Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 63: Ngoại truyện hết




Sau tết, thánh chỉ của hoàng đế hạ xuống như đúng hẹn, vốn dĩ bọn họ phải chuẩn bị đến đất phong, chẳng qua hoàng đế ba lần bốn lượt tìm lý do đưa Thái Bình Vương và Đỗ Thư Dao vào cung ở lại mấy ngày, đợi đến khi thật sự lên đường cũng đã là lúc xuân về hoa nở.

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương dọc đường đi du lịch sông núi, cũng không vội, đã phái người đến Nguyên Nam trước xử lý tất cả mọi chuyện rồi, bọn họ chỉ lấy việc dạo chơi là chính.

Khác với lần trước xuống nam chạy trốn, lần này hai người thật sự thư giãn thoải mái, hơn nữa chuyến này ngoại trừ những người hoàng đế phái theo ra, bọn họ còn dẫn theo rất nhiều hộ vệ, phần lớn đều là trong vương phủ, còn có một số người trước đây đã rời khỏi vương phủ, ví dụ Hồng Luân, ví dụ như Nhật Thực, tất cả đều quay về bên cạnh.

Lần này Đỗ Thư Dao vẫn rất hài lòng, dù sao những người này đi Nguyên Nam, càng có lợi cho bọn họ xây dựng nền tảng ở đó, năng lực làm việc của Hồng Luân xuất sắc, Nhật Thực cận vệ cực kỳ lợi hại, có điều Hồng Luân đi theo, đương nhiên Vu An Thanh cũng đi theo.

Khi Đỗ Thư Dao gặp lại Vu An Thanh, vô cùng kinh ngạc, nàng ta đã dỡ bỏ hoàn toàn mũi nhọn, toàn thân bình thản mà dịu dàng, ánh mắt nhìn Hồng Luân cực kỳ sáng rực, chính là dáng vẻ khi thích một người.

Có điều chuyến đi này người duy nhất không được vui mừng lắm chính là Thái Bình Vương, vì Nhật Thực là thống lĩnh cận vệ, Thái Bình Vương luôn nhìn vào vận may của hắn ta, còn luôn làm một số chuyện khiến cả hai bên đều không xuống đài được trước mặt cận vệ...

Đối với điều này Đỗ Thư Dao cực kỳ bất đắc dĩ, Nhật Thực cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn ta đã từ bỏ lâu rồi, có thể bảo vệ người chủ lương thiện như Đỗ Thư Dao, hắn ta đã không còn ước mong gì khác.

Nhưng Thái Bình Vương vẫn luôn giày vò hắn ta, còn trói buộc hắn ta.

Ví dụ như... Ban đêm tất cả mọi người đều ngủ, lại vẫn để cho một mình hắn ta gác đêm.

Ví dụ như... Rõ ràng là việc của tỳ nữ, cũng muốn phái một cận vệ như hắn ta đi làm.

Đỗ Thư Dao thấy Thái Bình Vương cũng không làm quá đáng quá, đành mở một mắt nhắm một mắt, khi Thái Bình Vương không nhìn thấy, đành nhìn về Nhật Thực với ánh mắt xin lỗi.

Len lén nói với Hồng Luân, khi phát tiền tiêu vặt hàng tháng, cho hắn ta thêm một phần của tỳ nữ.

Nhật Thực cũng cực kỳ kiềm chế, không ngỗ nghịch, lòng hắn ta biết rõ Thái Bình Vương cũng là người lương thiện dịu dàng như Thái Bình Vương phi, lần này dẫn đội cũng là do Thái Bình Vương tự mình điều hắn ta từ quân giữ thành ra.

Có người bề trên lén lút nói cho hắn ta biết, hắn ta đã không còn là nô tịch nữa rồi, Nhật Thực cực kỳ biết ơn Thái Bình Vương, hơn nữa làm quân giữ thành hắn ta có lẽ không có tương lai gì rộng mở, nhưng đi theo mấy người Thái Bình Vương xuôi nam, tương lai hắn ta tất nhiên là một trong những người đứng đầu vương phủ, đây là ơn huệ lớn đến mức nào, Nhật Thực ghi nhớ trong lòng.

