Gái Già Gả Bảy Lần

Quyển 3 - Chương 8




Tôi chăm sóc tận tình con vịt của tiểu tử kia tặng. Lúc nhàn rỗi không có việc gì thì đưa nó đi dạo, cho nó ăn ngon, quả nhiên nửa tháng sau, thần sắc của nó ngày càng phấn chấn lên không còn uể oải như trước nữa.

Tiểu Đào suy tư nói: “Đây chỉ là một con vịt cái, hay là mua một con vịt đực về làm một đôi với nó.”

Tôi nghĩ nghĩ, thấy có lý.

Hôm ấy hai con vịt gặp nhau, trên trời có một ráng đỏ rất lớn, vịt cái mắt nhìn chằm chằm vào con vịt đực đối diện, hai mắt sáng rực, cái mào đỏ trên mỏ nó cũng trở nên đỏ rực.

Con vịt đực đối diện cũng nhìn lại.

Trong nháy mắt, thiên lôi với động đất, lửa thì gặp củi khô, hai con vịt nhất kiến chung tình.

Lúc đó, tôi và Vân Châu đang ngồi dưới tán cây hoa quế ở ngoài sân pha trà. Thời điểm đó, mặt trời chiều như một quả trứng vịt treo ở trên trời, rất tròn. Tôi liền nhớ tới năm mười lăm tuổi ở dược sư cốc nở đầy hoa trà đó, tôi và Vân Châu sau sáu năm lần thứ hai gặp lại.

Khi đó, tôi cũng giống như con vịt cái kia, mặt đỏ bừng. Vân Châu thì giống như chú vịt đực kia hai mắt nhìn thẳng, kinh ngạc nhìn tôi. Trong nháy mắt đó, không biết ở chỗ anh thiên lôi có không, đương nhiên ở chỗ tôi thì động đất tuy không đến mức ầm ầm dội vào tai, nhưng tôi nhớ rất kỹ là trong lúc đó trong đầu tôi như có một con nai hoang lao mạnh thoát ra ngoài, khua đụng ầm ầm.

Cảm giác thật kỳ diệu, thời điểm đó thật diệu kỳ.

Tôi nhịn không được cảm khái với Vân Châu: “Từ trên người hai con vịt kia, muội dường như thấy được hình bóng hai chúng ta lúc trước.”

Chén trà trên tay Vân Châu nghiêng đi, nước trà sánh ra hơn nửa.

Nửa tháng sau, con vịt cái quả nhiên tinh thần rất tốt, vẻ mặt trở nên hồng hào, sáng láng.

Nửa tháng sau nữa, hai con vịt cùng nhau bỏ trốn.

Sau nửa tháng hai con vịt bỏ trốn, tôi ho ra máu, nhuộm đỏ cả cái khăn tay.

Đương nhiên là giấu Vân Châu.

Lúc đó là nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác yết hầu tanh tanh, liền mặc áo choàng lặng lẽ đi ra ngoài. Ra đến ngoài cửa, vừa mới dừng bước thì lập tức ho ra một ngụm máu.

Trên chiếc khăn nhuộm đầy máu, rất rõ ràng, tôi sững sờ, chợt nhớ ngoại tổ từng nói, nếu tuổi trẻ bị thổ huyết, thì rất không ổn, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng, nếu có sống được, cũng chỉ là phế nhân.

Tôi còn nhớ rõ năm đó tại dược sư cốc có một người dẫn theo một thiếu niên đến, thiếu niên đó mặt mũi sạch sẽ, thích cười, lúc đi đứng thì rất nhẹ nhàng, nhưng lại mắc một căn bệnh, nếu đi đứng không cẩn thận, thì sẽ ho ra máu.

Ngày đầu ho, tôi bưng chén nước đến cho hắn súc miệng, hắn cười, ngày thứ hai, tôi lại bưng chén nước tới cho hắn, hắn vẫn cười, ho liên tục đến bảy ngày liền, liên tiếp đều ho ra máu, lúc ra đi, vẫn còn cười.

Giờ nhớ lạ, khiến tôi thổn thức không ngớt.

Giờ sắp tới lượt mình, trong lòng tôi rét lạnh, chân tay luống cuống mò mẫm ngồi xuống bậc đá, gió thổi tới, càng làm trái tim thêm lạnh.

Đang đờ đẫn, chợt nghe có tiếng lạch cạch, cửa phòng bị đẩy ra, Vân Châu đứng sau lưng tôi, gọi: “A Ly?”

Tôi cuống quýt nhét khăn tay vào trong tay áo.

Anh khoác chiếc áo mỏng, buông rủ xuống đất, chau mày lại hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, sao lại ngồi dưới đất đờ ra thế kia?”

Tôi nói: “Ngắm trăng.”

Anh yên lặng chốc lát, nói: ” …Không có trăng.”

Tôi ngẩng lên nhìn trời, hả, bầu trời đen tuyền không có một ánh trăng nào, ngay cả một ngôi sao cũng khó tìm thấy.

Tôi lại gượng nói: ‘Ngủ nóng quá, ra ngoài hóng gió mát.”

