Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 38: Chân Tướng Phơi Bày






Ninh Nhược Nhan thay hỉ bào mà nàng đã mặc khi gả cho An quốc công Trầm Kính Phong vào mười lăm năm trước, son phấn thượng hạng giúp nàng che đi sắc mặt trắng bệch, mơ hồ nhìn thấy phong tư trác tuyệt của mình vào mười lăm năm trước ở trong gương
Lúc này nha hoàn Trân Châu tiến vào, bẩm báo “phu nhân, trong cung vừa truyền tin đến, nói Hoàng hậu nương nương phượng thể bất an, có thể không bãi giá ra cung gặp phu nhân được”
Ngay lập tức son phấn trên bàn trang điểm đều bị Ninh Nhược Nhan gạt rơi xuống đất, nàng cắn răng, hung ác nói “ngươi lại cho người tiến cung truyền lời với Hoàng hậu, nói nếu nàng không đến gặp ta, nàng sẽ hối hận cả đời”
Trân Châu lo lắng nhìn thoáng qua son phấn rơi trên đất, thấp thỏm nói “phu nhân, canh giờ này còn phái người tiến cung, rồi truyền lời cho Hoàng hậu nương nương có thể sẽ không kịp, hay là đợi ngày mai…”
Ninh Nhược Nhan ho khan mãnh liệ, Trân Châu liền tiến lên vỗ lưng cho nàng
“Trân Châu, đám nha hoàn các ngươi chiếu cố mẫu thân bản cung thế nào vậy?” thanh âm nhẹ như chim hoàng anh đột nhiên vang lên ở phòng ngoài, Ninh Nhược Nhan quay đầu liền thấy Trầm Thanh Kiểu một thân cung trang xinh đẹp được thị nữ vây quanh, vô cùng phô trương đi vào phòng
‘Mi nhi vấn an mẫu thân” Trầm Thanh Kiểu hành lễ có lệ với Ninh Nhược Nhan “mẫu hậu bản cung nghe nói mẫu thân bệnh nặng, mà mẫu hậu lại có việc không thể đến gặp mẫu thân, vì thế đặc biệt phân phó Mi nhi đến thăm mẫu thân”
Trước khi gả vào Đông cung, nàng còn ra vẻ là nữ nhi hiếu thuận, lúc này mới gả cho Thái tử không bao lâu đã bày ra khí thế, muốn áp trên đầu mình.

Ninh Nhược Nhan mỉm cười khinh miệt, cổ ngăn chặn cảm giác ngứa ngáy nơi cổ họng.

Quả nhiên là nữ nhân do Trầm hoàng hậu dưỡng ra, tốc độ lật mặt nhanh tới mức khiến người ta phải nghẹn họng trân trối
Trầm Thanh Kiểu mỉm cười, nhẹ nhàng ra lệnh cho Trân Châu và thị nữ của mình “các ngươi ra bên ngoài đợi đi, bản cung có chuyện muốn nói một mình với mẫu thân”
Đám thị nữ không dám cãi lời Thái tử phi Trầm Thanh Kiểu, lập tức lui ra ngoài
Trầm Thanh Kiểu nhẹ bước đi đến phía sau Ninh Nhược Nhan.

Ninh Nhược Nhan qua gương trang điểm nhìn thấy khóe miệng nàng ta lộ ra tươi cười nham hiểm
“Mẫu thân, Đỗ Quyên là ngươi an bài bên cạnh bản cung?” Trầm Thanh Kiểu cười để lộ lúm đồng tiền, tay ngọc nhẹ nhàng lướt qua mặt Ninh Nhược Nhan, bộ giáp sắc bén lập tức để lại một vệt hồng ngân trên mặt nàng
Ninh Nhược Nhan mím môi, thản nhiên đáp “đúng vậy”
“Mẫu thân, mẹ con chúng ta chung sống nhiều năm như vậy, người ngoài đều cho rằng An quốc công phu nhân dịu dàng rộng lượng, An quốc công phủ Đại tiểu thư cũng được nàng quan tâm yêu thương.

