Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 96




Cơ Phỉ lặp lại một lần nữa, "Chúng tôi chỉ cần một chiếc xe, lấy được xe sẽ đi luôn."

Đám đàn ông cầm vũ khí kia, nhìn họng súng của Cơ Phỉ, lại lui về đằng sau một ít, cuối cùng người dẫn đầu giục một tên nhóc nhìn rất trẻ tuổi đứng đầu, "Cháu đi đi, cầm chìa khóa xe số sáu đưa cho bọn họ."

Tên nhóc đó gật đầu, thả kìm sắt lớn trong tay xuống, nhanh chóng chạy vào trong phòng. 

Súng của Cơ Phỉ vẫn chưa thu lại, họng súng vẫn chĩa vào mọi người, người đàn ông đi đầu ban đầu hung thần ác sát, dường như vô cùng sợ súng, nắm chặt búa phòng cháy chữa cháy mở miệng nói, "Cô… cô bỏ súng xuống trước đi, xe sẽ cho chúng mày."

Cơ Phỉ nhướng mày, "Các người để xuống trước."

Lúc đầu tới đây là hai phe đối lập, Cơ Phỉ cũng chỉ đề phòng ngộ nhỡ, dẫu sao nhiều người như vậy nếu thật sự muốn hô nhau lên, cô nàng cũng không còn bao nhiêu đạn. 

Có điều vừa rồi một đám đàn ông tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, nghe lời Cơ Phỉ, thật đúng là bỏ tất cả vũ khí xuống, chỉ là vẻ mặt của mỗi người vẫn còn cảnh giác, mười mấy cặp mắt âm u nhìn chằm chằm bọn họ, lộ ra sự luống cuống trong chút phô trương thanh thế. 

Cơ Phỉ nhướng mày, quay đầu nhìn mọi người trong xe, hiển nhiên mọi người cũng đều nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, có lẽ những người này không phù hợp với những gì họ tỏ ra. 

Tên nhóc trẻ tuổi kia nhanh chóng cầm một chùm chìa khóa chạy ra ngoài, ném chìa khóa cách một đoạn khoảng không cho Cơ Phỉ, cô nàng lại mở miệng hỏi, "Xe số sáu ở chỗ nào?"

Sắc mặt của thằng cha đứng đầu rất khó coi, hình như đang giãy giụa, mấy lần muốn nói lại thôi, đều bị người sau lưng ông ta oán giận, cuối cùng ông ta ngậm chặt môi, chỉ là giơ tay chỉ phương hướng.

Mấy người trong xe, phần lớn đều là người có mắt nhìn, tất nhiên là nhìn thấu thái độ của mấy người này không đúng lắm, phương hướng xe số sáu ông ta chỉ là một kho hàng lớn, lúc Cơ Phỉ lái xe đi, đèn xe chiếu vào nhà kho số sáu ấy, trên nhà kho đó có khóa. 

Cô nàng cúi đầu nhìn một cái, chùm chìa khóa trong tay có hai cái chìa, một cái chìa khóa xe, cái còn lại chắc là chìa khóa nhà kho. 

Có điều mọi người cũng không vội lấy xe, mà là ở trong xe bàn bạc biện pháp lấy xe. 

"Trong nhà kho chắc chắn có tang thi, nếu không vừa rồi đám người kia cũng không có vẻ mặt đó." Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Chúng ta phải xác nhận số lượng tang thi, xem lại chút nữa rốt cuộc là giết hết tất cả hay chỉ là nghĩ biện pháp đưa chúng nó ra thôi."

Phương An Yến mở miệng, "Chuyện này dễ thôi, cái ga ra này khóa cửa, chỉ cần gõ một cái, tang thi nghe được tiếng động sẽ bị hấp dẫn, đi đi lại lại hoặc kêu gào, cũng không khó phân biệt."

Mọi người gật đầu, cuối cùng tạm thời lập ra hai kế hoạch, mấy người bọn họ, trừ đi Phương An Ngu vẫn còn đang hôn mê và Quân Du đi lại bất tiện, những người còn lại đều có thể giết tang thi, chỉ cần số lượng không nhiều thì sẽ lựa chọn biện pháp giải quyết toàn bộ.

