Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 196: Vận Mệnh Túc Địch






Trầm Thanh gặp một giấc ác mộng thật đáng sợ
Trong mộng có một nữ tử không rõ mặt, mỉm cười thản nhiên với nàng, thanh âm như xa như gần, lạnh lùng âm u.

Nàng rất tò mò về khuôn mặt và thân phận của người kia, muốn hỏi nàng ta là ai, vì sao lại cười nhưng nàng lại không thế nhúc nhích.

Nàng cúi đầu liền nhìn thấy một đoàn sương mù màu đen quấn quanh chân mình, trong lòng kinh hãi, vội đưa tay xua tan hắc vụ cổ quái kia.

Nhưng hắc vụ tan đi lại khiến nàng kinh hãi hơn, thì ra bên dưới hắc vụ lại là một đuôi rắn khổng lồ
Nữ tử kia cười lạnh lùng “hảo muội muội của ta, ngươi nhìn xem ta là ai?”
Trong lòng nàng như có ngàn vạn con kiến bò qua, tâm loạn như ma, ngẩng đầu lại thấy nàng kia biến thành một cự mãng khổng lồ màu đen.

Nàng quát to một tiếng, trơ mắt nhìn cự mãng kia há to cái miệng như chậu máu, táp về phía nàng
“Ah” Nàng kêu lên thảm thiết, bật ngồi dậy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi
Cổ Chân mang chén thuốc tới, vội hỏi ‘phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
Trầm Thanh Lê trầm mặc một hồi, phục hồi tinh thần, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu đáp “không có chuyện gì, chỉ là ác mộng thôi.


Cổ thần y không cần lo lắng”
Cổ Chân gật đầu “bị bệnh thiên hoa sẽ khiến thân thể suy yếu, buổi tới lại nghỉ ngơi không tốt, ngủ không đủ giấc, gặp ác mộng cũng là bình thường.

Lát nữa ta viết phương thuốc an thần cho phu nhân, ngài uống một chén hẳn là sẽ tốt hơn nhiều”
Trầm Thanh Lê cúi đầu, giấu sự thất thần trong mắt “làm phiền ngài”
“Phu nhân quá khách khí, đây là bổn phận của tại hạ.

Ta lui ra ngoài, ngài hảo hảo nghỉ ngơi”
Trầm Thanh Lê nhớ lại giấc mộng vừa rồi, rơi vào trầm tư.

Dù trong mộng có nhiều chỗ hư ảo nhưng cũng có chút chân thật, mộng có thể cảnh báo hoặc dự báo vài chuyện trong tương lai.

Nữ tử thần bí trong mộng dường như có quan hệ thân cận với nàng, giấc mộng kia như cảnh báo nàng sẽ có một nữ tử quan hệ gần gũi với nàng sẽ làm hại nàng.

Nàng kia gọi nàng là muội muội, mà nàng lại là đích nữ của Nam Đàn Tả tướng, bên dưới chỉ có hai muội muội, tuy hai muội muội này không phải người tốt nhưng chỉ là cái bao cỏ, không làm nên trò trống gì, nhưng nữ tử trong mộng lại vô cùng âm hiểm ngoan độc, chắc sẽ không liên quan tới hai muội muội của nàng.

Như vậy nữ tử kia là ai? Nàng lại mơ hồ cảm thấy mình và nàng kia rất quen thuộc, chẳng lẽ trước kia đã từng gặp qua mà nàng lại nhớ không rõ.


Như vậy thì có chút phiền toái, địch ở trong tối, nàng ở ngoài sáng, rất có khả năng nàng không chú ý một chút liền bị đối phương kéo xuống vực thẳm
Trầm Thanh Lê siết chặt hai tay, tự nhủ là mình nghĩ nhiều, chỉ là một giấc mộng mà thôi nhưng trong tiềm thức lại nói cho nàng biết, giấc mộng này không đơn giản như vậy.