Nhưng sau nhiều năm như vậy, ta lại biết trong lòng ngươi không thực sự coi ta là nữ nhi của mình” trong mắt Trầm Thanh Kiểu hiện lên lệ sắc, đột nhiên túm lấy búi tóc của Ninh Nhược Nhan, ra sức kéo “ngược lại là Trầm Thanh Lê, nhìn thì như là ngươi lãnh đạm đối với nàng, còn phi thường phối hợp với Hoàng hậu nương và phụ thân khi dễ nàng nhưng nên giúp đỡ, quan tâm nàng, ngươi âm thầm làm không thiếu một chuyện nếu không sao có thể bình an sống đến mười bốn tuổi mới gặp chuyện không may.

Còn có, đừng cho là ta không biết, ngày ta cập kê, Trầm Thanh Lê đến phủ, ngọc trâm mà ngươi bảo Trần ma ma đưa cho nàng chính là ngọc trâm mẫu thân ngươi đã tặng ngươi vào lễ cập kê của ngươi” cho nên ý nghĩa của ngọc trâm này rất tốt
Ninh Nhược Nhan bị kéo tóc, da đầu run lên, sắc mặt dữ tợn “ta đối tốt với Trầm Thanh Lê là vì ta thiếu nàng, ngươi có tư cách gì mà đến trước mặt ta chỉ trích ta đối tốt với nàng? Ngươi chỉ là một tiện nhân thất trinh còn dám lừa gạt gả cho Thái tử”
Tay Trầm Thanh Kiểu liền tăng thêm sức, lệ khí trong mắt càng nhiều “nếu ta là tiện nhân, vậy Trầm Thanh Lê là hài tử do nô tỳ ti tiện sinh ra càng là heo chó không bằng”

Trầm Thanh Kiểu chán ghét Mộ Vân Hành thích Trầm Thanh Lê, cũng chán ghét Ninh Nhược Nhan thiên vị Trầm Thanh Lê.

Nàng muốn tất cả mọi người đều phải vây quanh nàng,nâng nàng đến tận trời.

Nàng vô cùng hưởng thụ tư vị chúng tinh phủng nguyện
“Chuyện của thế hệ các ngươi đừng cho là ta không biết, nhiều năm qua Hoàng hậu nương nương luôn xem ta như nữ nhi thân sinh, vì để ta có thể gả cho Thái tử biểu ca mà ra lệnh thiêu cháy Trầm Thanh Lê, còn không phải vì…ta mới là nữ nhi ruột thị của nàng” Trầm Thanh Kiểu gần như là gào thét bên tai Ninh Nhược Nhan “mười lăm năm trước, khi phản quân xông vào Lương kinh, toàn bộ Lương kinh đã là một mảnh hỗn loạn, trước đó Hoàng thượng đã có lệnh ai sinh ra long tử trước thì người đó chính là mẹ đẻ của Thái tử tương lai, Hoàng hậu nương ngươi lại là người thông minh, nếu sinh ra nữ nhi sao có thể không làm chút chuyện chứ.

Vừa vặn lúc này không phải ngươi cũng sinh hài tử asao?”
Thực ra gần đây Trầm Thanh Kiểu mới nghĩ thông suốt những vấn đề mấu chốt này, nếu không sẽ giải thích không rõ vì sao Mộ Vân Hành thích Trầm Thanh Lê lại khiến Trầm hoàng hậu và An quốc công chán ghét nàng ta như vậy.

Bởi vì đối với bọn họ đây là hành vi loạn luân, mà loạn luân sẽ bị trời đánh
Vì khoảng cách gần nên Ninh Nhược Nhan thấy rõ biểu cảm đắc ý và kiêu ngạo của Trầm Thanh Kiểu khi nói những lời này, mà vẻ mặt đó lại làm nàng nhớ tới Trầm hoàng hậu cao cao tại thượng
Trầm Thanh Kiểu chỉ nói đúng vài chuyện, đương kim Thái tử chính là con trai ruột của nàng.

