Gả Ma

Chương 16






Kiếm thuyết (nhất)
Đường sỏi đá dưới lòng bàn chân chen chúc lạo xạo, Phù Lam cõng Thích Ẩn đi qua hàng rào tre, đỉnh đầu là cây đại thụ che trời, lá cây bay lất phất, giống như ẩn giấu nhiều đôi cánh bồ câu.

Phù Lam trở về phòng, đặt người lên giường, quẹt ngón trỏ, phù chú trên tường tối đi vài phần, còn lại một chút ánh sáng ấm áp.

Tiểu tử này nghe chuyện xưa được một nửa liền mơ màng buồn ngủ, Phù Lam đành phải cõng hắn về.

Vầng sáng lờ mờ yếu ớt trên khuôn mặt hắn, hai mắt nhắm lại, mệt mỏi mà an tường.

Phù Lam ngồi xổm bên cạnh giường nhìn Thích Ẩn, chia ly mười sáu năm, trí nhớ phàm nhân không tốt, ký ức trẻ con đặc biệt khó giữ, rõ ràng lúc nhỏ còn kéo vạt áo y gọi ca ca, còn ở trong lòng y chùi nước mắt, bây giờ cái gì cũng không nhớ.

Phù Lam lẳng lặng nhìn hắn, có chút buồn bã.

Thích Ẩn giống như mơ thấy gì đó, hơi nhíu mày, trong miệng gọi rất khẽ: “Ca ca……”
Phù Lam sửng sốt.

Mèo đen nhảy đến bên gối Thích Ẩn, nói: “Tên ngốc, bé con mơ thấy ngươi.”
Phù Lam vén sợi tóc ra sau tai Thích Ẩn, nhẹ nhàng gật đầu.

Ừm, Chó Con mơ thấy tiểu ca ca y.

——————
Tiếng chuông chậm chạp vang vọng núi rừng, kinh động một đàn bạch hạc bay lên.

Thích Ẩn ngáp dài rời khỏi giường, rửa mặt súc miệng ở trong sân, không có chậu rửa mặt cũng không có khăn lược, đành phải tạm chấp nhận dùng thùng gỗ, tuy rằng thùng này cũng sứt mẻ, một bên còn thiếu nửa miếng gỗ.

Nơi này ngoại trừ bọn họ, tất cả các gian khác đều đóng cửa, hai bên yên tĩnh, có sư huynh quên đóng cửa, nhìn qua có thể thấy nồi chén gáo bồn bày đầy dưới đất bên trong.


Ngốc trong chốc lát mới nhớ bọn họ có giờ học sớm, Thích Ẩn với Phù Lam mới tới, phải đợi hai ngày sau mới bắt đầu theo mọi người đi học.

Vừa ngáp vừa đi xuống vườn rau ăn điểm tâm, Phù Lam vác mèo đi ở đằng trước.

Con mèo kia lười hết sức, đường dài một chút thì không muốn tự đi, muốn Phù Lam vác nó.

Hôm nay vác vai trái, ngày mai vác vai phải, theo lời con mèo mập này là vì không muốn Phù Lam khi lớn lên vai lại bị lệch.

Đi nửa canh giờ rốt cuộc cũng tới vườn rau, một khu vườn vuông vắn chỉnh tề, tất cả đều là bắp cải trắng nõn non mềm.

Rõ ràng còn chưa tới mùa, vậy mà mọc lên vừa trắng vừa lớn, giọt sương như bạch ngọc lăn qua lăn lại ở trên thân, hoàn toàn có thể thu hoạch.

Tuy là phòng ăn, nhưng bên trong lại không có một bóng người, nhìn quanh chỉ có một cái bệ bếp cùng mấy cái bàn dính đầy dầu mỡ, xem ra là phải tự mình nấu ăn.

Phù Lam xắn tay áo, ôm một búp cải trắng đi về phía bệ bếp, múc nước vo gạo, rửa cải xắt rau, không cho Thích Ẩn động một ngón tay.

Thích Ẩn ngồi trên ghế, đây là lần đầu hắn được người ta hầu hạ sau nhiều năm như vậy.

Không cần xuống bếp, chỉ cần há miệng chờ cơm ăn, thế nhưng cảm thấy có chút không quen.

Đêm qua Phù Lam kể những chuyện cũ đó, Thích Ẩn không nhớ một cái gì hết.

Khi đó hắn còn quá nhỏ, cả mẹ hắn hắn còn không nhớ, đừng nói chi là hai yêu quái này.

