Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 55: Nữ quan Đông cung.




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Sáng sớm thức dậy, Hồng Châu đến gọi Từ Oản rời giường.

Nhưng trên giường lại không có ai.

Từ Oản đã dậy từ lâu, chim nhỏ ríu rít ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ mát rượi, có lẽ là do tâm trạng tốt, cả người đều rất thoải mái dễ chịu, Từ Oản ôm Tiểu Bạch, tỉa hoa trong sân. Mèo con yên lặng nằm trong ngực nàng, mềm nhũn, một tay nàng ôm nó, rời khỏi vừa hoa, làn váy tung bay, bước chân nhẹ nhàng.

Có mẫu thân làm chỗ dựa thật tốt, buổi tối nằm mơ đều là mộng đẹp.

Sáng sớm nàng còn cố ý đến Tiền viện nhìn một chút, vậy mà phụ thân nàng lại không đi!

Chuyện này cũng rất hiếm lạ, từ trước đến nay ông ấy đều rất để ý thể diện, vừa sợ người ta đến thăm nữ tế, lại vừa sợ người ta coi thường mình, vẫn luôn không nguyện ý ở lại Từ gia, một bàn cơm, muốn nói vài câu với mẫu thân đều không thể chen miệng vào được.

Mẫu thân nàng thật sự mang thai, còn chưa tới ba tháng nhưng đủ để nhìn ra. Phụ thân nàng đã sắm thêm rất nhiều đồ dùng cho trạch viện, tối qua đến xin lỗi mẫu thân nàng, sau mấy ngày giận dỗi lại cũng phải tự mình đến cửa tạ tội.(d.đ+l@q^đ) Không biết làm thế nào phát hiện ra, ông ấy vừa vui lại vừa sợ, vui vì mẫu thân nàng nhìn có vẻ rất để ý đứa bé này, sợ là sợ khi sinh hạ sẽ xảy ra sơ xuất.

Ở trước mặt Từ Oản, ông cũng không che giấu vẻ không nghiêm chỉnh của mình, may mà mẫu thân nàng chịu được ông ấy.

Từ Tiền viện đi ra, lại nghe nói có khách đến, nàng hỏi thăm, thì nghe nói là người Trịnh gia đến, vội vàng chạy đến viện của Từ Vân, chắc lát nữa Trịnh Hà sẽ tới, cũng không cảm thấy có gì không ổn, dạo này vì chuyện mai mối mà rất lâu rồi họ không tới.

Mấy người tỷ muội đều tụ hợp lại với nhau, ở trong hành lang dài, Trịnh Hà cho người đưa giỏ trái cây đến, nhà hắn luôn gặp vận may chuyện này, nên hàng năm đều đưa đến cho Từ gia một ít.

Trên người thiếu niên mặc thanh sam, bảo sai vặt phân chia trái cây cho mấy tỷ muội.

Lúc Từ Oản đến, Từ Vân đang nói chuyện với Từ Chỉ, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, Từ Họa và Từ Xúc đứng cạnh nhau, tiểu cô nương đang trêu ghẹo Trịnh Hà, gọi tỷ phu dài tỷ phu ngắn, khiến tai Trịnh Hà đỏ ửng, nhìn trộm sang chỗ Từ Vân, nhưng người trong lòng lại không hề quan tâm hắn, chính xác là không thèm nhìn một cái.

Từ Oản đến trước mặt biểu tỷ, một tay ôm lấy nàng ấy: "Biểu tỷ, đang nói cái gì mà lại nóng nảy vậy?"

Từ Vân thấy nàng tới, vội vàng kéo nàng: "Đang nói lão Hoàng cẩu nhà chúng ta, chẳng phân biệt nam nữ hễ thấy người thì lại vẫy đuôi, nhìn như thân thiết lắm, giống như đang phát xuân vậy, ngày mai ta sẽ bảo phụ thân đánh chết rồi ném ra ngoài, đổi sang nuôi con chó khác, đỡ phiền!"

Nàng ấy nói mấy lời này, chính là thật sự không tha thứ cho người ta, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ai nghe mà không hiểu.

Trịnh Hà quay đầu nhìn nàng ấy, đi đến trước mặt, cúi chào rồi nói: "Biểu muội nói lời này là có ý gì? Từ đầu đã không cho ta sắc mặt tốt, dù ta có chỗ sai, cũng phải cho ta biết ta sai ở đâu chứ, nếu là ta sai muội mắng thế nào ta đều sẽ chịu, nhưng ta lại không biết đã đắc tội muội chỗ nào, muội lại đối xử với ta như vậy."

Bọn tỷ muội đang nhìn, Từ Vân cũng không trốn tránh, tiến đến nhìn hắn chằm chằm: "Huynh thì có làm sai gì, có sai cũng là ta sai, mắng huynh thì làm sao, ta đúng là mắng huynh đấy, ta còn muốn đánh huynh nữa cơ!"