Vì vậy biến thành hắn ta nuông chiều Thái Bình Vương càn quấy đủ chuyện, cuối cùng ầm ĩ đến mức Thái Bình Vương cũng ngại, không tìm hắn ta gây chuyện nữa.

Đỗ Thư Dao nhìn thấy tận mắt tất cả mọi chuyện, nàng cưng chiều Thái Bình Vương hơn bất kỳ ai, cho nên trong toàn đội ngữ, Thái Bình Vương ầm ĩ gây chuyện một tay che trời, mọi người nói gì nghe nấy, ngược lại cũng giống như hắn đang quyết định xử lý việc nhà vậy.

Mà người chủ gia đình ở bên ngoài, sau lưng có mua một cái quần đùi cũng phải đi hỏi Đỗ Thư Dao.

"Nàng nói cửa hàng mà ta xem vào ban ngày kia, rốt cuộc là vải gai tốt hay là tơ lụa tốt?" Đỗ Thư Dao dựa vào giường, đọc truyện, mua được ở dọc đường, rất đặc sắc.

Tùy tiện nói: "Trẻ con mới phải lựa chọn, người trưởng thành đương nhiên sẽ mua hết."

Thái Bình Vương thấy nàng qua loa, mấy thứ này phần lớn đều là việc của tỳ nữ trong phủ làm, có điều bên ngoài cũng có bán, đúng lúc ngày hôm trước hắn cưỡi ngựa mài rách một tấm, lần này kéo Đỗ Thư Dao đi xem.

Lần này hai người đến Nguyên Nam, vàng bạc châu báu mang theo nhiều không đếm xuể, bây giờ tiền tài đi trước, đã đến Nguyên Nam rồi, tương lai mặc dù mấy xu đất phong không cho vào sổ sách, cũng đủ cho hai người tiêu xài thoải mái cả đời.

Từ đầu đến cuối Đỗ Thư Dao đều cảm thấy, hoàng đế có lẽ thật lòng yêu thương mẹ đẻ của Thái Bình Vương.

Nhưng cuộc sống thật sự cũng cần nhiều tiền như vậy, Thái Bình Vương không dính đến ham mê có hại nào, Đỗ Thư Dao lại càng hoàn toàn không có hứng thú với đồ trang sức, thứ hai người tiêu xài duy nhất chính là ăn thức ăn ngon, mua mấy đồ chơi mới mẻ, không thể giảm đi hơn được nữa.

Nhất là Thái Bình Vương bây giờ cực kỳ cẩn thận, hắn cảm thấy không đủ tiền tiêu, sợ nửa đời sau Dao Dao chịu khổ, hắn không quan tâm sổ sách, không biết ngay lúc này bọn họ đang sở hữu bao nhiêu tài sản, mà Nguyên Nam lại càng là nơi non xanh nước biếc của cải màu mỡ, chính là khu vực cực kỳ tốt, đã định trước nửa đời sau bọn họ không lo áo cơm.

Thái Bình Vương không biết gì hết có mục đích tiết kiệm, còn chưa rời khỏi Hoàng Thành bao xa, ngay cả mua cái quần cộc cũng đã bắt đầu tính toán.

Đỗ Thư Dao buồn cười, cũng không chọc phá hắn, chỉ hùa theo cho qua.

Làm sao Thái Bình Vương lại không nghe ra sự qua loa của nàng, đè quyển truyện xuống, bám người nói: "Vậy Dao Dao thích ta mặc chất vải như thế nào?"

Đỗ Thư Dao nín cười, dứt khoát gập truyện lại, nói: "Ta đương nhiên thích ngươi không mặc gì cả."

Ban đầu Thái Bình Vương còn chưa nghe rõ, sững sờ một lát, trên mặt xoẹt một nhát đỏ bừng, hắn: "Nàng... Nàng", một lát sau, trực tiếp đè Đỗ Thư Dao xuống giường, vội vàng hôn xuống.

