Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 292: Âm mưu không thể nói cho ai biết




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Xung đột giữa người chơi sẽ không bởi vì Hạ Lạc Khắc mất tích mà có bất cứ thay đổi gì.

Ân ân oán oán giữa công hội với công hội, từ trước đến nay đều là một trong những chủ đề không thể dứt bỏ của game online.

Một đám người tụ tập vào với nhau, xưng huynh gọi đệ, mới quen biết lại dùng bàn phím bảo vệ tình huynh đệ của mình, đương nhiên ở bên trong game online "Thành phố ngầm": Vĩnh Hằng Quốc Độ này, đã không phải là chuyện chỉ dùng bàn phím.

Nhưng mà không ảnh hưởng đến một mất một còn, kinh thiên động địa giữa bọn họ.

Ít nhất nhân viên của tòa soạn báo Lâm Đông Thành, còn có các thành viên của đội canh phòng này bị hù dọa đến, tình huống gì đây, chẳng lẽ mấy ngày trước bị ma ăn thịt người đánh choáng váng rồi sao?

Cho dù như thế nào, lại là tin tức lớn hàng đầu.

Mà khi những người chơi và nhóm "NPC" điên cuồng qua lại, An Đức Lỗ thân là thành chủ Lâm Đông Thành, đã điên cuồng tìm kiếm tin tức di sản có liên quan đến đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ.

Chẳng qua bởi vì người xúm lại bên cạnh An Đức Lỗ thật sự nhiều lắm, cho nên An Đức Lỗ cũng không có quá nhiều cơ hội tiến hành kiểm tra.

Mà theo thời gian không ngừng chuyển dời, bắt đầu xuất hiện một vài âm thanh kỳ quái ở trong đám người:

"Thành chủ An Đức Lỗ của mọi người thật ra là đại nhân vật phản diện, là hắn tìm một vài ma ăn thịt người đến tập kích nơi này, mục đích chủ yếu là vì tìm được di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ!"

"Cái gì? Anh nói tại sao di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ lại chôn ở đây? Anh hỏi tôi tôi hỏi ai, không chỉ như thế, Hạ Lạc Khắc lãnh chúa của chúng ta còn mất tích đó, tám chín phần mười là do An Đức Lỗ bắt cóc đi."

"Cái gì? Anh nói Hạ Lạc Khắc lãnh chúa trâu bò như vậy, không có khả năng phát sinh đi? Có gì mà không có khả năng phát sinh chứ, kẻ mạnh hai bàn tay trắng, sau khi biết được vận mệnh của mình, cướp đoạt sạch sẽ nhà cửa của thôn trưởng của mình, đều có thể lập tức triệu tập đồng bọn đánh bại ma vương, trong trò chơi có gì không có khả năng chứ... Má, tôi theo NPC mấy người nói nhiều như vậy làm gì chứ?"

"Cái gì? Anh nói biết rõ An Đức Lỗ là nhân vật phản diện, vì sao lại còn mở cửa cho ông ta? Anh cho rằng u Ngật tôi chính là nhân vật phản diện sao? Không, tôi là tà đạo! Chỉ cần đưa đủ ma thạch cái gì đều nói, mới vừa rồi tôi đã nói thật nhiều, cảm phiền thanh toán."

Những lời đối thoại tương tự như vậy.

Sau đó còn có rất nhiều người của tòa soạn báo Lâm Đông Thành đi tới chất vấn Thành chủ An Đức Lỗ:

"Xin hỏi Thành chủ An Đức Lỗ, ông phản bội Lâm Đông Thành sao? Phản bội liên minh thương nhân, phản bội thế giới dưới lòng đất sao?"

"Cái gì? Phản bội? Không không không, sao có thể chứ, tôi chính là thành chủ của liên minh thương nhân Nhậm Mệnh!"

"Như vậy chỉ trích của Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đối với ông, ông giải thích như thế nào đây? Thành chủ An Đức Lỗ."

"Giải thích? Đây chẳng qua là phê bình của người ngoài đối với tôi mà thôi, những tên da xanh này, tôi đang nói, các thần dân của Vĩnh Hằng Quốc Độ, bọn họ có phần đầu óc không tốt, vừa rồi mọi người cũng đã thấy hơn hai trăm người tự giết lẫn nhau rồi đấy. Tôi hoài nghi đây là các ma ăn thịt người sử dụng ma pháp ảnh hưởng đến tinh thần nào đó với bọn họ, tuy rằng số lượng ma pháp sư của ma ăn thịt người vốn không nhiều lắm, nhưng bọn họ rất am hiểu ma pháp tương tự vậy."

"Nếu không phải là ma pháp thì sao? Nếu những điều này là sự thật thì sao? Dù sao Hạ Lạc Khắc đại nhân thật sự mất tích, chúng ta đốt thư liên lạc với Lĩnh Chủ Hạ Lạc Khắc của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cũng không thu được phục hồi gì, lại liên tưởng đến nhiều yêu sách trước đó. T"hành chủ An Đức Lỗ, vì sao ông không trước tiên nghĩ cách cứu viện dã thú nhân bị ma ăn thịt người này công kích, ngược lại là Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đến trợ giúp bọn họ vậy?