Nếu là bình thường, nàng đã nhào tới đấm hắn, nhưng lúc này mắt nàng lại đỏ hoe, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, hết trợn mắt lại chuyển sang lườm hắn, lầm bầm trong miệng hai chữ mất mặt, kéo Từ Oản rời đi: "Đi, chúng ta ở đây sẽ làm trở ngại ánh mắt hắn, hắn thích tới thì tới, thích đi thì đi, thích làm gì thì làm, dù sao cũng không phải người khác!"

Từ Oản: "..."

Quay đầu nhìn thiếu niên, sắc mặt hắn hết trắng lại hồng, hết hồng lại trắng, lúng túng đến mức muốn tìm kẽ hở nào chui vào, bước lên vài bước, muốn giải thích gì đó, nhưng từ trước đến nay hắn đều không nói lại tiểu biểu muội này.

Lời nói của nàng như cây gậy, đánh hắn cả người đều đau, vừa định đuổi theo, lại bị tỷ muội Từ Xúc ngăn cản, cũng không biết đang cầm cái gì, tặng cho hắn.

Từ Vân quay lại nhìn thấy, cười nhạo một tiếng, kéo Từ Oản đi càng nhanh.

Từ Oản nhìn sắc mặt nàng ấy, đành phải đi theo.

Đi thẳng về phòng, cũng không cho nha hoàn theo, vừa vào phòng đã nhào lên giường nhỏ: "Con chó cụt đuôi này (chỗ này Từ Vân vì tức giận nên bị líu lưỡi) thật là tức chết ta, tức chết ta!"

Từ Vân hết giậm chân, rồi lại nắm tóc, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Từ Oản đi theo đến, ngồi trên giường nhỏ vụng trộm cười: "Biểu tỷ, sao tỷ lại tức tối như vậy, không phải nói sẽ hiền lương thục đức à, phải trở thành đại gia khuê tú ư?"

Từ Vân ngồi dậy, tròng mắt đỏ hoe: "Hiền lương thục đức cái quái gì!"

Từ Oản thở dài, đi đến kéo nàng ấy ngồi xuống: "Biểu tỷ, ta thấy bộ dạng tỷ thế này cũng đã rất lâu, tỷ có phải đối với biểu ca tỷ có..."

Từ Oản còn chưa nói xong, Từ Vân đã đẩy nàng: "Không có! Không có! Không có gì cả, muội đi ra ngoài, muội là cũng cùng phe với bọn họ, muốn làm ta tức chết, ô ô..."

Nói xong, nước mắt cũng đã rơi xuống.

Từ Oản đành dỗ nàng, kéo đến ôm chầm lấy nàng: "Được rồi được rồi, không nhắc đến hắn nữa, biểu tỷ hiền lương thục đức hiền lương thục đức..."

Từ Vân khóc một trận, nàng chính là như vậy, chuyện gì mà khóc ra được tâm trạng mới tốt hơn, hai người ngồi một lát, ra ngoài thì đã không còn sớm nữa.

Ra khỏi vườn, Hồng Châu đến tìm nàng, nói là mời nàng đến hành lang, có ít đồ còn chưa mang về.

Từ Oản vội vàng đến đó, thì ra Trịnh Hà vẫn chưa đi.

Bên cạnh hắn đặt hai giỏ trái cây, không biết tại sao lại không sai nha hoàn đưa đi, thiếu niên nhìn nàng đi đến, vội vàng đứng dậy, một tay hắn xách một giỏ trái cây, đưa cho nàng: "Một giỏ cho muội, một cho biểu muội, biểu muội tức giận, ngay cả giỏ trái cây nàng ấy cũng không lấy, có thể nhờ Oản muội muội mang đến cho nàng không?"

Từ Oản gật đầu, vui vẻ nhận lấy, đưa cho Hồng Châu xách một giỏ rồi nói: "Được, lát nữa sẽ đưa một giỏ qua cho nàng ấy, sẽ nói là biểu ca gửi tặng."

Nàng quay lại phân phó Hồng Châu một tiếng, vừa định xoay người, Trịnh Hà lại gọi nàng: "Sau đó…"

Thiếu niên cao gầy, cúi đầu, lấy túi thơm từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt nàng: "Còn có cái này, phiền muội đưa cho nàng, biểu muội nàng là cành vàng lá ngọc, ta thật sự trèo cao không nổi."

Có thể nhận ra đây là của Từ Vân, hắn cũng có chút lợi hại, Từ Oản đưa tay cầm lấy, thoải mái đồng ý.

Cầm túi thơm, nhưng lại không định giao cho biểu tỷ.

