Fires Of Winter

Chương 29




Trans & edit :tranngocbicstrong24

Tháng cuối cùng của năm là một tháng lạnh buốt, mang rất nhiều tuyết và băng đến mảnh đất.Brenna dành khá nhiều tháng trên giường, cô được cả Maudya và Janie nuông chiều.Ngay cả Rayna cũng miến cưỡng mang cho cô một chén súp đầy thảo mộc có tác dụng chữa bệnh.

Những người phụ nữ nhiệt tình phục vụ Brenna.Cô là một trong số họ, một người suýt chết.Bây giờ cô cũng được ông chủ yêu thích, điều trở lên rõ ràng hơn từng ngày, mặc dù Brenna không trông thấy điều đó vậy.

Khi Garrick cuối cùng tuyên bố cô đã đủ khỏe để quay lại với những công việc thường ngày và căn phòng của cô, Brenna đã khó khăn để che dấu sự nhẹ nhõm của mình.Tuy nhiên, công việc căng thẳng nhất cô được phép làm là phết mỡ với mật ong lên đằng sau một phần tư con lợn nhỏ, và cô hết sức khó chịu vì cô vẫn còn được nuông chiều bởi những người hầu khác, dưới những mệnh lệnh của Garrick.

Brenna giật cánh cửa phòng không khóa của Garrick mở ra.Anh ngước lên nhìn từ bữa ăn tối, giật mình bởi sự có mặt của cô trong phòng của anh hơn là tiếng đập mạnh của cánh cửa.Anh lờ đi thái độ cứng nhắc và đôi mắt xám dữ dội của cô và tiếp tục ăn.

“Em nên ở trên giường, em yêu,”anh nghiêm khắc nói, không nhìn vào cô.”Em không nghi ngờ gì là đã có một ngày mệt mỏi và cần nghỉ ngơi.”

Cô vào trong căn phòng hơn.”Tôi cần làm gì để làm anh giảm bớt sự lo lắng của mình.Tôi không phải là một người tàn tật, Garrick,”cô nói kiên quyết, khó khăn để điều khiển tâm trạng của mình.

Cô biết không có điểm gì để tranh cãi với anh khi anh đã hết sức nhân từ.Cô ghét thái độ mới của anh.Anh như là một người cha khoan dung với sai lầm của một đứa con, khi sự tha thứ là điều cuối cùng cần.

“Anh nghi ngờ rằng tôi đã khỏe phải không?”cô tiếp tục.

Anh lắc đầu, vẫn không nhìn cô.”Không, nhưng em không thể được phép làm mọi thứ quá mệt, Brenna.Em đã gần chết, nhưng được ban lại cuộc sống.Nó không hợp lý sao rằng em đã bắt đầu cuộc sống mới với một giới hạn của sự thận trọng ?”

“Không, nó cực kỳ vô lý!”cô nói cáu kỉnh, quên mất bản thân mình.”Đầu tiên anh giam giữ tôi trên giường lâu hơn cần thiết.Giờ anh đối xử với tôi như một con búp bê mỏng mảnh sẽ vỡ nếu di chuyển.Tôi nói với anh là tôi khỏe!”Brenna vung tay cô lên trong sự bực tức.”Chúa nhân từ!Tôi không phải là một người ăn không ngồi rồi.Tôi từng vui lòng làm việc trong chuồng ngựa của anh nhưng anh nói không.Nếu tất cả điều anh cho phép là tôi làm việc ở đây, đành chịu vậy thôi.Giờ tôi phải có vài việc để làm.”

“Đó không phải là những gì chị gái em làm cho tôi tin vậy.”

Brenna giật mình thoát khỏi cơn tức giận của cô bởi những lời anh nói.”Anh đã nói chuyện với Cordelia?”

“Đúng, một lúc lâu.”

Brenna siết chặt nắm tay cô.Cứ nghĩ đến Garrick và Cordelia đã nói chuyện, cười, làm tình cùng nhau, đã xua đuổi tất cả mọi chuyện ra khỏi tâm trí cô.Vậy cô đã đúng.Những tối đó Garrick đã về nhà muộn , khiển cô chờ anh, anh đã cùng với Cordelia!

“Brenna, lại đây.”

