Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 105




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó Hoắc Vân Xuyên bắt đầu xắn lên hai ống tay áo sơmi, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc màu tiểu mạch, song chưởng chống ở trên mặt đất phủ kín thảm, nhàn nhạt nhắc nhở một câu: "Tôi muốn đi, cẩn thận đừng rơi xuống."

"Dạ!" An Vô Dạng nhận được nhắc nhở, âm cuối nâng lên mà lên tiếng.

Chỉ thấy trên mặt cậu viết rõ chữ hưng phấn nóng lòng muốn thử, mặt lại lộ vẻ hổ thẹn cùng ngượng ngùng, luôn có chút lo lắng, bản thân mình có phải thật quá đáng hay không nha?

Hoắc Vân Xuyên sẽ tức giận sao?

Cảm xúc là như thế.

Thế nhưng An Vô Dạng nghĩ thì nghĩ, khi chỗ ngồi dưới thân bắt đầu động, cậu lập tức vứt lo lắng phía trước ra sau đầu, vui vẻ mà kẹp chân, nói: "Giá!"

Hoắc tổng tài hơi chấn động: "......" Nhưng là thiên sứ trên lưng hắn không thể trêu vào, trừ bỏ vẻ mặt nghiêm túc mà bò về phía trước, cũng chỉ biết vẻ mặt nghiêm túc mà bò về phía trước.

Ở trong mắt hắn, thiên sứ chỉ là một đứa trẻ còn chưa có lớn lên, " thỉnh thoảng " phóng túng một chút về tình cảm cũng có thể tha thứ.

"Đến chỗ cái bàn dài thì quẹo nga, bên kia không rộng lắm, sau đó...... Nga, anh liền vòng qua nhà ăn đi, hoặc là vào phòng ngủ đi? Đều được hết" An Vô Dạng thực dễ nói chuyện nói lời đề nghị.

Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ: "Câm miệng."

Thiên sứ: "Nga."

Rất nghe lời mà im lặng trong chốc lát: "Ai, thì ra tật đi tập tễnh Đôn Đôn di truyền từ anh?" Cậu giật mình phát hiện.

"Lại nói nhao nhao sẽ cho em đi xuống." Hoắc tổng uy hiếp nói, dừng lại điều chỉnh một chút tiết tấu, ở đầu bàn phòng khách quẹo một cái, tiếp theo trạm mục tiêu là cửa phòng ngủ.

Trước mắt, nơi bọn họ ở là chung cư, có bốn phòng lớn diện tích khoảng 180 mét vuông trở lên, không gian đặc biệt rộng rãi.

Vì chăm sóc bạn nhỏ, toàn bộ mặt đất trong nhà đều lót một tầng thảm, rất dày.

An Vô Dạng tự mình bò qua, đầu gối đụng trên mặt đất lót thảm cũng không đau, cho nên cũng không lo lắng Hoắc Vân Xuyên đau đầu gối.

Sau khi vào phòng ngủ, An Vô Dạng cau mày phát hiện, trong phòng đồ vật rất nhiều, không gian không đủ rộng, vội vỗ bả vai Hoắc Vân Xuyên nói: "Quay đầu quay đầu, ra phòng ăn."

Hoắc Vân Xuyên lạnh lùng cự tuyệt: "Hành trình kết thúc, không đi."

An Vô Dạng: "A?? Nhanh như vậy đã kết thúc sao?"

Quá không hài lòng, từ phòng khách vào có xa bao nhiêu, mông cũng chưa ngồi nóng, cậu còn không muốn đi xuống: "Đi một vòng nữa thôi, được không, nếu không em hôn anh một chút?" Nói xong khom người, làm ra vẻ chu chu miệng, nghiêng đầu hôn lão đàn ông một cái: "moaaa!"

"Hừ." Đối phương hừ một tiếng, không có nguyên tắc mà quay đầu ra trước cửa, ra phòng khách, dựa theo con đường vừa rồi đi thêm một vòng: "Xuống dưới." Trở lại giường bạn nhỏ, Hoắc Vân Xuyên nói.

Thiên sứ ở trên lưng hắn trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn mà lăn đến trên giường, cuộn tròn thân thể mảnh khảnh, dùng nụ cười tủm tỉm ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "...... Hì hì."

"Hì hì cái đầu em." Hoắc tổng liếc mắt nói.

Sau đó thong thả ung dung đứng lên từ trên thảm, vỗ vỗ tro bụi  không tồn tại trên ống quần tây, phát hiện chính mình còn mang giày da, liền ra cửa đổi giày.