Có lẽ lần này nàng nhiễm thiên hoa cũng là do đối phương ra tay.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, bầu trời không một vì sao khiến tâm tình nàng càng thêm nặng nề
Lục Hoài Khởi ở trong thư phòng tới hơn nữa đêm, tấu chương trên bàn được chia làm hai nửa, lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Thường vào thời điểm này, sẽ có một đôi tay mềm mại giúp hắn xoa trán, nói chuyện với hắn, giúp hắn xua tan mệt mỏi nhưng lúc này nàng lại vì nhiễm thiên hoa mà rời khỏi Lục phủ
Tay cầm bút lông sói dừng lại giữa không trung làm rơi xuống một giọt mực trên tấu chương, Lục Hoài Khởi nhíu mày, đây không biết là sai lầm lần thứ mấy trong đêm nay rồi
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là thanh âm của Trương Lực
Lục Hoài Khởi đầu cũng không nâng lên, thanh âm đạm mạc “tiến vào”
Trương Lực còn chưa thay y phục dạ hành, phong trần mệt mỏi đi vào
Lục Hoài Khởi nhìn hắn như vậy liền biết hắn ra ngoài truy tìm tung tích của nha hoàn kia, hẳn là có tin tức, liền hỏi mà như khẳng định “nha hoàn kia, ngươi tra ra được?”

Trương Lực cúi đầu đáp “dạ, thuộc hạ theo Xuân Quế đi vào nhã gian của tửu lâu Hoành Tương, có một nữ tử che mặt chờ ở đó, chính là chủ mưu sai Xuân Quế động tay động chân vào lòng đỏ trứng mềm.

Nàng kia dường như rất có thân phận, thuộc hạ của nàng ta đều có võ công không thấp lại đối với nàng tất cung tất kính, hoàn toàn nghe theo lệnh của nàng ta” Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới cảnh tượng nàng kia lệnh cho người mang thi thể của cha Xuân Quế đến, toàn thân liền nổi da gà
Lục Hoài Khởi không có phản ứng gì nhưng Trương Lực lại cảm nhận được nhiệt độ trong phòng xuống thấp rất nhiều
“Người nọ ở tầng cao nhất?” Lục Hoài Khởi đột nhiên hỏi
Trương Lực nghe mà mạc danh kỳ diệu nhưng vẫn hồi tưởng lại, sau đó cung kính đáp “là gian phòng phía nam đối diện với hồ Lạc Nguyệt”
Ánh mắt Lục Hoài Khởi lóe lên, căn phòng đó là gian phòng tốt nhất tửu lâu, trước giờ chỉ dành chiêu đãi hoàng thân quốc thích cải trang ra ngoài du ngoạn, hiếm khi tiếp đãi bá tánh bình dân, nàng kia lại có thể xuất hiện ở đó, rốt cuộc nàng có thân phận gì?
Trương Lực nghĩ nghĩ, nói tiếp “hồi chủ tưởng, thuộc hạ có ý nghĩ, không biết có đúng hay không…”
Lục Hoài Khởi cau mày “có chuyện gì cứ nói, không nên do dự như vậy”
Trương Lực có chút xấu hổ, hắn chỉ là suy đoán, nếu chủ tử đã lên tiếng như thế, hắn có đoán sai cũng không thể trách hắn “dạ, từ đối thoại của nàng kia và Xuân Quế, thuộc hạ cảm thấy hành động lần này của nàng nhìn như đối địch với cả Lục phủ, nhưng thực tế cho thấy người nàng muốn đối phó nhất là phu nhân.

Có lẽ nàng và phu nhân có thù”
Trong mắt Lục Hoài Khởi như nổi phong ba, trầm mặc nửa ngày bỗng cười một cách tà nịnh “vậy sao? như vậy có lẽ Cô đã biết nữ tử xấu xa độc ác kia là ai rồi?”
Nữ tử có cừu oán với A Lê cũng chỉ có vài người, mà âm hiểm ác độc nhất lại chính là Trầm Thanh Kiểu, tỷ tỷ tâm địa rắn rết của A Lê.

Không ngờ nàng ta lại trở lại, đúng là âm hồn không tan.