Tiếng cười của Đỗ Thư Dao từ trong màn giường truyền ra, khe khẽ ngâm nga, ngọt ngào dịu dàng, giống như rượu say lòng người, dù sao Thái Bình Vương uống đến ngất ngây, không ngẩng đầu lên được, mắt không mở ra nổi.

Có điều hai người nghịch ngợm một lúc, còn chưa muộn lắm, Đỗ Thư Dao nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng mưa rơi, mặc quần áo, đẩy cửa sổ ra.

Bọn họ ở trong nhà trọ ở giữa đường chính, giờ phút này còn có những cửa hàng người ta chưa hoàn toàn tắt đèn, đốt đèn lồng mông lung, chiếu cho đêm mưa xuân này càng dịu dàng quyến luyến hơn nữa.

Không khí rất trong lành, còn chút hơi nước và gió mát phả vào mặt, Đỗ Thư Dao hít sâu một hơi, nhìn màn mưa mông lung, hơi nhếch môi lên.

Rất nhanh, đúng như nàng dự đoán, Thái Bình Vương cũng xúm lại, ôm nàng từ phía sau, dùng áo choàng bọc lấy nàng chỉ lộ ra một cái đầu, cúi đầu hôn lên tóc mai của nàng: "Vừa mới ra nhiều mồ hôi như vậy, cẩn thận bị lạnh."

Đỗ Thư Dao dựa vào phía sau, nhắm mắt lại, khẽ nói "Ừ" một tiếng, tròng lòng có cảm xúc tên là hạnh phúc, ùng ục ùng ục sủi bọt lên.

Đời người dài bao nhiêu, không ai biết được, nhưng nàng đã có thể tưởng tượng, mỗi ngày sau này, nàng đều sẽ được sống những tháng ngày mà trước đây nàng hâm mộ nhất.

Đoạn đường này của họ, tổng cộng mất khoảng hai tháng, mới chậm chạp đến Nguyên Nam, khi đến đó, quan viên địa phương và dân chúng bên đường đón tiếp, thật ra cũng tiến hành vô cùng long trọng, vương hầu một phương, là thiên tử nhỏ của dân chúng một phương, Thái Bình Vương ở Hoàng Thành cũng coi như danh tiếng vang xa, dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt như vậy, trong đó không thiếu người đến xem hắn rốt cuộc có bị điên hay không.

Có điều Nguyên Nam nơi này, thật sự là non xanh nước biết đất thiêng người tài, vì mỗi nhà đều coi như giàu có, cho nên người vi phạm pháp luật cũng rất ít, hoặc là nơi ở gần đầu mối ba tỉnh nhất, quan viên trong triều cũng nhìn chằm chằm, cho nên mấy người Đỗ Thư Dao cũng bớt lo lắng, người đi trước đã xử lý vương phủ mới trong vòng hai tháng ổn thỏa, ngay đêm đó mấy người Đỗ Thư Dao đã vào ở trong vương phủ.

Dựa theo lời dặn của Đỗ Thư Dao trước đó, vương phủ chọn nhà cửa cũng không sử dụng đường phố chính mà quan viên đã chuẩn bị, mà ngược lại ở nơi lệch sang một chút, dựa theo hồ nước xây viện nhỏ, vô cùng lịch sự tao nhã.

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương thích nuôi cá, trồng hoa, rất phù hợp, thời tiết tốt còn có thể chèo thuyền chơi trên hồ, không có gì thích hợp bằng.

Có điều người đi trước cũng xử lý một số chuyện, về phần người hầu trong phủ, sửa chữa quan trọng như thế nào, cùng với giao tiếp những quan viên ở đất phong vân vân đều đợi đám người Đỗ Thư Dao đến mới bắt đầu xử lý.