Phòng trẻ con kế bên, dì Trương bế Đôn Đôn đang ngậm núm vú cao su, từ cửa phòng nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên một mình ra tới, cũng mở ra cửa phòng đi ra ngoài, vẻ mặt không hề có dấu hiệu giật mình: "Hoắc tiên sinh, đến giờ nấu cơm, phiền cậu xem Đôn Đôn một chút."

Hoắc Vân Xuyên mới vừa dỗ xong một đứa, trước mắt quần áo còn chưa có kịp đổi, lại bị con trai quấy rối, có thể nói là hết sức bận rộn.

Không có biện pháp, đây là cuộc sống gia đình khi kết hôn, có con rồi, sẽ không có không gian riêng tư cho bản thân nữa, cũng sẽ không có cuộc sống xa hoa truỵ lạc về đêm.

"Ngô --" Đôn Đôn một tay bắt lấy núm vú cao su, một tay "bốp" tát lên trên mặt tổng tài ba ba một cái, đồng thời ở trong lòng ngực tổng tài ba ba uốn tới ẹo lui.

Thật là một bảo bối nhỏ khi thì an tĩnh, khi thì hiếu động.

Hoắc Vân Xuyên ngay từ đầu không hề phản ứng, sau lại nhíu mày, mở ra lòng bàn tay con trai nhìn, làn da quá mức non nớt không có bị đánh đỏ.

Bởi vì mặt hắn không giống An Vô Dạng mềm mại trơn bóng, là một khuôn mặt rất cứng rắn.

Cũng may, bé con sức lực có hạn, hơn nữa Đôn Đôn không phải là một đứa nhỏ thích khóc.

An Vô Dạng ở phòng ngủ đợi trong chốc lát, bò dậy, phịch phịch đi đến phòng khách, bế Đôn Đôn ôm vào trong lòng ngực của mình: "Vân Xuyên, anh đi thay quần áo đi, sau đó nghỉ ngơi một chút."

Đột nhiên được quan tâm, vô cùng hữu hiệu để an ủi trái tim già nua của Hoắc tổng vì cậu " làm trâu làm ngựa làm tôm pipi: "Ừm." Hắn vui mừng đáp, trong quá trình đi vào phòng ngủ, giãn ra hai tay bắt đầu cởi quần áo.

Theo ở phía sau An Vô Dạng chớp chớp mắt, không quá hiểu rõ, vì cái gì thoạt nhìn dáng vẻ Hoắc Vân Xuyên lại sung sướng thế nhỉ?

Chẳng lẽ đối phương thích làm tôm pipi?

Tôm pippi, đi thôi. Ngôn ngữ mạng, tên một trò chơi do Trung tâm nghiên cứu và giám sát tài nguyên ngôn ngữ quốc gia phát hành.

 Ngôn ngữ mạng tên một trò chơi do Trung tâm nghiên cứu và giám sát tài nguyên ngôn ngữ quốc gia phát hành

Loại ý niệm kỳ quái đó, lập tức bị cậu vứt ra khỏi đầu.

Bạn nhỏ Hoắc An, ngồi ở trong lòng ngực ba ba nhỏ đặc biệt an tĩnh, chỉ thấy một cánh tay bé như cái lốp xe Michelin, khoác lên cổ An Vô Dạng, một bàn tay nắm quần áo An Vô Dạng, miệng nhỏ ngậm núm vú cao su lẳng lặng mà nút. Edit: HuynhJJ

"Ngủ đi, ngủ đi." An Vô Dạng nhẹ nhàng nói, giơ tay ôm đầu con trai đặt lên trên vai mình, một bên nhẹ nhàng lay động.

Đôn Đôn ghé vào trong lòng ngực cậu, con mắt nheo lại, bắt đầu mệt rã rời.

"Ngô......" Cánh tay bạn nhỏ giơ lên trên mặt mình lau lau, lông mi thật dài bao phủ ở trên gương mặt non mềm, từ từ tiến vào giấc ngủ.

A, cuối cùng cũng ngủ rồi.

An Vô Dạng thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cảm giác thành tựu tràn đầy.

Tuổi còn trẻ, trai gái song toàn...... A không, gia đình mỹ mãn, phụ từ tử hiếu.

Ừm...... Tóm lại chính là quá tốt rồi.

Đối với hiện trạng bây giờ cậu thực vừa lòng, trừ nhiệm vụ học tập bên ngoài gần đây có chút cố hết sức.

Nghĩ này đó, An Vô Dạng bế Đôn Đôn thả bé lên giường gỗ nhỏ, tìm ra cặp sách của mình để làm bài tập.