Nếu như đúng là rất nhiều thì sau khi mở cửa gara ra, hai người nấp đằng sau cửa gara, người còn lại lái xe Jeep vừa bóp còi vừa hấp dẫn tang thi đi ra, sau đó người núp ở sau cửa gara đi lấy xe, lấy được xe xong, hai chiếc xe một to một nhỏ trực tiếp lái ra ngoài, coi như là thành công. 

Lên kế hoạch xong xuôi, Phương An Yến và Cơ Phỉ dẫn trước xuống xe, Lịch Cách vốn phải lái xe nhưng Quân Nguyệt Nguyệt chui vào ghế lái, "Anh lái ra rất ổn, nhưng bây giờ không thể ổn được, để tôi đi."

Lịch Cách đã từng lái như gió lốc thoát khỏi tai nạn xe cộ, sau đó mặc dù thắng được chướng ngại tâm lý, nhưng đúng là lái xe càng lúc càng thận trọng, anh ấy lăn lộn cũng rất luyến tiếc sinh mạng, không dám lái xe nhanh nữa.

Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt không giống vậy, cô am hiểu nhất lái xe và phi cơ trong các loại tình huống giao thông nguy hiểm, trong cái xe này, trừ Cơ Phỉ, chỉ có cô thích hợp nhất. 

"Ôm bảo bối Du nhi của anh ra đằng sau đi, chú ý bảo bối của tôi đi,"  Nói xong Quân Nguyệt Nguyệt cũng không quay đầu lại, lái xe Jeep vòng mấy vòng tại chỗ sau đó đầu xe nhắm thẳng hướng cửa. 

"Anh cũng không thoải mái đâu," Cô nói, "Chờ lát nữa anh phụ trách đấu súng cách cửa sổ với tang thi, cầm vũ khí trong tay anh cho chắc." 

Lịch Cách dùng áo quấn cánh tay, rồi lại nắm chắc dao găm, Quân Nguyệt Nguyệt chớp tắt đèn xe, ra hiệu với Cơ Phỉ và Phương An Yến, đã chuẩn bị xong.

Phương An Yến và Cơ Phỉ dán sát tai trên cửa, gõ gara, nghe thấy tiếng động bên trong, rất nhanh, trong này liên tiếp vang lên tiếng tang thi kêu gào và tiếng bước chân truyền tới, vượt quá số lượng bọn họ miễn cưỡng hợp lại. 

Phương An Yến làm một động tác tay 2 về phía xe, ra hiệu bọn họ bắt đầu sử dụng kế hoạch thứ hai.

Quân Nguyệt Nguyệt nhấn một tiếng còi, ra hiệu cô đã biết. Lúc này Cơ Phỉ mới mở khóa nhà kho ra, lúc sắp rút ra then cài cửa cuối cùng, cô nàng đưa chìa khóa cho Phương An Yến, "Lúc nữa có thể tang thi không chạy hết, anh phụ trách lái xe, em tới yểm trợ anh."

Phương An Yến không trả lời, mà là sau mảng ánh đỏ của đèn xe Jeep, ôm lấy cổ Cơ Phỉ, hôn mạnh lên môi cô nàng một cái, "Không, anh tới yểm trợ em."

Cậu vung vung cái gai trong tay, "Hãy tin anh."

Cơ Phỉ cười, nhét chìa khóa vào trong túi mình, vừa kéo then cài cửa nhà kho, vừa nói, "Anh lại là người đàn ông đầu tiên nói muốn bảo vệ em, đừng để em thất vọng."

Trong chớp mắt cửa mở ra, Phương An Yến và Cơ Phỉ, một người kéo một bên cửa sắt quay về đằng sau, dùng cửa sắt che khuất thân hình của mình, cùng lúc đó Quân Nguyệt Nguyệt nhấn còi xe, tiếng kèn bén nhọn nhanh chóng hấp dẫn tang thi chạy tới phía bên xe này. 