Từ lúc tới nhà dì, hắn lại chưa về Ô Giang lần nào, hương thân lúc trước căn bản chưa từng gặp mặt, không ai kể với hắn chuyện mẹ con hắn lúc ở Ô Giang, không thể xác minh chuyện Phù Lam nói là thật hay giả.

Nhìn ngữ khí của y không giống như nói dối, nhưng Phù Lam về Nam Cương không lâu mẫu thân hắn liền chuyển nhà khắp nơi, còn đến nhờ cậy dì, đeo cho hắn vòng lưu ly che dấu khí tức, rõ ràng là trốn tránh hai yêu quái này.

Hắn nhớ rõ lúc dì hắn nói mấy chuyện này, hơn phân nửa là giễu cợt mẹ hắn mê tín dị đoan, nói cái gì mà mỗi đêm trước khi ngủ đều phải kéo cái rương cái bàn chặn cửa lại, thỉnh quỷ hỏa đạo sĩ vẽ bùa dán đầy vách tường, đi đâu cũng mang Thích Ẩn theo, khi đó Thích Ẩn theo mẹ hắn chạy ngược chạy xuôi làm công khắp nơi cho người ta.

“Mới tới sao?” Một người đến trước cửa, mặc một thân đạo bào màu xanh đầy lỗ chắp vá, tóc rối như rơm rạ, mặt đen như than, trên mặt có một vết sẹo, từ chân mày bên trái vắt ngang mũi lượn qua má bên phải, vết chém này mà sâu thêm chút nữa, toàn bộ sọ não hắn sẽ vỡ thành hai nửa.

Sống ở vườn rau, nghĩ cũng biết đó là giới luật trưởng lão Thanh Minh sư thúc kia.

Thích Ẩn đang muốn hành lễ, Thanh Minh duỗi tay chắn, nói: “Đừng hành lễ với ta.

Ta nói thật, mấy ngày trước Vô Phương Sơn phát thiếp thỉnh ta qua bên đó dạy học, nếu không phải chưởng môn các ngươi ở trước cửa Đông Nam chúng ta đòi sống đòi chết, ta sớm đã phủi mông chạy lấy người.” Hắn ôm tay áo ngồi xuống đối diện Thích Ẩn, “Cho nên, chờ chưởng môn các ngươi thăng thiên, ta lập tức đi Vô Phương Sơn.

Ta không có hứng thú biết các ngươi là ai, các ngươi cũng đừng gọi ta sư thúc, ta không đảm đương nổi.”
Thích Ẩn: “……”
Hắn nói xong, quay đầu lại nói với Phù Lam: “Tiểu bạch kiểm, làm cho ta một phần, coi như ngươi hiếu kính người già.”
Phù Lam ngoan ngoãn đáp ứng, xoay người ra ngoài ôm một búp cải trắng về.

Thanh Minh nhổ một cây cỏ đuôi mèo, “Hai tên tiểu tử nhà ngươi, bị lừa đi lên đây đúng không? Đang làm phàm nhân yên ổn, tự nhiên muốn tu đạo làm gì ”
“A, nhân gian có câu nói thế nào nhỉ, trảm yêu trừ ma, cầm kiếm vệ đạo.” Thích Ẩn gãi gãi đầu, chột dạ mà mơ màng.

Thanh Minh cười một tiếng, nói: “Miễn đi, lúc trước mười đệ tử Phượng Hoàn Sơn xuất sư, năm người làm bọn giang hồ bịp bợm, ba người về nhà kinh thương trồng trọt, một người ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Còn một người nữa đâu?”
“Lúc trảm yêu trừ ma bị yêu quái ăn mất.”
Thích Ẩn: “……”
Thanh Minh cầm cánh tay Thích Ẩn lên, bắt đầu vuốt ve từ bả vai xuống, theo một đường sờ xuống xương ngón tay.

Thích Ẩn khiếp sợ, nghĩ thầm sư thúc đồ bỏ này cũng là đoạn tụ sao? Muốn tránh tay ra, người này không biết sao mà sức lực lại mạnh như vậy, hắn bóp xương cốt ngón tay Thích Ẩn, đau đến nỗi hắn nhe răng trợn mắt.


Thanh Minh sờ soạng nửa ngày, lắc đầu, nói: “Căn cốt bình thường, kinh mạch eo hẹp, kẻ như ngươi, tu một trăm lẻ tám năm sau mới có thể được chút thành tựu.

Nhưng mà, trước tiên ngươi phải sống tới cái số tuổi kia đã.”
Thích Ẩn xoa cánh tay, buồn bực nói: “Vừa nãy là người sờ cốt sao?”
Thanh Minh gật đầu.