Trải qua một đoạn thời gian, sách lần trước Hoắc Vân Xuyên cho, cậu đã xem xong rồi, hai ngày nay phải bớt thời giờ viết một bài cảm nhận.

"Ai." An Vô Dạng đột nhiên thở dài một hơi, cảm thấy tiền đồ của chính mình chẳng đâu vào đâu.

Mua vé số không trúng, học nghề cũng bỏ qua, mặc kệ sách vở ở trên kệ bị ám bụi, căn bản tìm không ra thời gian luyện tập.

Cứ như vậy mãi, lý tưởng làm ông chủ nhỏ của An Vô Dạng sẽ hết sức xa vời.

"Đôn Đôn ngủ rồi?" Hoắc Vân Xuyên xuất hiện ở sau lưng cậu.

"Ừm," An Vô Dạng tháo xuống một bên tai nghe: "Làm bài tập, đừng phá."

Thái độ lạnh nhạt như thế, cơ hồ nhìn không ra dáng vẻ nghịch ngợm gây sự vừa rồi.

Về tình cảm có thể tha thứ, bởi vì An Vô Dạng vừa mới tự hỏi về nhân sinh.

Hoắc Vân Xuyên: "......"

Gần nhất chuyện trong công ty cũng không thoải mái, hắn nhìn bóng dáng thiên sứ lâu hơn chút, tự đi thư phòng xử lý công vụ.

Chỉ lúc hai người ăn cơm chiều, mới có thể lần nữa gặp nhau ở trên bàn cơm.

"Cái này ăn ngon cho anh, công việc vất vả." An Vô Dạng tự hỏi về cuộc đời xong, đã khôi phục dáng vẻ ngọt ngào ôn nhu, liên tục gắp đồ ăn cho Hoắc Vân Xuyên.

Hoắc Vân Xuyên rũ mắt nhìn, nhìn xem trong chén là thứ gì?

Trải qua giám định, đều là món thiên sứ không thích ăn.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Vân Xuyên không có ra cửa, nhưng là, buổi chiều nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, lại ăn mặc chỉnh tề ra ngoài.

Hắn ở dưới lầu gặp được An Vô Dạng, ánh mắt ngoài ý muốn ấm áp hẳn lên, báo với cậu: "Buổi tối tôi có xã giao, cơm chiều em ăn một mình."

An Vô Dạng mới vừa đánh tennis xong, tóc mai vẫn ướt dầm dề, nghe vậy gật gật đầu: "Đã biết, tạm biệt." Nói xong liền vẫy vẫy tay, vui vẻ đi lên lầu.

Sở dĩ làm như vậy, là muốn nhanh lên bế Đôn Đôn béo nhà mình.

Tầm mắt Hoắc Vân Xuyên đuổi theo bóng dáng An Vô Dạng, nhìn nhiều hai mắt, không rên một tiếng: "......"

Bởi vì hắn cảm thấy chính mình ít nhất sẽ nhận được một nụ hôn, hoặc là một cái ôm thân mật.

Sự thật chứng minh, ở trong lòng An Vô Dạng, người quan trọng nhất, lại là chồng của người khác -- Đôn Đôn.

Không thể không nói, An Vô Dạng bị oan uổng quá mức.

Thứ nhất, cậu không muốn đi lên ôm ấp hôn hít, là bởi vì mình đầy người đổ mồ hôi, không thể làm dơ quần áo sạch sẽ của đối phương; thứ hai, Hoắc Vân Xuyên lúc này ra ngoài, chắc chắn là có cuộc hẹn quan trọng, chỉ có thằng ngốc mới bước lên làm chậm trễ.

Đây là ý nghĩ của An Vô Dạng, nhưng mà lão nam nhân ra ngoài lại không biết, vì thế tâm trạng hắn không tốt lắm, thuận nước đẩy thuyền uống vào hai ly rượu.

Nếu như trước kia, là không có khả năng xảy ra, Hoắc Vân Xuyên kiêng thuốc kiêng rượu, đã một đoạn thời gian.

Một phương diện là suy nghĩ vì vợ cùng con trai, một phương diện là suy nghĩ vì sức khỏe của mình...... Chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, chính mình không thể chết quá sớm được.

Hoắc Vân Xuyên bỗng nhiên nhớ tới sự thật này, kế tiếp luôn từ chối lời mời rượu của người khác.

"Anh đã trở về?" An Vô Dạng bật một cái đèn nhỏ, cuộn tròn ở trên sô pha phòng khách vừa nghe ghi âm, vừa chờ người đàn ông ra ngoài xã giao trở về.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, lập tức buông di động, phịch phịch chạy qua nghênh đón.