Nhưng xe cũng không lái đi lập tức mà là khi tang thi nối tiếp nhau đến, Quân Nguyệt Nguyệt mới vừa nhấn còi xe, vừa đạp chân ga.

Xe lái với tốc độ rất chậm về phía cửa, tang thi đã nhào tới hai bên xe, cô thả còi, quay đầu nói với Lịch Cách, "Chuẩn bị xong chưa, con bên phải kia---"

Lịch Cách gật đầu trong nháy mắt, Quân Nguyệt Nguyệt đột nhiên hạ xuống cửa kính xe bên phải, dao găm đưa ra từ cửa kính xe, trực tiếp cắm thẳng vào trong đầu tang thi.

Rút dao, rút lại, đóng cửa kính xe lại, động tác làm liền một mạch như nước chảy mây trôi.

Quân Nguyệt Nguyệt không tiếc khen ngợi, "Được lắm, bây giờ đằng sau bên trái!"

Cô lái xe chậm rãi về phía cửa, ước chừng có mười mấy tang thi bên cạnh xe nhào tới, nhưng khi cửa kính xe không ngừng hạ xuống nâng lên, lúc đến cửa chính, đã có năm tang thi nằm sau cửa xe. 

Tang thi còn lại điên cuồng hơn nhiều, Quân Nguyệt Nguyệt cũng tự mình hạ cửa kính xe xuống đâm chết một con khiến sườn mặt bị bắn tung tóe máu đen, nhưng đến lau cô cũng không lau đi chút nào, vẫn luôn chăm chú nhìn tang thi qua kính chiếu hậu và quay xe, lúc tốc độ xe chậm lại, một tang thi lại nhào tới bên xe, cô lại nói, "Chuẩn bị xong, đằng sau bên phải!"

Cửa kính xe hạ xuống, dao Lịch Cách đâm một cách vững vàng và chính xác vào trong mắt nối thẳng với sọ đầu, nhưng ngay lúc anh ấy chuẩn bị thu tay, cổ tay bất chợt bị một tang thi bị xe lôi ngã bắt được. Tang thi sau khi biến dị vẫn có sức nặng cơ thể của một người trưởng thành, bám một tay của Lịch Cách, anh ấy đau đến mức gào rú một tiếng, không thể nắm được dao cũng chẳng thể rút tay về, cộng thêm bản thân anh ấy đang ở trạng thái xoay người, không tiện vòng chân để đạp, hơn nữa trong giờ phút xui xẻo này, đằng sau bên phải lại có một tang thi khác nhào lên.

Thấy con này tới không hề có chút dè dặt nào, sắp giẫm lên đồng bọn bị kéo của mình, hạ miệng về phía Lịch Cách, Quân Nguyệt Nguyệt dồn sức tăng tốc độ xe, nhưng cũng không hất ra được kịp thời, liếc thấy Lịch Cách sắp gặp nạn, không biết Quân Du tháo chân giả ra từ lúc nào, giơ lên nhằm đầu tang thi đó đập mạnh một lúc, đập cho nó chạy sau đó lại nhắm tang thi túm Lịch Cách nhất quyết không thả đập mạnh một trận y chang khác.

Tang thi buông lỏng tay, Lịch Cách thu tay về, Quân Nguyệt Nguyệt nhanh chóng nâng cửa xe lên, đồng thời tăng nhanh tốc độ, đánh ngã mấy tang thi ở say xe.

Trong xe, Lịch Cách khiếp sợ nhìn Quân Du ôm chân giả mà cô ấy hoàn toàn không có thời gian nhìn qua Lịch Cách, đang đau lòng nhìn vết máu trên chân giả của mình, vội vàng cầm khăn giấy ra lau sạch, trong lòng suy nghĩ may mà thứ này được chế tạo rất bền chắc…

Quân Nguyệt Nguyệt cũng không lái xe đi tiếp nữa mà là chợt quay ngược đầu xe trôi đi một cách hết sức khoa trương, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động chói tai vang khắp đêm khuya, nếu như giờ là ban ngày, nhất định có thể thấy dấu bánh xe đen sì được in trên đường cái.

