nữ béo đó nghe như vậy liền dừng lại: “Hắn còn không nói cho các người biết hắn có vợ rồi sao? Ta đã gả cho hắn 10 năm, lúc ta gả cho hắn nhà hắn nghèo túng cái gì cũng không có, hắn ra sức làm, ta ở nhà trồng trọt chăm sóc cha mẹ hắn, nuôi con trai của hắn…”

Người phụ nữ béo kia nói qua liền vừa mắng vừa tức giận đùng đùng đi vào thang máy: “Hắn đúng là người vô lương tâm, lại dám ở sau lưng ta làm những chuyện dơ bẩn với mấy con hồ ly tinh đáng ghê tởm, còn con hồ ly tinh đó lại dám quyến rũ người đàn ông của ta hôm nay coi ta có xé xác cô ta ra không!”

......

Cả hội trường còn chưa tiêu hóa xong những chuyện đang phát sinh hôm này, cửa thang máy lại lần nữa được mở ra, còn có tiếng kêu rên thảm thiết từ bên trong truyền ra.

Ngay sau đó người tự xưng là vợ của Dương tổng liền kéo một người phụ nữ quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, từ trong thang máy hùng hổ đi ra, sau đó lại dùng sức kéo mái tóc dài của cô ta, đưa cô ra đại sảnh: “Tiện nhân, còn muốn chạy sao? Lúc nãy khi ngủ với người đàn ông khác sao không chạy đi? Bây giờ còn sợ mất mặt sao? Tất cả mọi người đều nhận ra mày là ai, còn sợ mất mặt cái gì?”

Người phụ nữ béo kia tức giận đến cực hạn, nói xong liền tát lên mặt Chu Tịnh vài cái.

ChuTịnh bị đánh đến choáng não, một hồi quen với chấn động mới dãy dụa muốn tránh khỏi bàn tay của người phụ nữ béo kia.

Người phụ nữ kia sao có thể để cho cô trốn, tay nắm đầu của cô càng dùng sức, tay còn lại tiếp tục cho Chu Tịnh mấy bạt tai.

Người phụ nữ này thường làm việc nhà nông, sức mạnh so với đàn ông cũng không kém là bao, mà mấy tát này của bà ta cứ vồ dập như vậy khiến mặt Chu Tịnh liền trở nên sưng đỏ, không còn như ban đầu nữa.

Cô bị đau, cùng giãy dụa mạnh hơn, bời vì trốn không thoát, theo bản năng liền dùng sức táp đến bàn tay đang nắm tóc mình.

“Mày còn dám cắn tao?” Người phụ nữ béo bị cắn thì gào thét, sau đó thả lỏng tóc Chu Tịnh ra theo bản năng.

ChuTịnh tránh thoát, chẳng để ý đến hình tượng mà liên tục lăn lộn chạy trốn.