“ Gì vậy?”cô hỏi không nghe thấy anh.”Lại đây!”anh nhắc lại.

Cô vẫn không di chuyển hay nhìn vào anh.Cuối cùng anh đi đến chỗ cô và chạm vào má cô.Những ngón tay của anh áp vào làn da cô như một sự sửng sốt, và cô đập vào tay anh và lùi xa khỏi anh.

“Đừng chạm vào tôi!”cô hét lên, sự đau đớn và giận dữ trong giọng nói của cô,”Đừng bao giờ chạm vào tôi nữa!”

Garrick nhìn chằm chằm vào cô bối rối.”Thor, giúp ta!Cái gì không ổn với em vậy, cô gái?”

“Anh – anh là một tên điên nếu anh nghĩ tôi sẽ chia sẻ anh với chị gái tôi!Nếu anh muốn cô ta, vậy thì anh có thể có cô ta, nhưng đừng bao giờ đến gần tôi nữa, hoặc tôi thề tôi sẽ giết anh!”

Một ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Garrick và anh cười toe tóe thích thú.”Tại sao ta lại muốn chị gái em khi ta có em chứ?Và tại sao lại nghĩ vậy, khi ta chỉ nói rằng ta nói chuyện với cô ấy?”

“Anh không muốn làm tình với cô ta ư?”

“Không, ta không có.Nhưng nếu ta có, tại sao em lại phải khó chịu, Brenna?”

Cô cảm thấy mặt mình vô cùng đỏ và nhận ra ngu ngốc làm sao cô lại có cái vẻ đó, gần như là một cô vợ ghen tuông.Cô tráng xa khỏi anh, nghi ngờ vào phản ứng của chính mình.

“Brenna?”

”Tôi không quan tâm nếu anh có người phụ nữ khác,”Cô bình thản đáp, cảm thấy sự khó chịu dâng lên trong cổ họng cô.”Nếu có ai khác có thể giữ sự quan tâm của anh, tôi sẽ vui mừng với nó, bởi như vậy anh sẽ để mặc tôi.Nhưng không đúng khi anh có cả tôi và chị gái tôi.Anh không thể nhìn thấy sự sai trái ở đây phải không?”

”Đó có phải là lý do duy nhất em sẽ đưa ra cho ta không?”

Đôi mắt cô vụt mở lớn.”Không có điều gì khác.”

”Rất tốt, ta sẽ không ép em bởi nó.”Cô nhìn giận dữ vào anh.”Tôi đã nói với anh rằng không có lý do gì khác!”

Garrick cười toe tóe với cô, núm đồng tiền của anh sâu hơn.”Tối nay em thật dễ nổi nóng.”anh nói với một giọng hài hước, và di chuyển cái rương của mình.”Có lẽ điều này sẽ làm giảm nhẹ sự giận dữ của em.”

Cô đứng yên nhìn chằm chằm vào anh, bị mê hoặc một lúc bởi cách mái tóc vàng của anh rơi trên trán , làm anh nhìn rất trẻ con và vô hại, tất cả đều không giống như người chiến binh Viking, kẻ cưỡng đoạt và ông chủ tàn nhẫn mà cô đã biết về anh.Cô miễn cưỡng đưa ánh mắt của mình rời khỏi gương mặt anh, nhưng cuối cùng cô nhìn vào cái hộp anh đã lấy khỏi chiếc rương và mắt cô sáng lên với sự tò mò.Khi anh đi đến phía cô, cô có thể trông thấy chiếc hộp là một chiếc rương thu nhỏ được làm với một kiểu mẫu từ phía đông và được khảm ngà voi .Nó khá dễ thương.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh khi anh đưa chiếc hộp cho cô.

“Cái này là cái gì vậy?”

“Mở nó đi.”

Cô mở nắp.Bên trong,trên một lớp lụa xanh, là một đôi vòng tay vàng phù hợp với hình dáng những con rắn cuốn, với những viên ngọc rubi đỏ sáng rực ở mắt.Cô biết rằng đối với những người Viking, những chiếc vòng giống như một phần thưởng.Cô đã trông thấy vợ Hugh mang một dải băng cầu kì trên cánh tay trần của cô ấy, và thậm chí Heloise cũng có những chiếc vòng tay.Những người đàn ông cũng vậy.Người đàn ông giàu hơn, có những chiếc vòng tay đắt tiền hơn.