Cô quay đầu xe, tăng tốc độ thêm rồi dồn sức tông vào tang thi kéo xe ban nãy.

Nghiền ép tới lui, vòng đi vòng lại trên đường cái, cuối cùng nghiền nát mấy con còn lại, lúc này mới lái qua xưởng xe vừa rồi, đi tiếp ứng đồng bọn.

Lịch Cách không thể không thừa nhận, kiểu lái xe này, đúng là anh ấy không lái được, dù là lúc chạy như gió lốc trước kia, anh cũng chưa từng điên cuồng như vậy.

Xe lái hơn cả gió táp mưa rào, mặc dù vô cùng xuất sắc nghiền chết tang thi nhưng cũng khiến vị trí của ba người trong xe bị xê chuyển.

Quân Du vẫn ổn, cô ấy sáng suốt ném chân giả xuống đất, túm được nắm tay của ghế sau. Còn Lịch Cách không may mắn được như thế, anh ấy ở hàng ghế giữa trống rỗng, bị văng đến chết đi sống lại. Phương An Ngu cũng không có khả năng may mắn tránh khỏi từ trên ghế xe bay xuống. Hình như là anh bị đập đầu quá nghiêm trọng, sau khi xe chạy ổn định, anh che đầu, mơ mơ màng màng bò dậy.

"Anh tỉnh rồi!" Quân Nguyệt Nguyệt quẹo xe vào cửa hàng ban nãy, nhìn Phương An Ngu trong kính chiếu hậu nói một cách hưng phấn, "Cảm thấy thế nào!"

Lúc bọn họ lái xe tiến vào cửa hàng, Cơ Phỉ và Phương An Yến đã thành công lấy được chiếc xe số sáu, trong đó cũng là nguy hiểm nối tiếp, bởi vì ban nãy Quân Nguyệt Nguyệt hấp dẫn đi chỉ là một bộ phận tang thi, đằng sau thùng xe vẫn còn mấy con, không chỉ như vậy, cái xe số sáu này, thùng xe chứa đầy quýt, vẫn còn tươi.

Cơ Phỉ vốn đang khổ chiến với Phương An Yến, năm sáu tang thi nổ súng là có thể giải quyết nhanh chóng, nhưng cô nàng không còn lại bao nhiêu đạn, nếu nổ súng, có khi lại có khả năng hấp dẫn đám tang thi bị Quân Nguyệt Nguyệt dẫn đi quay lại.

Có điều lúc hai người chiến đối có phần trầy trật rồi, đám người cầm vũ khí vừa rồi xông tới, hô nhau lên, chém mấy tang thi kia không thành hình, coi như là giải cứu hai người bọn họ ra.

"Các người cố ý để bọn tôi tới lấy cái xe số sáu, chính là vì để bọn tôi giúp các người giải quyết tang thi?!"

Giọng Phương An Yến không quá tốt, người cầm đầu đó mặt đầy xoắn xuýt, cuối cùng nói, "Chỉ có trên xe số sáu có đồ ăn, hơn nữa gara khác cũng có tang thi, đều là các công nhân dỡ hàng, chúng tôi cũng vậy..."

Đám người này nhìn từng hộp quýt trên xe, người cầm đầu kia lại không nhịn được nói, "Có thể để lại cho chúng tôi một ít không, lần này chuyển hàng, tất cả thùng xe cũng chỉ thùng xe của xe này là có thể ăn được, chúng tôi không có lương thực dự trữ, cũng không dám đi những chỗ khác."

Trời biết, bọn họ làm thế nào lúc biến dị xảy ra, từ trong chỗ ở của mình trong thùng xe trốn ra, thêm nữa trong thời gian một ngày, chém chết đám công nhân biến dị rải rác bên ngoài, đồng thời kéo vào trong một nhà kho.

Bọn họ thật sự sợ muốn chết, không dám đi chỗ nào, lúc trước có một nhóm người tới, nói là chỉ cần lấy một chiếc xe nhưng đã bị tang thi cắn chết, cho nên ban đầu bọn họ mới hung thần ác sát để đám người lạ này cút đi, cho rằng tang thi bên trong gara rất nhiều, bọn họ không tin rằng đám người này có năng lực lấy được xe.