Hắn vốn khinh thường đối phó với nữ nhân tâm tư hẹp hòi này, nhưng không ngờ nàng ta vẫn dây dưa với A Lê không buông, còn muốn dồn A Lê vào chỗ chết, không thể tha thứ
“Trương Lực, ngươi phái vài ám vệ nhìn chằm chằm hành tung của nữ nhân kia, xem gần đây nàng ở chung với người nào” Hắn muốn biết sau lưng nữ nhân kia là ai, nếu không phải có núi dựa chắc chắn, nàng ta sẽ không càn rỡ như thế, lần này dám ngóc đầu trở lại hắn là có một thế lực lớn giúp đỡ nàng ta

“Dạ, thuộc hạ đi xử lý ngay” Trương Lực đáp lời, nhanh chóng lui ra ngoài
Thực ra hắn cũng rất tò mò, nữ nhân kia là ai? Mục đích của nàng là gì?Còn nữa, nam nhân đến sau có thân phận gì? Thuộc hạ của hắn ta tuy khinh công hơi yếu nhưng lại có trực giác sâu sắc, vừa tiến vào phòng đã có thể phát giác ra hắn núp ở một nơi bí mật từ trước hẳn không phải cao thủ bình thường, hắn ta thân là chủ tử hiển nhiên thân phận càng thêm tôn quý
Trầm Thanh Lê hiện ở tại Thúy Linh hiên trong Lý Ngư viên, Chu thị vì bệnh tình quá mức nghiêm trọng nên được an bài ở Nhất Tuân các sâu trong phía tây.
Trầm Thanh Lê vừa uống chén thuốc trị thiên hoa do Cổ Chân viết, thuốc này rất đắng, nàng vốn sợ đắng nhưng lúc này bị thiên hoa hành hạ lại cảm thấy thuốc này chẳng đắng nữa.

Hai ngày qua nàng đã uống không ít chén thuốc thế này, hiện tại cả người như ấm sắc thuốc, thậm chí có lúc nàng không phân biệt được đâu là trà, đâu là thuốc
Cổ Chân cầm lấy chén thuốc, đang định đi ra ngoài, Trầm Thanh Lê lại gọi hắn lại, thấp thỏm hỏi “Cổ thần y, mẫu thân ta hiện thế nào?”
Cổ Chân thở dài “Trầm lão phu nhân vì ăn rất nhiều lòng đỏ trứng mềm cho nên bệnh đến vừa nhanh vừa hung hãn, khó trị liệu hơn phu nhân nhiều’
Trầm Thanh Lê càng thêm lo lắng “vậy…nương ta…”
Chu thị là thân nhân gần gũi nhất với nàng, nàng không thể chấp nhận được việc mẫu thân bị nguy hiểm tính mạng
Cổ Chân thìn nàng thần sắc khẩn trương, trong lòng thở dài.

Bệnh tình của Chu thị vô cùng hung hãn, hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể cứu được không, nhưng hiện không để chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình và bệnh trạng của phu nhân, vì thế nghiêm mặt nói “phu nhân yên tâm, tại hạ nhất định sẽ dốc toàn lực cứu Trầm lão phu nhân, ngài cứ giao việc này cho ta, người bệnh không nên bận tâm việc này.

Việc phu nhân nên làm là phối hợp với tại hạ, thân thể ngài bình phục, Trầm lão phu nhân cũng sẽ vui vẻ, Cửu thiên tuế cũng hi vọng ngài khá hơn”
Trầm Thanh Lê cảm giác tring lòng chua xót “Cửu thiên tuế hiện thế nào, hắn có sao không?”
Cổ Chân cười “phu nhân không cần lo lắng, Cửu thiên tuế lúc nhỏ đã từng bị thiên hoa, sẽ không bị lây nhiễm lần hai”
Trầm Thanh Lê nhớ tới ánh mắt ảm đạm của Lục Hoài Khởi khi đưa nàng đến Lý Ngư viên, ủ rũ nói “hắn không có việc gì thì tốt” Khi đó nàng rất cố chấp, biết là nguy hiểm vẫn muốn ở cạnh mẫu thân khiến cho bản thân bị nhiễm bệnh, nếu là vì nàng khiến hắn mệt mỏi, nàng nhất định sẽ áy náy tới chết.