Những chiếc mà Garrick cho cô xem trang nhã.Cô nhấc một chiếc ra và phát hiện ra nó được làm bằng vàng đặc, không nghi ngờ gì.

Brenna bắt gặp ánh mắt anh lần nữa.Chúng tỏa ánh sáng dịu dàng như ánh sáng của mặt nước.

“Tại sao anh cho tôi xem những thứ này?”Cô hỏi, trao chiếc hộp lại cho anh.

Garrick để tay sang 2 bên anh.”Ta không đưa chúng cho em xem, Brenna.Ta tặng chúng cho em.Chúng là của em- chiếc hộp cũng vậy.”

Cô nhìn vào những chiếc vòng lần nữa, sau đó nhìn chằm chằm vào anh hoài nghi.”Tại sao?”

“đó là do ta muốn.”

“Tặng một nô lệ thứ nữ trang đắt tiền như vậy ư?”Cô bắt đầu nổi giận.Đây là cách anh chuộc lỗi với những việc làm sai trái khi anh khóa cô trong xà lim khinh khủng đó.Nhưng cô không tha thứ cho anh cho điều đó.”Khi nào tôi sẽ đeo chúng, Garrick!khi tôi giặt quần áo cho anh ư?Khi tôi quét đại sảnh?Không, tôi sẽ không mang món quà của anh.”

“Em sẽ!”anh nói sắc nhọn, đôi mắt anh tối lại.”Và em cũng sẽ mặc chiếc áo mẹ ta làm cho em.Em sẽ mặc chúng khi em đi với ta đến bữa tiệc ở nhà cha ta để kỉ niệm ngày đông chí.”

Brenna hết sức sửng sốt.”Mẹ anh đã làm một chiếc áo cho tôi ư?”

“do ta đề nghị,”anh trả lời cộc cằn.

Brenna ngạc nhiên rằng Heloise đồng ý để làm chiếc áo cho một nô lệ.Cô biết Heloise là người theo đạo cơ đốc và tốt bụng, nhưng tuy nhiên, dành thời gian của bà để may vá cho một người hầu là không thể tin được. Chỉ có sự ngạc nhiên là Garrick muốn đem cô đến nơi ở của Anselm, và cho một bữa tiệc, không ít hơn.

“Tôi không hiểu, Garrick.Tại sao giờ anh mang tôi đến nhà cha anh, khi mà mọi lần tôi hỏi xin anh mang tôi đến đó gặp gia đình tôi, anh đã từ chối?”

“Em cần thời gian để thích ứng với cuộc sống mới của em,và không nhớ nhà nữa.Em đã làm được điều đó.”

“Anh thực nghĩ rằng tôi đã thích ứng, sau khi tôi chỉ vừa mới cố gắng trốn khỏi anh?”

“Ta không nói rằng em đã thích ứng với ta, em yêu, nhưng với cuộc sống mới của em.”

“Nhưng tại sao anh lại mang một nô lệ đến một bữa tiệc?Cái đó có phải là tục lệ thông thường không?”

“Không, nhưng ta không hoàn toàn tuân theo tục lệ.Em sẽ đi theo để phục vụ những nhu cầu của ta.”

Cô há hốc miệng với ý của anh.’Và nếu tôi từ chối?”

“Em không thể từ chối,Brenna,”anh cười.”Em sẽ đi đến bất cứ đâu mà ta mang em đi.”

“Có thể.Nhưng tôi có thể khiến nó vô cùng khó khăn với anh,”cô nhận xét ranh mãnh.”Tuy nhiên, tôi sẽ đi với một điều kiện- rằng tôi có một con dao găm để mang theo.”

“Đồng ý.”

Cô mỉm cười và đi qua anh đến cửa, món quà của anh vẫn ở trong tay cô.Cô cảm thấy lúc này cô là người thắng cuộc.Garrick đang lấy được sự dịu dàng.

“Trong khi ta chăm nom cho những nhu cầu của em trong lúc này, chúng ta sẽ thảo luận việc đó khi thời gian đến.”

“Sẽ không có sự tranh cãi.”

“Anh có thể chắc chắn về ý định đó,”cô phản lại, và để lại suy ngẫm với nó.