Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 81: Thư tình




Vì mấy lời vui đùa của Quan Bằng, Lâm Lang bắt đầu chú ý Mạc Tiểu Ưu. Hai người khác lớp nên cũng chẳng gặp mặt nhiều, nhưng mỗi lần cậu với Quan Bằng đi chơi, Tô Y Nhiên đều rủ thêm Mạc Tiểu Ưu. Lâm Lang và Tô Y Nhiên đều là người hướng nội dễ ngại ngùng, không hay nói lắm, toàn nhờ Mạc Tiểu Ưu với Quan Bằng hâm nóng không khí. Nhưng sau mấy lần, Lâm Lang dần tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Quan Bằng không dẫn theo hai nữ sinh kia nữa. Song mặc dù vậy, lời đồn Lâm Lang với Mạc Tiểu Ưu cặp bồ vẫn lan truyền, cũng do Lâm Lang hơi nhỏ tuổi nên vài nữ sinh độc mồm còn lén châm chọc Mạc Tiểu Ưu là trâu già gặm cỏ non.

Kỳ thực Lâm Lang rất thích đi chung với mấy người phóng khoáng, tỷ như Quan Bằng, thậm chí cả Cao Chí Kiệt. Hai người làm bạn, chỉ cần một ít nguyên tắc cơ bản và sở thích tương đồng, tính cách lại bù đắp cho nhau nữa là tốt nhất, không tương phản, cũng không làm lạnh bầu không khí. Lâm Lang không thích ở bên Mạc Tiểu Ưu, vì cậu rõ ràng cảm giác được Mạc Tiểu Ưu nhiệt tình với mình, song cậu không biết nên đáp lại thế nào, lần nào cũng thấy quẫn bách và cố sức. Cậu xuất thân nông thôn, thấm nhuần tư tưởng quan hệ nam nữ truyền thống, bản chất suy cho cùng vẫn cực bảo thủ, muốn tìm cũng phải tìm một người cậu có thể khống chế, dạng chim nhỏ nép vào người là tuyệt nhất.

Quan Bằng biết suy nghĩ của cậu thì cười hắc hắc không ngừng. Lâm Lang lúng túng, hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Quan Bằng lắc đầu, cười bảo: "Tớ nghe mấy thằng trong lớp nói có nhiều nữ sinh lén cười nhạo Mạc Tiểu Ưu là trâu già gặm cỏ non lắm, cậu biết vụ đó không?"

Lâm Lang vừa nghe liền đỏ mặt. Quan Bằng cười dữ hơn: "Ô, nghe rồi thật à?"

Lâm Lang mím môi: "Cỏ non cỏ non cái quái gì... Đừng cười nữa."

Quan Bằng muốn đi đón Tô Y Nhiên tan lớp buổi tối, đến cửa cầu thang liền chia đường với Lâm Lang. Lâm Lang tới khu phòng học, thời điểm qua cầu, dưới nhành liễu rủ đột ngột có người nhảy lên. Lâm Lang thất kinh khẽ hô một tiếng, người nọ nhét tờ giấy vào tay cậu rồi chạy biến. Cậu đứng ngơ ngác trên cầu, dõi theo bóng dáng người kia khuất sau bóng cây, xòe tay nhìn mới biết là một tờ giấy viết thư được gấp đẹp đẽ.

Lúc Quan Bằng với Tô Y Nhiên đi ra, bắt gặp Lâm Lang đang đứng dưới đèn đường. Quan Bằng cười một tiếng, đút tay vào túi, cao giọng hô: "Đang xem gì mà tập trung thế bồ?"

Ngờ đâu Lâm Lang lại như con thỏ bị dọa sợ, nắm chặt tờ giấy trong tay. Quan Bằng thấy vẻ mặt kích động của cậu, vội chạy tới: "Gì đó, sao căng thẳng dữ vậy?" Dứt lời, hắn nheo mắt, cười nói: "Đừng nói là thư tình cô nào đưa nha?"

Lâm Lang vậy mà lại đỏ mặt, Quan Bằng giật mình trợn to mắt: "Thư tình thiệt hả, mau đưa tớ xem!"

Lâm Lang cuống quýt nhét vào túi: "Thư riêng ai cho cậu xem."

Tô Y Nhiên cười cười, túm lấy tay Quan Bằng: "Anh thật là, cái gì cũng đòi xem là sao."

Quan Bằng nhìn chằm chằm Lâm Lang hồi lâu, Lâm Lang bị hắn nhìn mà trong lòng nơm nớp, co giò tính chạy, Quan Bằng lại cúi xuống móc thư ra. Lâm Lang quát to, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Không được đọc!"

Quan Bằng liếc cái liền ngây dại cả người.

Quả thực là thư tình, có điều bút tích và chữ ký rành rành là của một thằng con trai.

Lâm Lang lúng ta lúng túng đứng dưới đèn đường, đầu óc trống rỗng. Quan Bằng cười hai tiếng xấu hổ, gấp thư lại trả cậu: "Tớ... tớ cứ tưởng là cái gì, cậu đừng để ý tới là được rồi. "

Tô Y Nhiên tò mò hỏi: "Gì vậy?"

Quan Bằng đút túi đi về phía trước, một câu cũng không nói, Tô Y Nhiên đành phải đuổi theo. Một mình Lâm Lang đứng ngây ngốc dưới ánh đèn, tim đập cực nhanh.