"Hả, vấn đề này..."

"Thành chủ An Đức Lỗ, ông ấp úng có phải có bí ẩn gì khác không! Ông đến Lâm Đông Thành có phải ngay từ đầu đã lên xong kế hoạch âm mưu không!"

"Âm mưu? Cái gì? Mấy người đừng luôn..."

"Đừng nói nữa! Thành chủ An Đức Lỗ, chúng tôi đã suy diễn ra toàn bộ quá trình xảy ra sự việc rồi!"

Sự việc đang phát triển về hướng không thể cứu vãn.

An Đức Lỗ thật sự không rõ lắm ông ta rõ ràng đã làm xong việc giữ bí mật như vậy, trừ bỏ rất ít ma ăn thịt người cấp cao biết được sự tồn tại của mình ra, ma ăn thịt người phía dưới chắc không ai biết, chẳng lẽ ma ăn thịt người cấp cao bán đứng mình? Không, vì sao bọn họ phải làm như vậy, làm như vậy có bất cứ chỗ tốt nào cho bọn họ sao?

Còn có các phóng viên của Lâm Đông Thành này, tình nguyện tin tưởng những tên da xanh kia ăn nói khùng điên. Tuy rằng đều là sự thật, lại không bằng lòng tin tưởng thành chủ đại nhân của mình, vì sao?! Chẳng lẽ bởi vì bọn họ là của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ sao? Cũng bởi vì tên ác ma thượng vị Hạ Lạc Khắc kia, bây giờ thành đại anh hùng của Lâm Đông Thành rồi?!

Trong lòng An Đức Lỗ nghiến răng nghiến lợi, chua chát không thôi, dựa vào cái gì mà Hạ Lạc Khắc kia được vạn người mê, mình quả thật bị vạn người giẫm, coi như mình chấp hành một kế hoạch vĩ đại, những tên da xanh này đều sẽ đi ra quấy rầy mình, nếu không phải bởi vì không biết di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ ở đâu, An Đức Lỗ tuyệt đối sẽ không nửa câu vô nghĩa với đám người này, tất cả đều xử lý!

Dù sao chỉ cần nhận được di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ, toàn bộ thế giới dưới lòng đất đều sẽ thuộc về mình!

Trong lòng An Đức Lỗ nghĩ như vậy, nhưng trên miệng lại nói:

"Không, trong này nhất định có hiểu lầm gì, sao tôi lại là đại nhân vật phản diện chứ? An Đức Lỗ tôi thân là thành chủ Lâm Đông Thành, luôn luôn vì nước vì dân!"

Nhưng mà cho dù An Đức Lỗ nói như vậy, mọi người cũng không thật sự tin tưởng, nhất là dưới tình huống khi những người chơi kia được phóng viên tòa soạn báo dùng ma thạch làm thù lao, lấy ra "chứng cứ" trong tay bọn họ.

"Thì đại khái một ngày đi đường trước đó, nơi đó còn có di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ, Lĩnh Chủ Hạ Lạc Khắc của chúng ta liền biến mất ở đó! Chúng ta có thể mang mấy người đi, nhưng mà mỗi người mười, không, một trăm ma thạch!"

Sau khi những người chơi đưa ra yêu cầu như vậy, các phóng viên dũng cảm tìm tòi chân tướng trước tiên đáp ứng yêu cầu của bọn họ, hơn nữa đi theo những người chơi này tới nơi gọi là di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ.

Những người chơi này không hề cảm thấy bản thân nói ra chuyện gì khủng khiếp, ngược lại thật cao hứng nói:

"Má nó, mấy nhiệm vụ bất ngờ này cũng quá thoải mái đi, tôi tùy tiện lấy ra một vài tin tức ở trên diễn đàn, liền nhận được mấy chục ma thạch rồi!"

"Tôi cũng không phản đối ai thiết kế vụ này, thật sự trâu bò, đây đại khái chính là một nhiệm vụ phúc lợi, chuyên môn đưa tiền tới cho người chơi, tôi đoán vậy."

An Đức Lỗ nghe xong lời bọn họ nói, không khỏi hai mắt tỏa sáng.

Ngoài Lâm Đông Thành, tiểu Hoàn Tử kéo thấp vành nón của mình xuống, cửa thành ở trước mắt hắn, gần một trăm tên địa tinh, người đầu chó đang thu thập đồ lễ, đặt lên trên lưng thú bọ cánh cứng, một đầu Hắc Long đang chỉ huy hành động của bọn họ.

Cách đó không xa, một đọa lạc thiên sứ đang yên lặng ngồi trong xe ngựa, bên ngoài có một quản giá Nhuyễn Nê Quái đang trao đổi điều gì đó với nhóm địa tinh người đầu chó có ký hiệu màu xanh trên đầu.

Tiểu Hoàn Tử không khỏi nheo mắt lại:

"Những tên tội phạm kia, thế mà lại có liên quan tới đọa lạc thiên sứ vừa tới! Trong này tất nhiên có âm mưu không thể nói cho ai biết!"