Năm đó nàng trải qua thiên tân vạn khổ mới sinh được nhi tử nhưng tên súc sinh Trầm Kính Phong kia, ngay cả một tiếng an ủi nàng cực khổ cũng không có đã lập tức ôm nhi tử đi.

Trên đời này, bất kỳ người làm mẹ nào cũng đều không thể chấp nhận việc chia lìa cùng nhi tử của mình, cho nên nàng kéo lê thân mình còn suy yếu vì mới sinh nở, bước xuống giường, ôm lấy Trầm Kính Phong, khóc lóc cầu xin hắn đừng ôm con nàng đi.

Nhi tử của nàng dù không làm Thái tử thì sau này cũng là An quốc công phủ Thế tử, nàng không mong hắn đại phú đại quý, chỉ cầu hắn một đời vô ưu vô lo
Chuyện năm đó như hiện ra trước mắt, tên súc sinh Trầm Kính Phong không để ý đến lời cầu xin của nàng, còn giơ chân hung hăng đạp nàng một cái thật mạnh “thật sự là phụ nhân tóc dài kiến thức ngắn, hết thảy vinh hoa phú quý hiện chúng ta có đều nhờ phúc của Hoàng hậu, nếu lần này Hoàng hậu bị Liễu quý phi vượt mặt, sau này người của Liễu gia sẽ leo lên đầu lên cổ chúng ta”
Nói xong hắn liền ôm nhi tử bỏ đi, còn nàng vừa mới sinh lại bị Trầm Kính Phong đạp một cước, thêm khổ sở vì bị chia lìa với nhi tử cho nên bị rong huyết, để lại bệnh căn nghiêm trọng
Chuyện cũ hiện lên trước mắt, Ninh Nhược Nhan nhịn không được đẩy gương mặt của Trầm Thanh Kiểu khiến nàng buồn nôn qua một bên, khinh bỉ cười lạnh “đúng là gà mái giả phượng hoàng, ở trước mặt ta còn ra vẻ.

Ngươi là nữ nhi của Hoàng hậu? ngươi nghĩ thật hay”
Trên mặt truyền đến đau đớn làm Trầm Thanh Kiểu nhướng mày, đưa tay nắm lấy búi tóc của Ninh Nhược Nhan, khiến cho búi tóc của nàng sổ tung, ba ngàn tóc đen như mực rơi xuống
Tình cảnh này làm nàng nhớ tới Trầm hoàng hậu.


Năm đó, nàng ôm nữ nhi của Trầm hoàng hậu quỳ trước mặt nàng ta, khóc lóc cầu xin “Hoàng hậu nương nương, van cầu ngài, trả Hành nhi lại cho thần phụ đi.

Hoàng cung hiểm ác, thần phụ ngày nào cũng lo lắng cho hắn”
Trầm hoàng hậu đáp lại nàng bằng một cái tát thật mạnh.

Nàng ta ở trên cao muốn điều khiển tất cả, hất mặt chỉ trích nàng “hiện tại người bên ngoài đều biết bản cung sinh ra Thái tử cho Hoàng thượng, ngươi tốt nhất nên thức thời mà ngậm miệng lại bằng không bản cung sẽ bảo An quốc công bỏ ngươi, trên dưới Ninh gia các ngươi sau này sẽ không có ngày lành”
Giãy dụa khỏi hồi ức, Ninh Nhược Nhan hai mắt đỏ bừng nhìn Trầm Thanh Kiểu “ngươi, Trầm hoàng hậu và cả Trầm Kính Phong, các ngươi xem ta như một kẻ ngu xuẩn có thể thao túng nhưng ta họ Ninh, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.

Ninh Nhược Nhan ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào hại ta.

Ngươi cho rằng ngươi là công chúa? Ngươi có thể giống như Trầm Thanh Lê trong một năm có thể làm ra mộc phượng hoàng biết bay? Trầm Thanh Kiểu, trên dưới An quốc công phủ chúng ta không ai hiểu về nghề mộc, vậy thiên phú kia của Trầm Thanh Lê là từ đâu mà ra?”
Mười lăm năm trước, phản quân như muốn huyết tẩy Lương kinh, Trầm Kính Phong lại bỏ rơi nàng là An quốc công phu nhân, là thê tử của hắn mà đưa Trầm hoàng hậu bỏ trốn.