Sau đó bị Cơ Phỉ dùng súng uy hiếp, bọn họ mới không thể không nhường đường, nói cho đám người này thùng xe số sáu, lại quả thực không kháng lại nổi sự khiển trách của lương tâm, lúc này đành liều chết cầm vũ khí tới tiếp viện.

Phương An Yến thở dài, liếc nhìn hộp trên xe, gật đầu, "Các người lấy đi." Dù sao quýt cũng chẳng để dành được bao lâu, mấy người bọn họ cũng không ăn hết nhiều như vậy.

Cả đám người kia nghe vậy thì hớn hở ra mặt, nhìn Cơ Phỉ để súng bên hông không có phản ứng gì, lúc này mới vui mừng rạo rực đi khuân đồ.

Cùng lúc này Quân Nguyệt Nguyệt lái xe vào đây, đỗ sát ở bên cạnh, trước tiên là xuống xe đi ra đằng sau kéo cửa xe ra, ôm đầu Phương An Ngu, xem thử cái đầu bị đập của anh. 

"Đau lắm không? Đều do em, lái nhanh quá..." Cô xoa cục u nổi trên đầu Phương An Ngu, anh nắm cổ tay cô, ngước đầu lên lắc đầu.

"Làm sao bây giờ, vẫn còn sốt." Quân Nguyệt Nguyệt đỡ anh xuống xe, Phương An Yến kiểm tra xe tất cả đều bình thường, bình xăng cũng đầy. Hai người lên xe ngồi trước, mấy người còn lại tụ lại một chỗ, nhìn một đống quýt.

Đám Quân Nguyệt Nguyệt mấy người thương lượng ngắn ngủi, Lịch Cách hắng giọng một cái, bứt tóc giả ra để lộ ra dáng vẻ lưu manh, đi tới gần đám người kia giả bộ ngầu lòi, "Các người không dám ra ngoài, ở lại đây ăn quýt ư? Có thể ăn được mấy ngày? Dọc đường chúng tôi tới, cả thành phố cũng thất thủ rồi, tỉnh khác cũng vậy, hoàn toàn không có cứu viện, quân đội cũng tự đi rồi, các người không chờ được cứu viện đâu."

Người đang chuyển quýt sục sôi ngất trời đều dừng lại, biểu cảm trên mặt mỗi người khác nhau, dĩ nhiên cũng không phải bọn họ không biết chút xíu nào tình huống bên ngoài, chẳng qua là ấp ủ niềm hy vọng yếu ớt chờ đợi, nếu không thì có thể làm gì?

Lịch Cách bắt đầu xúi giục: "Không bằng các người đi cùng chúng tôi đi, đã liên lạc với gia đình chưa? Chúng tôi chuẩn bị đi Bình Xuyên, các người có biết Bình Xuyên mới mở một làng du lịch chứ?"

Anh ấy lấy ra một tấm danh thiếp từ một chỗ nào đó, "Làng du lịch đó là của tôi, bên trong có năng lượng mặt trời có thể phát điện hệ thống đồng thời có cầu treo nối với thế giới bên ngoài, hơn nữa ai cũng là..."

Nhìn Lịch Cách dụ dỗ đám người kia, ba người còn lại chia nhau lên xe, sau khi bọn họ lấy được xe tải lớn, vốn định dọc đường nếu có thể cứu một vài người thì sẽ cứu một vài, nói cho cùng thì thu thập vật tư cũng cần nhân công, vả lại trở lại làng du lịch, dọn dẹp tang thi với cả những thứ Lịch Cách nói kia - lắp ráp hệ thống thủy điện đều phải cần nhân lực.