Cậu giống một như một con tiểu tinh linh nuôi trong nhà, giúp lấy giày, cởi quần áo: "Có mệt hay không? Có đói bụng không? Ăn mì sợi không? Em tự nhồi bột, đặt trong phòng bếp kìa......"

Đó là thành phẩm do An Vô Dạng luyện tập rất nhiều lần, nhồi đến ngon nhất.

Bản thân mình có hơi đói bụng cũng luyến tiếc ăn trước, muốn chờ Hoắc Vân Xuyên trở về cùng nhau ăn.

"Ừm." Hoắc tổng tài về nhà đã được chiêu đãi nhiệt tình cấp năm sao, trong lòng mỹ mãn, mặt ngoài bảo trì rụt rè mà gật đầu: "Em đi làm đi, tôi tắm rửa xong sẽ ra ăn."

"Được." An Vô Dạng nói: "Nhưng mà, anh có phải uống rượu hay không?"

Thiếu niên nghi hoặc, đột nhiên nhón mũi chân, để sát vào môi Hoắc Vân Xuyên cố gắng giám định, quả nhiên ngửi được một cổ mùi rượu nồng đậm, cảm giác độ cồn cũng không thấp!

"Chỉ uống hai ly." Hoắc tổng nhàn nhạt nói, ở trong mắt hắn, hai ly không có chuyện gì lớn: "Được rồi, anh đi đi." Hắn đi qua bên người An Vô Dạng, vào phòng ngủ tẩy trừ sạch sẽ mùi lạ trên người.

Thân là một người có thói ở sạch, đối với mùi vị trên người mình, so với bất cứ kẻ nào đều sẽ mẫn cảm hơn, căn bản một giây cũng không muốn mùi thuốc lá và rượu ở lâu trên người mình.

Như vậy là không được.

An Vô Dạng nghĩ thầm.

Thỉnh thoảng uống hai ly rượu vang, cũng có lợi cho thân thể, điểm này cậu rõ ràng.

Nhưng là Hoắc Vân Xuyên ở bên ngoài uống rượu, rõ ràng nồng độ cồn rất cao, vậy không chỉ không hề bổ ích cho sức khỏe, ngược lại rất có hại, phải khuyên nhủ mới được.

Trong đầu cậu đã có chủ ý, đến trong phòng Đôn Đôn tìm ra một con thú bông heo Peggy, hết sức hổ thẹn mà xin lỗi nói: "Thực xin lỗi Đôn Đôn, ba ba ngày mai sẽ mua cho con một con heo Peggy mới."

"Em đang làm gì?" Hoắc Vân Xuyên tóc trên đầu còn ướt sũng đã ra tới, edit: HuynhJJ, ngồi ở trên mép giường vừa lau tóc, vừa rất có hứng thú xem thiên sứ, chơi thú bông?

Thật thú vị.

"......" An Vô Dạng vẻ mặt bình tĩnh, từ sau lưng lấy ra một chai rượu, đưa đến trong tầm tay heo con Peggy, làm người nhìn thấy đây là một con heo Peggy đang uống rượu: "Nó đang uống rượu."

Hoắc tổng: "......"

Lại nữa, sự khác nhau lại tới nữa rồi.

"Uống rượu là không đúng." An Vô Dạng đột nhiên chuyển sang vẻ mặt mẹ kế hung dữ, một phen cướp đi chai rượu trong tay heo con Peggy kỳ thật còn chưa có khui, ném sang một bên, sau đó bóp cổ heo con Peggy, đè đè đè: "Mày còn uống rượu không!" Giơ bàn tay đập lên trên đầu, đánh đánh đánh! "Đánh chết mày!"

Cuối cùng xách lên toàn bộ cơ thể heo con Peggy, tay trái nắm đầu, tay phải nắm thân, dùng sức xé ra, một xác thành hai!

Nam nhân ngồi nhìn đồng tử theo đó co rút lại, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

"Xong." An Vô Dạng hơi hơi thở dốc, tàn phá heo con Peggy rồi, ném tới đầu gối Hoắc ba ba: "Giúp em ném vào thùng rác đi."

Trên tay Hoắc tổng cầm khăn lông dùng để lau tóc, yên lặng buông trên mép giường, nhìn chằm chằm hài cốt của heo Peggy, hồn phi phách tán mà im lặng thật lâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Dạng Dạng: (*^▽^*) em là một cục cưng nhỏ đáng yêu, ôn nhu lại vui vẻ ~

Một bức thư tình "sến súa" nhất VBB

Một bức thư tình sn súa nhất VBB