Trong chiến loạn, mạng người như cỏ rác, nàng mang theo hạ nhân An quốc công phủ cùng mẫu thân và người nhà mẹ đẻ ra thành, lại bất hạnh gặp được phản quân, mẫu thân của nàng đã bị chết dưới đao của bọn chúng.

Khi đó nàng như phát điên, nàng hận Trầm Kính Phong, hận Trầm hoàng hậu, càng hận Trầm Thanh Lê được nàng ôm trong ngực
Sau này phản quân bị đánh lui, Minh Hoài đế và Trầm hoàng hậu phong cảnh trở về Lương kinh.

Nàng ôm một đứa bé sơ sinh không biết Trần ma ma tìm được ở đâu, đến nói với Trầm hoàng hậu “đây là Thanh Kiểu, do ta sinh” lại chỉ vào Trầm Thanh Lê, lạnh lùng nói với Trầm Kính Phong “đây là nữ nhi do Xuân Liên sinh cho lão gia”
Lúc đó nhìn Trầm hoàng hậu vẻ mặt mỹ mãn ôm lấy nữ nhi, trong lòng nàng liền cười khinh, một mẫu thân lại bỏ rơi nữ nhi lúc chiến loạn còn dám nói yêu thương, thật nục cười
Đồng tử của Trầm Thanh Kiểu co rút kịch liệt, lời của Ninh Nhược Nhan đã để lộ một sự thật đáng sợ, tuy nhiên nàng không cam tâm cũng không dễ dàng tin tưởng ‘ai nói trên dưới An quốc công phủ chúng ta chỉ có một mình Trầm Thanh Lê có thiên phú về nghề mộc? ta cũng học được rất nhanh, sư phụ ta cũng khen ta có thiên phú”
Ninh Nhược Nhan cười trào phúng “nếu ngươi quả thật là nữ nhi ruột thịt của Trầm hoàng hậu, hôm nay ta cần phải cho người tiến cung mời Trầm hoàng hậu đến đây sao?” thần tình trên mặt nàng càng thêm điên cuồng “thật đáng tiếc.


Ta vốn định chính miệng nói cho nàng biết, nàng đã tự tay hủy diệt nữ nhi thân sinh như thế nào” trên đời này khẳng định không có phương thức trả thù nào thống khoái hơn thế.
Ninh Nhược Nhan cười đến chảy nước mắt “Trầm hoàng hậu trăm tính ngàn toán, mưu đồ đủ loại, cho rằng mưu tính được tiền đồ tốt đẹp cho nữ nhi của mình lại không biết rằng chính miệng nàng đã ra lệnh ném nữ nhi của mình vào biển lửa, cũng chính nàng tính kế, tự tay chấm dứt tính mạng của nữ nhi thân sinh.

Trầm Thanh Lê ở dưới suối vàng có biết, dù luân hồi bao nhiêu lần, nàng cũng không thể nào tha thứ cho chuyện mà Trầm hoàng hậu đã làm với nàng”
Nói đến đây, hận ý trong mắt Ninh Nhược Nhan có chút phai nhạt.

Nàng vì Trầm hoàng hậu mà giận chó đánh mèo lên Trầm Thanh Lê, không có bao nhiêu thương tiếc nàng ta.

Chỉ là Trầm Thanh Lê đã gọi nàng là mẫu thân nhiều năm, nàng đối với nàng ta có hận, có áy náy cũng có chút yêu thương.