Để Lịch Cách đi dụ người là do Quân Nguyệt Nguyệt đề cập đến, bởi đời trước Lịch Cách chính là đại lão của cái căn cứ kia. Haizz, được rồi,  mặc dù đời trước anh ấy không phải loại người có phong cách đầu trộm đuôi cướp đi lừa người thế này, nhưng khi ở thế giới với trật tự tan vỡ này, con gái không nói thông được não những người đàn ông kia, Cơ Phỉ chỉ biết dùng súng, chỉ e là dưa xanh hái không ngọt*. Ngược lại Phương An Yến biết ăn nói, nhưng dáng vẻ của cậu theo phong cách lịch sự, nói chuyện không che giấu nổi bản chất khủng long bạo chúa, chỉ có Lịch Cách này có bề ngoài có lực uy hiếp nhất định, nói được cả tiếng người lẫn tiếng quỷ* là phù hợp làm chuyện này nhất. 

*Dưa xanh hái không ngọt: thường dùng để chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn

*Ý chỉ kiểu gì Lịch Cách cũng nói được, lịch sự cũng được, lưu manh cũng không vấn đề gì. 

Mà quả đúng là anh ấy không phụ sự mong đợi của mọi người, bên kia tổng cộng mười sáu người, đang thở hồng hộc chuyển quýt xuống, biến thành chuyển quýt lên xe một lần nữa.

Sau khi Lịch Cách lên xe, Quân Nguyệt Nguyệt là người hỏi đầu tiên, "Tôi tương đối tò mò, danh thiếp của anh ở đâu ra? Chạy thoát thân vẫn không quên mang danh thiếp?"

Lịch Cách nghiêng đầu trợn mắt nhìn cô, "Loại đại tiểu thư ngậm thìa vàng sinh ra như cô thì biết cái gì, sao có thể biết nỗi chua xót lặn lộn từ tầng đáy chót đi lên của chúng tôi được." Đi đâu cũng phải mang danh thiếp bên mình, gặp người khác sẽ ra sức nhét vào thôi.

Có điều rất rõ ràng là lời này anh ấy nói không hợp bởi vì Lịch Cách vừa quay đầu đã phát hiện Quân Du đang dùng cặp mắt long lanh mở to nhìn mình, anh nhanh chóng rùng mình. Nếu không phải không quỳ xuống được trên thùng xe này, Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác anh ấy sắp quỳ nói chuyện rồi. Mà Quân Du quay đầu đi không để ý tới Lịch Cách, kể cả anh ấy giả bộ kêu đau ‘ai ui ai ui’ cũng không quay lại. Lịch Cách không biết thế nào cho phải, bèn nhìn về phía mọi người xin giúp đỡ, kết quả tất cả mọi người cười ha hả nhìn anh ấy, rõ ràng là đang chế giễu. 

"Mấy người có còn muốn biết tình huống của đám người kia là gì hay không? Tôi đã hiểu rồi," Lịch Cách nói, "Tôi còn đồng ý với một người sẽ trở về đón vợ và con gái anh ta!"

Thật ra thì trong tập thể xuất hiện kiểu chuyện này thì dễ dàng xảy ra tranh chấp, nhất là kiểu thời điểm này, không bàn bạc với mọi người đã tự mình đồng ý đi cứu người.

Nhưng mấy người ngồi trong xe lại không có một ai có dị nghị, Phương An Yến còn cầm điện thoại xem bản đồ hỏi, "Người nhà anh ta ở vị trí nào? Tôi nhìn thử xem có cần lượn vòng hay không."

Lịch Cách nhìn mọi người xung quanh, lúc này thật sự hơi đỏ mắt, đồng bọn của anh ấy đều là một đám người ngoài lạnh trong nóng, một người như vậy đã không dễ gặp, vậy mà một đám... nhất là ở mạt thế này, càng lộ ra hết sức quý báu.

"Ở khu Nam Thành, không tính là xa cũng không coi là sầm uất, tôi đã hỏi rồi," Lịch Cách nghiêm túc nói, "Đằng sau có mười sáu người, trong đó có hai người là tài xế, loại xe lớn này nếu không lái thuận tay thì có thể kêu bọn họ tới."

Cơ Phỉ cười khẽ, "Ngay cả phi cơ tôi cũng đã từng lái rồi."