“Bình thường thì bình thường, tu chơi chơi, nếu tu thật không xong, ta làm tên lừa bịp cũng được.” Thích Ẩn nhàn nhạt nói.

Vốn dĩ không ôm bao nhiêu hi vọng, chỉ cần có cái nóc nhà che mưa chắn gió hắn thấy đã đủ.

Có lẽ ông trời thực sự không công bằng, cẩu kiếm tiên cha hắn kia là thiên tài kiếm tu trăm năm khó gặp của Vô Phương Sơn, năm tuổi thuộc kinh văn bảy tuổi tinh thông phù chú mười tuổi ngự kiếm phi thiên, xem ra cẩu kiếm tiên kia nửa điểm thiên phú cũng không truyền cho hắn.

Thanh Minh nghiêng đầu qua xem nồi của Phù Lam, chau mày nói: “Ngươi nấu cháo làm gì? Ở đây chúng ta đâu có tiểu hài tử.”
Phù Lam múc cháo vào trong chén, nói: “Có, Tiểu Ẩn.”
“Tiểu Ẩn là ai?”
Thích Ẩn đỡ trán, “Ta.”
Vẻ mặt Thanh Minh ngạc nhiên, nói: “Tiểu hài tử này thật là cường tráng!”
Ăn điểm tâm xong phải lên đỉnh núi thỉnh an sư phụ, cái này gọi là sớm tối thăm viếng, mỗi ngày đều phải đi một chuyến.

Thích Ẩn đoán chừng sư huynh đệ khác đều xem như gió thoảng bên tai, rốt cuộc không thấy ai chạy tới thỉnh an Thanh Minh.

Nhưng mà bọn họ mới đến, vẫn phải tuân thủ quy củ.

Lúc bọn họ đến lão béo kia còn chưa tỉnh, đợi ở cửa khoảng một canh giờ mới được đi vào.

Thanh Thức vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế mây, thịt nọng đầy mặt, hai má phớt hồng, giống như Phật bụng to trong miếu.

Hắn nhấp ngụm trà như thường lệ, nhổ một cọng mây ở ghế sau lưng xỉa răng, cái chỗ ghế đó sớm đã bị hắn nhổ trọc.

Ba đạo đồng giống nhau như đúc đang hầu hạ bên cạnh hắn, bê khăn nâng lược, bưng trà rót nước, môi hồng răng trắng, giống oa oa trên giấy tang.

Thích Ẩn cảm thấy ba người này kì quái, không kìm được nhìn thêm vài lần.

Lần trước tới chỉ thấy hai người, hắn còn tưởng rằng là sinh đôi, không nghĩ lại là sinh ba.

Hai người Phù Lam Thích Ẩn cùng thỉnh an, Thanh Thức cười ha hả nói: “Có lòng, có lòng.

Đám sư huynh đệ tỷ muội kia của các ngươi ba năm rồi không có tới thỉnh an,” thở dài nói, “Hài tử lớn rồi không cần mẹ nữa.”
Thích Ẩn yên lặng nghĩ, sư phụ, người là nam.

Vân Tri đẩy cửa hông đi vào, ôm trong tay một cây chổi và một cái bừa cào, chia cho Thích Ẩn và Phù Lam.

Thích Ẩn cầm cái chổi đực ra, đây là bảo hắn đi quét rác, Phù Lam đi cày vườn rau?
“Hai ngày sau các ngươi phải theo sư huynh đệ đi học, đây là công cụ học ngự kiếm của các ngươi.” Thanh Thức nói.

“A, cái đó……” Thích Ẩn tràn đầy nghi hoặc, hỏi, “Ngự kiếm không phải nên dùng kiếm sao? Sao lại dùng cái thứ này?”
“Tiểu đồ nhi nói vậy là không đúng rồi,” Thanh Thức ngồi nghiêm chỉnh, bỗng nhiên ra vẻ nghiêm túc lạ thường, “Kiếm chi nhất đạo, kiếm tu tại tâm, đắc được kiếm ý.

Nếu lĩnh hội được kiếm ý, tất nhánh cỏ, miếng gỗ, hòn đá hay viên gạch đều là kiếm, hà tất câu nệ với ba thước sắt phàm tục?”
Thật sự không phải bởi vì không có tiền mua kiếm sao? Thích Ẩn hoài nghi.

Thích Ẩn do dự một lúc, lại hỏi: “Sư phụ, thuật ngự kiếm bao lâu mới có thể học được? Thanh Minh sư thúc nói căn cốt ta không tốt, có phải là phải tu luyện thật lâu không?”
“Căn cốt không tốt?” Râu Thanh Thức nhếch lên, trợn mắt nói, “Tiểu đồ nhi chớ có tự coi nhẹ mình, ngươi trời sinh căn kỳ cốt tú*, là mỹ chất trăm năm khó xuất.


