Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 73: Tiền duyên (một)




Tay cảm giác dinh dính, cộng thêm mùi huyết tinh gay mũi, ngẩn người một cái, Lâm Hoa đã biết tay nàng chạm phải nơi nào.

Thấy ánh mắt Phong Thanh Dương không tốt, nét mặt nhanh chóng ngưng tụ thành bạo phong, Lâm Hoa chắc chắn nếu nàng không nhanh chóng rút tay khỏi vết thương trên người Già Nam, nàng sẽ vùi thân nơi này——tuyệt đối sẽ bị gió giật lửa rền thiêu rụi. 

Nàng hốt hoảng rụt tay, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng vội, ta lập tức lấy ra."

Lâm Hoa dùng lực nhưng tay phải vẫn không nhúc nhích, không lẽ bị mắc kẹt? Lâm Hoa run rẩy xoay người, nhìn về phía người còn đang hôn mê trên giường, ngay lập tức hồn bay phách tán.

Chỉ thấy tay phải của nàng vững vàng dán chặt vào cơ thể Già Nam, vết thương nhanh chóng ngưng kết, nuốt luôn tay nàng vào lồng ngực Già Nam. Nàng đã không nhìn thấy tay phải của mình rồi, mà cái người đang nuốt tay nàng, sắc mặt tái nhợt thế nhưng từ từ khôi phục bình thường?

Hấp tinh đại pháp? Thải âm bổ dương? Trong đầu Lâm Hoa hết sức hỗn loạn, mọi thứ trước mắt đều quỷ dị, tay phải của nàng thế nhưng luồn trong cơ thể người khác?

Đang lúc ngây người, thân thể Lâm Hoa từ từ bị vết thương cắn nuốt, vai, cánh tay đã không chịu khống chế chui vào cơ thể Già Nam. Trong nháy mắt, Già Nam đã cắn nuốt nửa người nàng, chỉ còn dư lại nửa người ở bên ngoài, theo tình hình này chắc chắn định xâm chiếm luôn thân thể nàng. 

Lâm Hoa cố gắng ngước đầu, kháng cự lực hút, liều mạng thét chói tai: "Phong Thanh Dương, cứu … cứu ta."

Âm thanh kia thê lương chói tai, mang theo tất cả tuyệt vọng. Nàng không muốn bị hắn ăn hết, ai tới cứu nàng với!

Phong Thanh Dương cũng bị tình cảnh này làm khiếp sợ, nghe tiếng hô tuyệt vọng, hắn theo bản năng tiến lên kéo tay trái Lâm Hoa. Lúc này, Lâm Hoa chỉ còn dư lại chân trái và tay trái ở bên ngoài, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn bị cắn nuốt.

Phong Thanh Dương khẽ dùng lực, muốn kéo nàng ra khỏi  cơ thể Già Nam, nhưng khóe mắt liếc thấy hai má Già Nam từ từ đỏ thắm, hắn ngẩn ngơ, trong mắt thoáng qua vẻ bất nhẫn, cánh tay lôi kéo Lâm Hoa không khỏi buông lỏng.

Mất đi trợ lực, tay trái Lâm Hoa nhanh chóng bị cắn nuốt, chỉ còn dư lại nửa chân thì lúc này  Già Nam tỉnh dậy.

Hắn mở mắt liền thấy trên ngực cắm  nửa cẳng chân, rồi từ từ nhập vào cơ thể hắn, trong giây lát chỉ còn dư lại nửa khúc.

Nơi trống rỗng vạn năm dần dần được lấp đầy, khiến hắn có cảm giác hoài niệm, thứ đã mất mười vạn năm rốt cuộc cũng trở về.

Chỉ còn dư lại một mủi chân, hắn liền có thể khôi phục sức mạnh như trước rồi. Lúc này trong đầu hắn bất ngờ thoáng qua một gương mặt đầy sức sống, Già Nam cuối cùng vẫn không đành lòng, nàng đã sinh ra linh trí, hắn sao có thể nhẫn tâm. Hắn cuối cùng vẫn không đủ độc ác, Già Nam thở dài, triệt hồi lực hút, bắp thịt lồng ngực không ngừng co bóp, đem Lâm Hoa đẩy ra ngoài.

Lâm Hoa bị đẩy ra, lảo đảo mấy bước, hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề té xuống đất, đầu đập trúng tảng đá trong bụi cỏ. Lâm Hoa cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một cỗ khí nóng từ mũi xông ra, cặp mắt đảo một phen sau đó ngất đi.