Thiếu niên nhìn nàng, lại nhìn sang trạch viện bên kia, hậm hực: "Vậy ta đi đây, có thể... Có thể ta sẽ không đến đây một thời gian, muội bảo... Muội và biểu muội hãy bảo trọng."

Có vẻ nghiêm trọng, Từ Oản nhìn hắn: "Biểu ca đi thong thả."

Nói là đi thong thả, hắn cũng thật sự là đi thong thả, đi một bước mà hai lần quay đầu lại, Từ Oản cười trộm, gọi lại hắn: "Ta thấy biểu ca vẫn còn chuyện nói không nên lời đúng không, hay là cứ nói ra đi."

Nghe nàng nói chuyện nói không nên lời, thiếu niên vội vàng chạy trở lại: "Cái gì, cái gì mà chuyện không nói nên lời, ta... ta... thì... Biểu muội nàng..."

Vì sốt ruột nên hắn có chút cà lăm, Từ Oản cố nhịn cười, cứ như vậy nhìn hắn: "Biểu tỷ đang tức giận, ta cũng không muốn dính vào chuyện này, nhưng nếu huynh nghiêm túc nói ra, ta còn có thể giúp huynh, ta nghe nói Đại cữu cữu đến nhà huynh, muốn gả Từ Xúc cho huynh? Vậy huynh và biểu tỷ đã xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Hà vội vàng xua tay: "Cô phụ* đến, ta nghe mẫu thân ta nói, nói là biểu muội muốn tiến cung, không muốn kết thân với chúng ta, ta vì quá tức giận, thuận miệng đồng ý thú người khác, nhưng Từ gia lại có tang sự, nên chỉ nói miệng như thế, không có chính thức đính hôn."

*Cô phụ: Dượng

Từ Oản gật đầu: "Thì ra là vậy, thì ra là do Đại cữu cữu say rượu khoác lác, biểu tỷ cũng vô cùng tức giận, nhưng ta cũng không nghe nói nàng muốn vào cung gì đó, túi thơm này ta giúp huynh lặng lẽ trả về cũng được, chỉ sợ sau này huynh sẽ hối hận."

Nói xong, đưa túi thơm đến trước mặt thiếu niên.

Hắn vội vàng nhận lấy, suy nghĩ một chút: "Vậy không phiền Oản muội muội, ta... ta… sau này ta sẽ tự đưa cho nàng."

Chuyện này vốn dĩ vẫn còn một tấm chắn mỏng, nhưng Từ Oản cũng không vội chọc thủng: "Hai ngày nữa chính là sinh thần của tỷ ấy, đến lúc đó huynh lại đến, nếu quả thật không có ý thú người khác, phải mau chóng nói cho tỷ ấy biết, nếu không tỷ ấy lại suy diễn lung tung, huynh nói tại sao tỷ ấy lại mắng huynh, là muốn chọc tức huynh đấy!"

Vừa nghe như vậy, thiếu niên đã đỏ mặt, vội vàng nói tạ ơn, rồi xoay người đi.

Chuyện như số mệnh, giữ nguyên có lẽ sẽ không sai, Từ Oản bảo Hoa Quế đưa hết hai giỏ trái cây cho Từ Vân, nói đây đều là tặng nàng ấy, rồi trở về viện.

Quá trưa, lại có người đến đón, Từ Hồi bảo Hoa Quế đến gọi nàng, nói là đến Đông cung.

Từ Oản đã đổi y phục mới, đang ngồi trước bàn trang điểm, chuyện như trang điểm này nàng chưa bao giờ nghiêm túc làm.

Nàng vốn đã cao, tóc dài búi lên, nhìn càng nhu mỳ.

Hoa Quế vẽ lông mày cho nàng, môi cũng tha chút son, nàng nhìn gương, thấy có chút dung tục, lập tức lau nhạt đi ngược lại càng khiến môi thêm mềm mại.(dđ+l!q$đ) Chọn một đôi khuyên tai Lưu Tô đeo lên, đứng dậy, eo thon duyên dáng, thiếu nữ như một nụ hoa nhỏ, rất xinh đẹp.

Biết mẫu thân nàng là nhờ cậy người ta, cũng không dám chậm trễ, đi với Hoa Quế ra cửa.

Xe ngựa đã đứng đợi ngoài phủ rất lâu, Từ Oản đứng ở cửa, lắp bắp đi tới.

Rèm cửa sổ vén lên, lộ ra gương mặt tuấn tú của Cố Thanh Thành, cúi đầu không biết đang nhìn gì, hiển nhiên đã đợi thật lâu, nàng đứng ở dưới xe, kinh ngạc nhìn hắn.

"Tại sao lại là huynh?"

"Tại sao không thể là ta?"

Nghe giọng nàng, hắn mới ngẩng đầu lên, đôi mắt kia nhìn nàng từ trên xuống dưới một hồi, rồi dần dần sầm xuống, Cố Thanh Thành nhíu mày, một tay khoác lên cửa sổ, bộ dạng mất kiên nhẫn.