Thuật ngự kiếm chỉ mới nhập môn, dựa vào thiên phú của ngươi, mấy tháng chắc chắn có sở thành.”
*Căn kỳ cốt tú: căn cốt xuất sắc hiếm gặp.

“Thật sao……” Thích Ẩn không tin tưởng lắm, “Thế ngày nào mới có thể đạo pháp đại thành?”
“Tiểu đồ nhi chớ có nóng vội,” Thanh Thức cởi mũ ra, lộ ra cái đầu hói bóng lưỡng của mình, “Chờ ngươi luyện được như ta, chính là nhân vật số một tứ phương tiên sơn.”
Vân Tri vỗ vai Thích Ẩn: “Sư phụ nói không sai, mấy năm trước ta đi xem qua đại hội Vô Phương Tiên Sơn, tất cả trưởng lão đều hói đầu, bóng loáng, gom lại một chỗ còn sáng hơn dạ minh châu.

Xem ra muốn đăng đỉnh, tất tuyệt đỉnh trước*!”
*Muốn đăng đỉnh, tất tuyệt đỉnh: Muốn trèo cao, trước hết phải cạo đầu (chơi chữ).

“Bây giờ ta đổi ý về Ngô Đường còn kịp không?” Thích Ẩn giật giật khóe miệng, “Vân Tri, lúc trước ngươi nói ngự kiếm đưa ta về.”
“Đương nhiên có thể,” Vân Tri cười hì hì, chìa ra cái bàn tay mang găng, “Lộ phí mười lượng bạc, miễn trả giá.”
“Ông nội ngươi……”
“Đúng rồi,” Thanh Thức vung tay, một cuốn sách bay khỏi kệ sách, dừng ở trong ngực Phù Lam, “Tiểu Lam, ngươi thân là nhân yêu, cải tà quy chính, đáng quý.《 Đạo Đức Kinh 》 này tặng cho ngươi, ngày nào cũng phải tụng ba lần, có lợi cho tu vi của ngươi.”
Phù Lam đa tạ, hai người ra khỏi cửa.

Ánh mặt trời rực rỡ, Thích Ẩn đứng buồn bực ở trong viện.

Lão mập kia ngồi không mà hưởng, vẻ mặt dữ tợn, nhìn thế nào cũng giống bọn giang hồ bịp bợm.

Lời nói lung tung, cũng không biết câu nào thật câu nào giả.

Vân Tri đích thị là một kẻ lừa đảo, cũng không đáng tin.

Cúi đầu nhìn cái chổi rách nát trong ngực, càng cảm thấy tiền đồ u ám.

Phù Lam tu yêu đạo lâu như vậy, chắc là rất có kiến thức, hỏi hắn hẳn là đáng tin cậy.

Thích Ẩn hỏi: “Ngốc Ca, ngươi cảm thấy sư phụ bảo chúng ta dùng chổi với bừa cào làm kiếm có tin được không?”
Phù Lam gật đầu.

“Xem ra lời hắn nói là thật, một nhánh cỏ miếng gỗ đều có thể làm kiếm, ngẫm lại rất có đạo lý.” Thích Ẩn gãi gãi đầu, nói, “Nếu hắn không gạt người, xem ra căn cốt ta thực sự không tồi?”
Phù Lam lắc đầu, nói: “Vô cùng bình thường.”
Thích Ẩn: “……”
Mèo đen ngáp một cái, mở miệng: “Lão béo kia sợ ngươi tự ti, nói dối để cổ vũ ngươi.

Bé con, kiếm thuật mười phần dựa vào thiên phú, cần cù bù thông minh không hiệu quả, ngươi có muốn cân nhắc theo chúng ta tu yêu đạo? Ngươi chỉ cần nuốt vài yêu ma, ăn vài tiểu hài nhi, lập tức thần công đại thành, ha ha ha.”
“Ngưng ngay, ta chết cũng sẽ không tu yêu đạo.”
Thích Ẩn đấu tranh một lát, rõ ràng trong lòng có âm thanh bảo chính mình cam chịu đi, rồi lại có một cái mầm hi vọng nho nhỏ.

Lại hỏi, “Nếu ăn chút đan dược tẩy kinh phạt cốt gì đó, có hữu ích không?”
Mèo đen lắc đầu, “Loại dược này rất quý, bán ngươi với tên ngốc đi cũng mua không nổi.”
Ai, Thích Ẩn thở dài, suy cho cùng vẫn là không có tiền..