Tâm tư Phong Thanh Dương hỗn loạn, đang suy nghĩ về Già Nam nên vẫn chưa phát giác cơ thể Lâm Hoa bị Già Nam đẩy ra  ngoài có gì không ổn, thấy nàng hôn mê bất tỉnh, hình như cũng không có gì đáng lo nên không để ý đến nàng nữa.

Đáng thương Lâm Hoa nằm trên bụi cỏ, đầu chảy máu thành dòng suối nho nhỏ, chậm rãi thấm vào đất, hơi thở Lâm Hoa trở nên yếu ớt.

Sắc mặt Già Nam càng tái nhợt, miễn cưỡng chống thân thể, chỉ là một động tác nho nhỏ lại như đã dùng hết sức lực toàn thân, hơi thở ồ ồ.

Phong Thanh Dương đứng bên, do dự hồi lâu, đột nhiên thấy Già Nam lung lay mấy cái như muốn ngã xuống, bất chấp mọi thứ liền tiến lên đỡ lấy.

Phong Thanh Dương đỡ Già Nam dậy, lót nệm sau lưng hắn thật mềm, liền cúi đầu đứng một bên. Già Nam cố gắng điều tức cơ thể, ngước mắt Phong Thanh Dương đứng thẳng cứng ngắc, gương mặt hắn tối đen, áy náy tránh ánh mắt của hắn, liếc sang chỗ khác, không dám đứng ngang hang với hắn.

Già Nam khẽ thở dài một cái, nói: "Ngươi không cần quá mức tự trách, chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, tất cả đều là ý trời. Loại chuyện này không thể nói rõ ràng được, hắn và ta vốn là nhất thể cùng sinh, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, người ngoài không ai hiểu rõ, ngươi không phân biệt được cũng là bình thường."

Nghe lời nói này, Phong Thanh Dương nắm chặt hai quả đấm, hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy. Bầu bạn hơn trăm vạn năm, đã cùng hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, những năm tháng đó đều khắc sâu trong trí nhớ. Những thứ đã ăn sâu trong tình cảm, tinh thần giờ chỉ như một trò hề, tim đau đớn, hắn sao có thể làm như vậy.

Giờ phút này, đối mặt với khuôn mặt tái nhợt, cho dù hắn dùng lý do gì cũng không thể giải đáp được những yếu đuối trong tâm hồn. Hắn cho là, trên đời chỉ có hắn hiểu rõ người đó, hắn vĩnh viễn sẽ không nhận lầm. Nhưng đến cùng hắn lại phạm vào tội không thể tha thứ được, hắn cùng kẻ địch, thiếu chút nữa dồn người ấy vào chỗ chết, là tự tay giết chết.

Mỗi lần nghĩ vậy, hắn sẽ không có cách nào tha thứ cho chính mình, hắn không còn mặt mũi gặp người đó?

Già Nam bình tĩnh nhìn chằm chằm Phong Thanh Dương, thấy hắn không khống chế được cảm xúc, quanh thân loáng thoáng lộ ra ngọn lửa màu đen, một mảnh cỏ không cẩn thận dính phải hơi nóng bừng bừng bốc cháy, chốc lát đã trơ trụi đất đá.

Ngọn lửa màu đen kia theo cảm xúc phập phồng của Phong Thanh Dương mà bập bùng không yên, tùy thời đều có thể bộc phát nguy hiểm.

Thấy hắn như muốn nổi điên, Già Nam nhẹ nhàng thở ra môt hơi, ngay sau đó phẫn nộ quát: "Kỳ Lân, còn không dừng lại."

Âm thanh Già Nam mặc dù không lớn, lại rõ ràng truyền vào tai Phong Thanh Dương, kéo thần trí hắn trở về. Toàn thân hắn chấn động, ngọn lửa màu đen trong nháy mắt dập tắt, vẻ nóng nảy trên mặt dần dần rút đi, hai tròng mắt đỏ ngầu khôi phục thanh tỉnh. Hắn có chút mê mang nhìn Già Nam nằm trên giường, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh như lúc ban đầu, Phong Thanh Dương không nhịn nổi, té quỵ xuống đất, nằm bên giường thất thanh khóc lớn.

Già Nam cố hết sức giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn: "Vất vả cho ngươi."

Phong Thanh Dương càng cảm thấy cắn rứt, hắn lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, ta không biết, thật xin lỗi...."

"Ta hiểu, không trách ngươi, không trách ngươi." Già Nam nhẹ giọng an ủi, tròng mắt đen vô cùng thâm thúy.