Trầm Thanh Lê đã chết sẽ không tha thứ cho Trầm hoàng hậu,cũng sẽ không tha thứ cho nàng, nếu năm đó nàng không hoán đổi thân phận của nàng ta và Trầm Thanh Kiểu, Trầm Thanh Lê cũng có thể hưởng thụ sự sủng ái của Trầm hoàng hậu
Chân tướng đầm đìa máu tươi bị Ninh Nhược Nhan điên cuồng vạch trần, làm Trầm Thanh Kiểu vô cùng phẫn nộ nhưng điều khiến nàng tức giận không phải vì Ninh Nhược Nhan đã an bài vận mệnh của nàng, mà là ‘nếu năm đó ngươi đã an bài vận mệnh của ta và Trầm Thanh Lê, dựa vào cái gì mà bây giờ ngươi lại muốn nói chân tướng cho Hoàng hậu biết? Ninh thị, nếu không có chuyện ngươi làm năm đó, có khả năng lúc này ta đang sống hạnh phúc cùng cha mẹ thân sinh của mình.

Ninh thị, ngươi không chỉ thiếu Trầm Thanh Lê, ngươi cũng thiếu ta.

Hiện tại ta đã hưởng thụ hết thảy vinh hoa phú quý, là lão thiên bồi thường cho ta vì bị người tách khỏi cha mẹ thân sinh”
Trầm Thanh Kiểu miệng chỉ trích Ninh Nhược Nhan, trong lòng lại cảm thấy may mắn.

May là Trầm Thanh Lê đã chết; may mắn là Ninh Nhược Nhan rất nhanh cũng sẽ bị nàng giết chết
Những lời của Trầm Thanh Kiểu khiến Ninh Nhược Nhan thêm đau lòng cho Trầm Thanh Lê đã chết đi.

Đứa nhỏ Trầm Thanh Lê này yêu ghét rõ ràng, yêu chính là yêu, hận thì nói hận, nàng sẽ không dùng những lời hoang đường để tô son trát phấn cho sự vô sỉ của mình.

Trầm Thanh Kiểu lại khác, nàng tuy không do Trầm hoàng hậu sinh ra nhưng tính hèn hạ vô sỉ lại giống y chang nàng ta
“Trầm Thanh Kiểu, gà chính là gà, khoác áo lông bảy màu cũng không thể thành phượng hoàng.

Ngươi bớt sĩ diện trước mặt ta đi” Ninh Nhược Nhan hừ lạnh, càng thêm khinh thường
Trầm Thanh Kiểu âm trầm nở nụ cười “mẫu thân tốt của ta, chẳng phải lúc đó Trầm hoàng hậu cũng bị ngươi xem là một con gà không thể bay sao? nàng có thể làm được, ta cũng có thể làm được” đôi mắt màu khỏi lóe lên vẻ ác độc “mẫu thân tốt của ta, ngươi có biết tại sao bệnh cũ của ngươi lại tái phát nhanh như vậy không?”
Nhắc tới chuyện này, Ninh Nhược Nhan liền hiểu ra vài chuyện, nàng tính kế Trầm Thanh Kiểu cũng bị nàng ta tính kế lại “ngươi hạ độc trong thuốc của ta?”
Trầm Thanh Kiểu thuận thế kéo toác của nàng, dùng lực ấn đầu nàng xuống bàn trang điểm ‘đúng thì sao? hiện tại ta đã thành thân, ngươi có chết ta cũng không cần thủ hiếu ba năm mới có thể gả cho Thái tử.


Ngươi chết, người biết bí mật của Thái tử cũng ít đi, nói không chừng trong lòng Hoàng hậu cũng ước gì ngươi chết nhanh một chút ah”
Ninh Nhược Nhan giãy dụa nhưng sức không bằng Trầm Thanh Kiểu, rốt cuộc nàng từ bỏ, mỉm cười trào phúng “thú vị, thật thú vị.

Xe ra Trầm hoàng hậu đã gặp được đối thủ chân chính”
Cùng tâm ngoan thủ lạt; cùng không biết xấu hổ, hai người vì một nguyên nhân mới có thể ở cùng một chỗ.

Đến khi Thái tử đăng cơ, kết cục của hai nữ nhân này sẽ là gió đông thổi bạt gió tây hoặc là tây phong áp đảo đông phong.