Vân Châu ngồi xổm xuống, cầm tay tôi: ‘Taysao lạnh vậy, còn bảo nóng?”

Tôi lại cười gượng vài tiếng, đang định tiếp tục nói linh tinh, lại bị anh nhíu mày cắt ngang.

Anh xiết chặt tay tôi, thần sắc phức tạp khó phân biệt, nhìn tôi rất lâu, nói: ‘A Ly, muội…có gì đang giấu ta phải không?”

Tôi lại cười gượng vài tiếng: “Không, không có.”

Anh chau mày không nói gì.

Tôi bị anh làm cho tê dại, đang định đứng dậy, lại bị anh giữ lại, bắt đầu ghé sát lại dò xét trước mặt tôi, nhíu mày hỏi: ‘Sao ta lại ngửi thấy mùi máu tanh vậy?”

Tim tôi đập lộp bộp, đang định há mồm nói, anh đã nghiêng người qua, giữ lấy vai tôi, đặt môi vào môi tôi liếm liếm, ánh mắt chợt đen đi, rồi tiếp tục nạy môi tôi ra, đầu lưỡi đi qua hàm răng tìm tòi trong miệng tôi.

Đầu óc tôi ầm một tiếng.

Đầu lưỡi của anh trong miệng tôi xoay vòng mấy cái, lại mút mút một chút, rồi mới rút ra, sắc mặt trắng bệch: ‘Sao lại có vị ngọt?”

Tôi cười gượng hai tiếng, trấn tĩnh đáp: “Vừa rồi bất ngờ cắn phải đầu lưỡi.”

Sắc mặt anh âm trầm: ‘Thật không?”

Tôi cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn xuống môi anh, nói: “Trước đây ngoại tổ nói cắn đầu lưỡi là sẽ được ăn ngon, muội…ừm, muội muốn ăn móng heo.”

Ánh mắt anh chợt lóe lên, kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt. Anh im lặng hơn nửa khắc, mới chậm rãi đáp: “Được, ngày mai ta làm cho muội.”

Tôi nhớ lúc anh còn là Vong Xuyên từng nói với tôi, anh muốn cùng tôi mua một căn nhà ở trần gian, tôi nhóm lửa, anh nấu cơm, lúc trước mắt tôi bị mù, khi anh ở trong nhà bếp nấu cơm, tôi lền ngồi trên ghế ở bên ngoài nhà bếp, nghe bên trong tiếng bát đũa vang lên, cùng với tiếng canh sôi trong nồi cách thủy, thỉnh thoảng gọi anh một tiếng.

Khi đó tôi thường nghĩ, chờ mắt tôi khá lên rồi, tôi sẽ cùng anh vào nhà bếp, tôi làm việc, anh nấu cơm, tôi đun thêm củi vào bếp, anh sẽ cầm cái xản xào rau trong nồi.

Hoặc là anh sẽ nói với tôi: “Lửa nhỏ, cho thêm củi hộ ta” hoặc là “Lửa to quá, bỏ bớt củi đi.” Hoặc là khi ánh nắng bên ngoài chiếu vào, trên trán anh sẽ có mồ hôi, thật vui sướng, thật viên mãn.

Còn hiện giờ, mắt tôi đã nhìn thấy rồi, cuối cùng có thể chờ được đến lúc đó, tôi và anh cùng vào bếp, tôi nhóm lửa, anh nấu cơm, tôi đẩy thêm củi vào bếp, anh xào rau trên chảo, cũng có ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, trên trán anh mồ hôi chảy ra, nhưng, nỗi lòng tôi càng lúc càng nặng nề.

Tay tôi lại bắt đầu run rẩy, tần suất càng ngày càng nhiều, bệnh trạng càng lúc càng rõ rệt, lúc ăn cơm, tôi phát hiện ngay cả cầm đũa cũng không chắc. Tôi lén tự bắt mạch mình vài lần, nhưng vẫn không phát hiện ra bệnh gì.

Tôi giấu Vân Châu mời đại phu tới, họ cũng lắc đầu.

Đành phải thôi, qua một ngày thì thêm một ngày.

Thu qua đông tới, tuyết bắt đầu rơi, hoa đào trong sân cũng bắt đầu nở.

Từ sau đêm Vân Châu phát hiện tôi ho ra máu đó, anh rất ít ra cửa hàng, những việc nặng nhẹ đều giao hết cho quản gia, chỉ ở nhà với tôi. Tôi đương nhiên rất vui mừng. Mang thai được bảy tháng, bụng càng lúc càng to, anh thường xuyên dắt tôi ra ngoài đi dạo, lúc trở về thì xào rau nấu cơm, ngày nào cũng như thế, vui vẻ thỏa mãn.

Đầu xuân, lại có đợt tuyết rơi nhẹ, trận tuyết hôm đó, hồng mai trong góc tường trước đây chưa từng nở bỗng dưng nở rộ.

Tiểu Đào nhảy nhót vui mừng nói: “Hẳn là có chuyện tốt sẽ tới.”

Chuyện tốt, là chuyện tốt sao?

Còn tôi lại tìm thấy tử mạch của mình.