Lúc này Đỗ Thư Dao đã giao tất cả mọi chuyện cho Hồng Luân rồi, không ai hiểu tất cả mọi chuyện này hơn hắn ta, đại quản gia của vương phủ ngoại trừ hắn ta ra không còn ai khác, thật sự những chỗ cần Thái Bình Vương ra mặt, Thái Bình Vương mới đi.

Có điều cũng không thể giao tất cả mọi chuyện cho Hồng Luân được, dù sao có nhiều chuyện hắn ta cũng không có cách, khi ánh mắt Vu An Thanh u oán vì mỗi ngày không nhìn thấy chồng, Đỗ Thư Dao cũng hỗ trợ xử lý tượng trưng một chút, ví dụ như lên chợ mua một số người già yếu về làm người hầu.

Có điều những người được mua về này cũng có người hết sức niềm nở, ví dụ như tiểu công tử như cọng giá trong số đó, cả ngày vắt óc tiếp cận Đỗ Thư Dao, khi đến gần ánh mắt sáng rực như bóng đèn, Đỗ Thư Dao cũng nhớ, khi vật nhỏ này vừa được mua được, bệnh rất nặng, có lẽ phải một tháng mới bò dậy được, thân thể suy yếu, vì trước đó ở chợ nô lệ chạy trốn mấy lần, bị đánh rất tàn nhẫn.

Nhưng mà cậu ta niềm nở nhớ kỹ ơn huệ cũng được, chẳng qua quá mức sáp đến trước mặt Đỗ Thư Dao, có lần thậm chí còn ôm Đỗ Thư Dao ở chỗ không có ai, vấn đề này quan trọng rồi.

Đỗ Thư Dao cũng không chán ghét cậu ta, rất kỳ lạ, mỗi lần nhìn cậu ta, Đỗ Thư Dao đều cảm thấy đôi mắt to tròn như bóng đèn của cậu ta, có phần giống như đã từng quen biết.

Nhưng mà chết tử tế không muốn, khi cậu ta liều mạng ôm Đỗ Thư Dao khóc đến mức thở không ra hơi, lại bị Thái Bình Vương bắt gặp.

Hôm nay Thái Bình Vương cũng có chút oai phong rồi, ít nhất dáng vẻ bên ngoài trời sinh vừa lạnh lùng vừa tàn bạo, người không biết còn cho rằng hắn thật sự bá đạo đến mức nào.

Hắn cũng làm ra dáng ra hình sai người trói thằng ranh giống như cọng giá đỗ này lại, hắn không nghi ngờ Đỗ Thư Dao, chỉ chuẩn bị "giết gà dọa khỉ" dọa người khác, rồi đuổi ra khỏi vương phủ.

Có điều còn chưa đợi dọa nạt gì, thằng rành này đã khóc như giết heo, nói mình có nỗi khổ, muốn nói riêng với Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương.

Thật sự là giọng nói quá chói tai, quá đứt gan đứt ruột, Đỗ Thư Dao bịt tai, kéo ống tay áo Đỗ Thư Dao, nói: "Hay là chúng ta nghe thử nỗi khổ của cậu ta xem?"

Cọng giá đỗ bị trói gô lại, vẫy cho đám tỳ nữ lui ra, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương nghe cậu ta nói.

Kết quả cậu ta há miệng, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đều ngẩn ra.

"Vương gia! Vương phi! Ta là Thúy Thúy đây!" Thúy Thúy thật sự không nhịn được nữa, cũng bất chấp nếu nói ra sẽ rơi vào kết quả như thế nào, thật sự là quá khó được cơ hội trời xui đất khiến còn được quay về bên cạnh Đỗ Thư Dao, nàng ta đứt hết ruột gan nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Hóa ra khi đó nàng ta bị đâm chết, nhắm mắt rồi lại mở mắt, chẳng biết tại sao mình lại biến thành một tên đầy tớ, vì ngày thường quá ốm yếu, không ai cần cậu ta, cậu ta phải chịu đựng rất nhiều khổ sở ở phố nô lệ, mấy lần định chạy trốn đều bị bắt về, nếu không phải hôm đó Đỗ Thư Dao tự mình đi mua người, nói rõ cần người già yếu, Thúy Thúy tuyệt đối sẽ không thể gặp lại họ thần kỳ như vậy.