Mà Hành nhi của nàng…nếu hắn thực sự đăng cơ làm hoàng đế, có lẽ Trần ma ma sẽ nói cho hắn biết sự thật
“Hồng Dược” gọi tên một thị nữ ở bên ngoài
Thị nữ kia nhanh chóng đi vào
Trầm Thanh Kiểu ra lệnh ‘đem đan dược ta đã chuẩn bị cho mẫu thân ta dùng đi” đêm nay nha hoàn hầu hạ trong viện Ninh Nhược Nhan đã bị nàng đuổi đi, còn lại Trân Châu cũng là người của nàng
Thị nữ Hồng Dược rũ mi, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, lại cạy miệng Ninh Nhược Nhan, muốn đổ dược hoàn trong bình vào miệng nàng
Dược hoàn này là căn cứ theo bệnh tình của Ninh Nhược Nhan mà điều chế, nếu nàng dùng qua nhiều,không bao lâu sẽ khí tuyệt mà chết, đến lúc đó dù ngự y khai quan nghiệm thi cũng không thể tra ra nguyên nhân cái chết của nàng ta.
Trầm Thanh Kiểu chê Hồng Dược quá chậm, đoạt lấy bình nhỏ trong tay nàng ta, mạnh mẽ ép buộc Ninh thị uống hết dược hoàn trong đó
Bên ngoài, Trân Châu thấp thỏm lắng nghe tình hình trong phòng, khóe mắt nhìn thấy Trầm Kính Phong mang theo tùy tùng đi đến, nàng vội tiến lên hành lễ với hắn “lão gia”
Trầm Kính Phong không có bao nhiêu cảm tình với Ninh thị, nhưng từ lúc Mộ Vân Hành biết thân thế của mình liền ủy thác hắn chăm sóc tốt cho Ninh thị, vì thế hôm nay hắn về sớm liền đến đây thăm nàng
‘Phu nhân hôm nay thế nào?” Trầm Kính Phong hỏi Trân Châu
Bên trong, Trầm Thanh Kiểu nghe được thanh âm của Trầm Kính Phong, tay cầm bình thuốc run lên, Ninh thị thừa cơ đẩy Hồng Dược ra, liều mạng chạy ra ngoài
Trầm Thanh Kiểu vội vàng đuổi theo
“Lão gia…” Ninh Nhược Nhan chạy đến cửa phòng, nhìn thấy Trầm Kính Phong, ánh mắt liền sáng lên, kéo tay áo hắn “Trầm Kính Phong, mười lăm năm trước ta đã đem…” Không thể trả thù Trầm hoàng hậu, nàng cũng muốn trước khi chết làm cho Trầm Kính Phong thống khổ
Trong cung, Trầm hoàng hậu tắm rửa xong, nghiêng người dựa mình trên tháp quý phi.Thật kỳ lạ, rõ ràng nàng đã trừ đi tai họa lớn là Trầm Thanh Lê nhưng mấy ngày qua nàng luôn lo lắng bất an, đầu đau như búa bổ
Tố Thu cô cô thấy nàng chau mày, biết nàng lại đau đầu liền tiến lên, đưa tay xoa bóp hai bên thái dương nàng
‘Tố Thu, là ngươi ném xác của Trầm Thanh Lê, ngươi xác định nàng chết thật rồi chứ?đừng có sống trở về như lần trước nữa ah” Trầm hoàng hậu nhắm mắt, chậm rãi nói
Tố Thu cô cô rũ mi, đáp “Hoàng hậu nương nương yên tâm, bãi tha ma đó thường có dã thú lui tới, dù Trầm Thanh Lê không bị đâm chết cũng sẽ bị dã thú ở đó phân thây”
Tuy nghe Tố Thu cô cô cam đoan như vậy, Trầm hoàng hậu vẫn cảm thấy lo sợ bất an.

Nàng nghiêng người, thở dài “xem ra ta già thật rồi, mười lăn năm trước, ta giết được Liễu quý phi liền cao hứng đến cả đêm không ngủ được” lúc này Trầm Thanh Lê vốn uy hiếp Mi nhi của nàng đã chết, nàng lại không có cảm giác thống khoái sau khi trả được thù.