"Ngươi đi Đông cung hay là đi tuyển tú?"

"..."

Quay đầu nhìn Hoa Quế, Hoa Quế bảo nàng lên xe, nói vậy ra Hoa Quế cũng biết người được nhờ cậy là Cố Thanh Thành, Từ Oản bất đắc dĩ lên xe, vẻ mặt đầy ghét bỏ ngồi bên cạnh.

Nhưng sắc mặt Cố Thanh Thành cũng không đẹp chút nào: "Muốn đến Đông cung cũng có thể, không cần phải nhờ cậy người khác, ta đưa ngươi đi là được rồi, Hiển Nhi cũng nhớ ngươi, làm nữ quan trong cung cũng không tồi."

Tốt xấu gì hắn cũng giúp nàng, Từ Oản gật đầu, miễn cưỡng tạ ơn: "Đa tạ."

Nàng nghiêng mặt, vừa xoay đầu, khuyên tai Lưu Tô trên tại liền động, rơi vào tầm mắt hắn lại càng khiến hắn nhìn chăm chú.

Nàng thấy ánh mắt hắn, cố ý lắc lư hai cái, nhướng mày: "Nhìn cái gì, rất đẹp đúng không?"

Hắn dời mắt đi: "Khó coi."

Nói nàng khó coi, Từ Oản trợn mắt nhìn hắn, nhích ra gần cửa sổ nhìn bên ngoài, khuyên tai thõng xuống, nhẹ nhàng lay động, dường như là có gì đó đang cào cào tâm can hắn, ánh mắt Cố Thanh Thành rơi trên lưng của nàng, nhìn xuống chút nữa, eo thon mềm mại, vội vàng ngồi thẳng lại, không dám nhìn nữa.

Xe ngựa đi không nhanh, nhưng lại xóc nảy, buồng xe khẽ lắc, Từ Oản đang nhìn bên ngoài, thình lình bị kéo một cái, người sau lưng nắm cánh tay nàng lôi lại.

"Ngồi yên."

"..."

Nàng trừng hắn, nhưng mà lại nghĩ đến hôm qua hắn bị mẫu thân cự hôn, trong lòng chắc cũng không thoải mái, thấy vẻ mặt hắn mất kiên nhẫn, suy nghĩ một chút, sáp lại gần, ngẩng mặt nhìn hắn.

"Ca ca, suýt chút nữa là quên mất, ta có phải nên thỉnh an với ca ca hay không?"

Cố Thanh Thành liếc nàng: "Ngươi điên à?"

Từ Oản cười, lông mày cong cong: "Đột nhiên lại cảm thấy, có ca ca như huynh cũng không tệ, à đúng rồi, tối qua ta nói với mẫu thân, có vừa ý cô nương nhà ai trong kinh thì làm mai cho huynh,(dien-dan+le@quy*đ^on) huynh thật sự nên định một hôn sự đi, nếu không sau này hoàng thượng nhớ đến lại tứ hôn cho huynh thì không tốt."

Hắn bắt được chỗ sai của nàng, nhướng mày: "Lại? Trước đây hoàng thượng đã từng tứ hôn cho ta?"

Nàng vội vàng ngồi thẳng: "Ta nói sai rồi, đừng để ý Aha... Hắc... Ha ha."

Lát sau, nàng len lén quay đầu nhìn hắn, đụng phải ánh mắt hắn, nàng vội vàng quay đi, rất không tự nhiên, khó khăn lắm mới chịu được đến khi xe dừng lại, âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.

Trước cửa Đông cung, đã có một chiếc xe ngựa khác dừng lại, Từ Oản xuống xe trước, Hoa Quế giúp nàng sửa sang lại làn váy, nàng cúi đầu, đang nhìn giày, thì lại thấy một đôi giày tử kim đi đến trước mặt.

Đây không phải là giày Cố Thanh Thành, ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi mắt cười.

Vệ Hành vô thanh vô tức đến trước mặt nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới, mỉm cười: "Muội muội tới chậm, ta chờ nãy giờ, chờ đến nỗi mài hỏng mấy đôi giày!"

Cố Thanh Thành xuống xe, hắn nhìn thấy, cũng cười: "Sao lại mới đến, ta cũng đã phải chờ rất lâu!"

Đứng quá gần, Từ Oản bất giác lui về phía sau, Cố Thanh Thành nhìn thấy, đứng trước nàng, hắn chỉ nói đi nhanh lên, đừng để Thái tử điện hạ chờ lâu, nói xong thì bước đi.

Vệ Hành còn muốn trò chuyện đôi câu, đáng tiếc người ta cũng không để ý đến hắn.

Từ Oản áy náy cười cười với hắn, rồi vội vàng đuổi theo.