"Vương phi, ta rất sợ hãi, ta không phải con gái!" Thúy Thúy khóc nói: "Các ngươi tin ta đi, ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, hu hu hu, đừng đuổi ta ra khỏi vương phủ, ta còn muốn hầu hạ vương gia vương phi..."

Thúy Thúy khóc lóc, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương hơi nhíu mày, nhìn nhau.

Sau đó, Đỗ Thư Dao lại đối chiếu chi tiết trước đây Thúy Thúy hầu hạ mất gần một canh giờ, cuối cùng khẳng định rõ ràng, cọng giá đỗ này, quả thật là... Thúy Thúy mượn xác hoàn hồn không thể nghi ngờ.

Thúy Thúy khóc nghẹn ngào, còn sợ Đỗ Thư Dao không tin, gục xuống đất tuyệt vọng cầu xin.

Dù sao vào triều đại này, xã hội này, loại chuyện này có là thật cũng sẽ bị giết chết, là yêu quái, là chuyện không rõ ràng.

Nhưng Thái Bình Vương lại tự mình cởi trói cho cậu ta, không tiếp tục ngăn cản cậu ta ôm đùi Đỗ Thư Dao nữa.

Thúy Thúy được chấp nhận, vẫn còn nổ bong bóng mũi khó mà tin được hỏi: "Tiểu thư thật sự tin lời ta nói sao?"

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương liếc mắt nhìn nhau, cười, vươn tay đỡ cậu ta dậy.

Có lẽ những người khác sẽ không tin, lại vì lời cậu ta nói mà e ngại cậu ta, đánh giết cậu ta, nhưng Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương sẽ không.

Cũng không phải vì bọn họ lương thiện đến mức nào, chỉ vì họ cũng là linh hồn lang thang đến từ thế giới khác.

Cuộc sống cũng không có gì thay đổi đặc biệt vì sự trở về của Thúy Thúy, sau khi Thúy Thúy được công nhận, trở nên ăn bám hơn bất kỳ ai khác, còn dám ăn vặt trong lúc phục vụ, thành một đứa con cưng được nuông chiều trong vương phủ.

Chỉ trừ Tam Hồng thỉnh thoảng cãi nhau với cậu ta ra, không có ai ghen ghét đố kỵ, dù sao tất cả mọi người đều ăn bám cả, ăn bám hơn người khác cũng có sao đâu?

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương vẫn thân mật như trước, càng thân mật hơn so với trước đây, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau.

Giống như đêm nay, Thúy Thúy đang ăn vặt gác đêm, Thái Bình Vương đã ôm gối đi chân đất, từ trong nhà bị đuổi ra ngoài.

Tóc tai bù xù, vạt áo mở rộng, bên trên đầy những dấu vết mờ ám, còn có vết cào do móng tay làm ra, rất rõ ràng là hắn quá đáng, chọc cho Đỗ Thư Dao không chịu nổi, đuổi hắn cút đi.

Thái Bình Vương gương mặt vô tội bị đẩy ra, ánh sáng đèn lồng dưới hiên chiếu lên đôi mắt mông lung trong suốt như trước đây của hắn, gương mặt tuấn tú đến mức khiến người ta không dám nhìn gân, mà đôi mắt khác màu kia lại dịu dàng như nước mùa xuân, có dòng chảy tình cảm nồng nàn thắm thiết mà tháng năm không cách nào gột rửa được.

Mà Thúy Thúy lại gần, giống như trước đây, giúp hắn cầm quần áo khoác lên, kề sát bên tai hắn đưa ra ý kiến xấu xa.

Trong giây phút này, thời gian giống như được quay ngược lại không có điểm dừng, tất cả mọi chuyện đều trở về dáng vẻ ban đầu.

TOÀN VĂN HOÀN