Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 59




Thời gian gặp gỡ biên kịch Diệp Tri Thu, tác giả nguyên tác với bút danh Lộc Đâu là một ngày trước lễ tình nhân, đạo diễn Tiếu Thanh đã sắp xếp, cũng không còn quá chú ý, nói mọi người đến nhà anh ta ăn lẩu.

Ninh Thu Thu và Cù Hoa cùng nhau mang qua đi, Tiếu Thanh lạnh như băng nói năng thận trọng, trông có vẻ bá đạo hơn bất kỳ tổng tài bá đạo nào, vợ anh ta thì dịu dàng động lòng người, ăn nói đều nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, sai bảo Tiểu Thanh làm việc lại không hàm hồ chút nào.

Lúc bọn họ đến, đạo diễn Tiếu đang mặc tạp dề ở phòng bếp cắt nhỏ cá, vợ anh ta chậm rãi nấu món canh cuối cùng, thuận tiện còn oán trách anh ta vài câu, đạo diễn Tiếu cau mày, giận mà không dám nói gì.

Ninh Thu Thu đột nhiên cảm giác được người chị dâu này hẳn là nên kết bạn.

“ Hai người ngồi trước đi, một lát nữa là có ăn ".

Trên tạp dề đạo diễn Tiếu còn có vẩy cá, nói với Ninh Thu Thu và Cù Hoa.

Cù Hoa cười híp mắt nói: “ Không có việc gì không có việc gì, đạo diễn Tiếu anh đi giúp đi! "

“ Ừm, nếu có người gõ cửa thì mở, Tri Thu bọn họ cũng nên đến rồi ".

Đạo diễn Tiếu nói, lại hùng hùng hổ hổ trở về phòng bếp.

Mùi lẩu bay ra từ phòng bếp, vì quay phim phải giữ vững cân nặng 42 ký, lễ mừng năm mới cô cũng phải kiềm chế ham muốn ăn của mình, nhưng phòng bếp của nhà họ Ninh lại làm cơm thực sự quá ngon, khiến cô nhịn không được ăn nhiều hơn một chút, cân nặng đã vèo lên 44, gần đây đang điên cuồng giảm, nghe nói buổi trưa tới ăn lẩu, ngay cả điểm tâm cũng không ăn.

Ninh Thu Thu liều mạng nhìn xuống xúc động muốn nuốt nước bọt, quá thơm rồi!

“ Nước lẩu này là lẩu sữa, khẩu vị Trùng Khánh ".

"... "

Cù Hoa thấy nghệ sĩ nhà mình thèm ăn đến mức ngay cả con mắt cũng sắp biến thành hình nồi lẩu rồi, ho khan một tiếng, đứng dậy rót cho cô ly nước sôi, đưa cho cô, nói: “ Đỡ thèm ”.

Ninh Thu Thu: "... ".

Đỡ thèm con mẹ nó chứ.

Cô rất hận.

Lúc này, cửa lại bị gõ, Cù Hoa đứng dậy đi mở cửa, lần này người tới là Tống Sở đã một khoảng thời gian không thấy, anh ấy tới một mình, người đại diện không đi theo.

Tên bắt con này lễ mừng năm mới khiến mình tân thời hơn rồi, nhuộm tóc màu bạc, trông có vẽ vừa non nớt vừa lạnh lùng, giống như thành viên của nhóm nhạc thần tượng

thấy Ninh Thu Thu, anh ấy xấu xa hất đầu: " Thế nào, anh trai mê người không? "

“ Mê người ", Ninh Thu Thu mỉm cười, “ con yêu nhà chúng ta mê người hơn mẹ rồi ".

“ Cút "

Tống Sở ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, thấy đạo diễn Tiếu không chú ý bên này, tùy tiện cầu tha gác một chân lên chân kia, lắc lắc.

“ Ôi mệt chết ông đây rồi, từ lễ mừng năm mới đến bây giờ chưa bao giờ sống yên ”.

Đầu Ninh Thu Thu bây giờ đều lấp đầy lẩu, không yên lòng tiếp lời: “ Làm gì, bị ép đi xem mắt? "

“ Fuck! Ông đây là loại người cần đi xem mắt sao, chỉ cần tôi ngồi xuống, phụ nữ sẽ tự động dí sát ".

"... "

Ninh Thu Thu bái phục với sự không biết xấu hổ của anh ấy: “ Chẳng lẽ không phải một đám bà dì tự động dí sát sao? "

Tống Sở: "... Cút! ".

Hai người đấu khẩu một lúc, chuông cửa lại vang lên lần nữa, lần này chắc là biên kịch và tác giả rồi. Diệp Tri Thu là biên kịch lớn, mọi người đều biết, là một người đàn ông hơn 30 tuổi, trên đầu có một mái tóc dài mà nhà nghệ thuật thích nhất.

Ngoài dự đoán của mọi người đó chính là tác giả nguyên tác Lộc Đâu, cô ấy thành danh đã mấy năm, Ninh Thu Thu cảm thấy người này không 30 tuổi thì cũng 28, 29 tuổi rồi, kết quả người ta vừa xuất hiện đã khiến cô kinh động... trông có vẻ không lớn hơn cô bao nhiêu, trên dưới 26 tuổi.

Tiếu Thanh đi ra ngoài chào hỏi, rồi lại đi vào, mọi người tự giới thiệu lẫn nhau, ngồi xuống trên ghế salon.

Trước mặt người khác, Tống Sở lại khôi phục bộ dạng non nớt đáng yêu của mình, tư thế ngồi nhu thuận, trên mặt vẫn mang nét ngây thơ như một con chó con, khiến người ta cảm thấy a a a a thật là ngu thật là đáng yêu thật là muốn sờ.

Rất biết giả vờ.

Diệp Trị Thu lần đầu tiên thấy hai diễn viên chính, nhưng mà anh ta cảm thấy hứng thú với Ninh Thu Thu hơn, sau khi thuận miệng hàn huyên vài câu, anh ta cảm khái một tiếng.

“ Thời gian cải biên của < Học sinh cá biệt > trải qua một năm, giằng co lục tục hai năm mới làm xong, trong lúc đó không ngừng thảo luận sửa chữa, xem như là một bộ phim tâm huyết với tôi ".