Gái Hư Hoàn Mỹ

Chương 18: Những ngày tháng ngọt ngào




Tôi mở cửa xe bước xuống, quay lại chào anh một tiếng, rồi quay lưng bước vào bên trong toà nhà Golden Star. Từ hôm trước tôi bắt đầu đến đây làm việc, hàng ngày đều đặn, đều là anh đưa tôi tới. Bước vào cửa, vẫn là cô tiếp tân đẹp như hoa chào đón, tôi gật đầu lấy lệ, rồi tiến tới thang máy lên phòng làm việc.

Tại đây, việc tôi là người của đối tác được giữ kín, thân phận hiện tại chỉ là một nhân viên kinh doanh, không hơn không kém. Còn việc tại sao tôi chọn phòng kinh doanh ? Vì ở đây tập trung nhiều yếu quan trọng như tiếp thị và khách hàng, có thể học hỏi được cách làm ăn, tìm được nhiều khách hàng lớn.

***

Cô gái nhân viên kinh doanh mới vào làm vài ngày trước diện trên người bộ đồng phục công ty. Tuy vậy, cô có một thần thái khác hẳn bất kỳ nhân viên nào. Cô gái có gương mặt xinh đẹp và phong thái mạnh mẽ vô cùng. Từ ngày cô bắt đầu đến làm, đã nhiều chàng trai bị hút hồn. Tuy nhiên, có vẻ cô gái là hoa đã có chủ. Bằng chứng là vào giờ nghỉ, cô hay xem điện thoại và cười một mình.

| Tầng cao nhất |

-Thưa tổng giám đốc, cô Dy đã đến làm.

-Rất tốt.

Người phụ nữ ngồi quay lưng với thư ký, hai tay cầm bức ảnh một cô bé chừng 2, 3 tuổi rất đáng yêu. Môi bà khẽ cười.

***

Phòng tôi là ra về vào giờ trưa, chiều sẽ có một ca khác thay, tôi ra khỏi công ty đã bắt gặp xe anh ở đó. Kính xe được hạ xuống khiến ai đi ngang cũng bị nét đẹp của chàng trai ngồi bên trong cuốn hút. Xung quanh thậm chí còn có vài cô gái mới tan ca đứng nhìn, vẻ mặt ham muốn thiếu điều không kìm được mà chạy tới nhìn cho rõ. Tôi lấy làm bực, vội lên xe mà nâng kình lên, ý muốn nói đây là bạn trai tôi, của tôi rồi.

Thấy hành đồng ngớ ngẩn của tôi, anh cười, rồi vươn tay ôm một cái.

-Làm gì đấy ? – tôi bất ngờ.

-Cho hết ghen .

-Ai ghen ?

-Lại bảo không ghen ?

-Ừ, chẳng ghen .

-Thật ?

Tôi lấy sức gật đầu một cái. Anh không nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. Vài giây sau, tôi chịu thua.

-Ừ ghen đấy, thì sao ?

-Ngoan. – Anh xoa đầu, cười cười. Tâm tình tôi cũng tự nhiên tốt lên.

-Mà cái gì đây ? – Anh vạch bên tai tôi, trong đó có một hình xăm chiếc lông vũ nho nhỏ. Đó là tôi mới tậu tuần trước.

-Xăm . – Tôi ngơ ngác, không lẽ vì chuyện nhỏ vậy mà anh bực mình à ?

-Sao xăm nhiều vậy ?

-Em xăm hai hình thôi mà, sao nhiều ?

-Nè nè .... Đau không ? – Anh không nhìn tôi, chỉ cau mi tâm.

-Chẳng. – Nghĩ gì vậy ? Chỉ là hơi tê xíu rồi thôi.

-Sau này xăm phải hỏi anh, nghe chưa ?

-Rồi rồi ....

Trưa hôm đó, anh đưa tôi đi ăn.

-Ăn gì đây ?

-Gì cũng được.

-Hai phần cơm này. – anh chỉ vào thực đơn, gọi đơn giản.

Cô nhân viện tiệm cơm còn mãi nhìn anh, nuối tiếc vì phải rời đi sớm.

Thức ăn được dọn lên nhanh lẹ. Tôi ăn chậm, còn anh như không ăn, chỉ nhìn tôi, chốc chốc lại cười. Tôi ngước lên nhìn, ý hỏi sao không ăn, anh lắc đầu. Con người này, nhiều lần đưa tôi đến đây, cơm trưa đều không ăn, bỏ bữa như thế, thực không được. Tôi nhíu mày, lập tức buông đũa, đó không ăn đây không ăn. Nhìn nhau một hồi, anh chán chường cầm đũa lên, tôi cũng theo, ăn thật chậm.

Thế là hết trưa.

Đầu giờ chiều, chúng tôi đến siêu thị gần đó. Chung quy vẫn như những lần trước, vẫn lân la chán chê. Đi ngang một cửa hàng thời trang, đập vào mắt tôi, là ... áo khoác cặp.! Nhiều lần lướt mạng xã hội thấy người người nhà nhà diện đồ cặp, tôi cũng muốn thử. Anh thấy tôi dừng lại, cũng chú ý và phát hiện hai chiếc áo kia. Liền ghé đầu hỏi.

-Thích hả ?

- Ừm, mua nha ?

Anh không nói gì, nắm tay tôi kéo vào tiệm. Nhân viên thấy có khách liền chào đón, thử một lúc, chúng tôi lấy hai chiếc áo, trả tiền rồi đi. Vòng vòng một lúc, tôi lại mua được thêm nón cặp, mặc dù thường không đội nón.

( Truyện kể rất lâu sau khi hai người cưới nhau, cô Dy này còn bắt chồng mặc đồ ngủ cặp ... )