Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 430: Nhặt




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Trong mắt nhóm người chơi, trận chiến giữa Lĩnh Chủ Hạ Lạc Khắc và Phỉ Ni Khắc Tư, quả thực chính là cuộc chiến thần tiên.

Bởi vì từ lúc bắt đầu, đã không thấy bóng hai bọn họ, do núi lửa phun trào, bụi mù dày đặc phủ kín mặt đất và không trung nên bóng Phượng Hoàng Phỉ Ni Khắc Tư và Hạ Lạc Khắc đều biến mất trong đám bụi mù mịt.

Cũng không phải Hạ Lạc Khắc chủ động làm như vậy, mà sau khi bắt đầu chiến đấu không bao lâu, Phỉ Ni Khắc Tư liền chủ động, liều mạng, xuyên vào trong bụi mù.

Nhưng lần nào cũng bị Hạ Lạc Khắc bắt được từ trong đám bụi mù, trên bầu trời ngừng đánh một lúc, sau đó lại tiếp tục như trước.

Cuộc chiến thần tiên đối với các người chơi mà nói chỉ có thể xem cốt truyện, đương nhiên vẫn có số ít người chơi có thể tham dự vào, ví dụ như những người chơi ngồi trên Phi Không Đĩnh.

Vì thành thạo kỹ năng vận hành Phi Không Đĩnh nên bọn họ được lựa chọn để điều khiển Phi Không Đĩnh, có sự trợ giúp nhất định cho Lĩnh Chủ Hạ Lạc Khắc.

Vô cùng thư thái, có Hắc Long Cẩu Đản và mèo đen Ba La nạp năng lượng cho ma năng pháo, pháo thủ cần làm là điều khiển ma năng pháo, sau đó nhắm, nã pháo.

Đương nhiên có thể điều khiển được pháo cũng là số ít, đa số người chơi đều điều khiển buồm, hậu cần, quan sát, v.v...

Các người chơi điều khiển Phi Không Đĩnh có giúp đỡ được gì cho Lĩnh Chủ Hạ Lạc Khắc hay không, mọi người đều không rõ, nhưng ít nhất cũng được ngắm nhìn vui vẻ, người ở phía dưới nhìn cũng cực kỳ đỏ mắt, ma năng pháo ầm ầm ầm bắn sảng khoái biết bao nhiêu, tuy mới bắn chưa được vài phát đã tịt lửa rồi.

Còn chiến đấu trên mặt đất đã kết thúc từ sớm, sau khi các cư dân trấn nhỏ xa xôi chạy ra khỏi Hắc Hỏa Sơn, các người chơi đã chờ sẵn ở bên ngoài tóm lấy bọn họ rồi cùng nổ một trận.

Bọn họ chỉ có thể dựa vào khói độc, ngay từ đầu đã không có một chút tác dụng với các người chơi, bọn họ quanh năm không trải qua huấn luyện, chỉ sống như những người dân thường trong trấn, sức chiến đấu của bọn họ không đủ cao, không thể nào so được với những người chơi mấy tháng liền liếm máu kiếm.

Sau khi vài người bị chết trận, trưởng trấn và Cục trưởng cục canh gác cầm đầu, đám dân chúng trong trấn nhao nhao tước vũ khí đầu hàng.

Ngoại trừ người trong cục canh gác có trang bị vũ khí đầy đủ thì trên đỉnh đầu các NPC khác không có trang bị nào dùng được trong tay cả, nào là chài cán bột, búa, cào cỏ, lưỡi liềm, thật sự không tạo thành uy hiếp gì lớn với các người chơi.

Sau khi dân chúng trong trấn đầu hàng, các người chơi cũng không tung ra một cuộc tàn sát đẫm máu với bọn họ, mà yêu cầu bọn họ cởi trang bị, bỏ vũ khí xuống, đưa ra tất cả ma thạch trên người, v.v...

Việc này cũng có thể kiếm tiền, đây là một trấn du lịch nhỏ, hàng năm có rất nhiều người đến đây tiêu xài, mức tiêu xài trung bình rất cao, tất nhiên hầu hết mọi người đều kiếm được tiền.

Ngay lúc nhóm người chơi nhao nhao vui vẻ lấy ma thạch, trong lớp bụi mù trên bầu trời, cuối cùng cũng thấy được Phượng Hoàng Phỉ Ni Khắc Tư và Hạ Lạc Khắc đang chiến đấu.

Các người chơi nhìn thấy bóng Phỉ Ni Khắc Tư trong dòng nham thạch nóng chảy phun trào và đá bay làm nền, giống như một thiên thạch tuyệt đẹp rơi xuống, mà ở chỗ nào đó dưới chân Hắc Hỏa Sơn, phát ra hiệu ứng giống như nổ mạnh.

Nơi xa các người chơi, đứng trên mảnh đất an toàn cùng phát ra tiếng kêu thán phục. Mà ở nơi cách đó không xa, một thú cánh cứng, đang chở hàng loạt những binh sĩ của Liên minh thương nhân Lâm Đông Thành, chạy về phía bên này...

- --

Sự kiện thương đội của Lâm Đông Thành bị tập kích ở Hắc Hỏa Sơn cuối cùng đã được giải quyết tốt đẹp.

Sự việc còn nói đến một đại nạn bắt đầu từ vài ngàn năm trước quét qua thế giới ngầm và thế giới mặt đất.

Phỉ Ni Khắc Tư thân là một trong 72 Đại Ác Ma, đã từng là thuộc hạ của Đại Ác Ma La Cơ Lãng Khai Mễ. Sau khi La Cơ Lãng Khai Mễ bị thiên quốc dốc toàn lực đánh bại, Phỉ Ni Khắc Tư bỏ chạy về thế giới ngầm, hơn nữa đi đến Hắc Hỏa Sơn, cư dân địa phương và quái nhân xảy ra xung đột, cuối cùng lựa chọn đứng về phía cư dân, đánh bại quái nhân, nhưng vì Phỉ Ni Khắc Tư suy yếu, cần sức mạnh rất lớn để khôi phục thể lực, hoặc là nói, để tránh đầu ngọn gió.

Dù sao thì sau khi La Cơ Lãng Khai Mễ sụp đổ thì ủy ban ác ma phản công vô cùng mạnh mẽ, Phỉ Ni Khắc Tư trực tiếp đã bị gắn mác "Tù chiến tranh", nếu không khẩn trương nghĩ cách trốn thoát thì cũng sẽ giống như Ba La, tóm được liền trực tiếp nhốt vào Ban Tạp Tư A.

Cho nên Phỉ Ni Khắc Tư quyết định tự phong ấn mình trong hang động dung nham Hắc Hỏa Sơn, vừa tránh đầu sóng ngọn gió, vừa chữa thương, giao hẹn mấy trăm năm sau sẽ do cư dân địa phương giải trừ phong ấn ra cho nó.

Hai bên ăn nhịp với nhau, ký khế ước.

Nhưng thời gian mấy trăm năm quá dài, đừng nói mấy trăm năm, chỉ sau hai đời người thôi thì sự việc này đã thành truyền thuyết, có rất ít người biết cách chính xác để giải trừ phong ấn của Phỉ Ni Khắc Tư.

Bởi vì quá hạn khế ước, cư dân trấn nhỏ xa xôi và con cháu bọn họ đã vi phạm nội dung khế ước, đời đời kiếp kiếp đều phải tiếp nhận lời nguyền của khế ước - cả đời này bọn họ đều không có ngón chân cái, bao gồm cả Sử Lai Mỗ!

Vì giải trừ lời nguyền đáng sợ này, trải qua mấy ngàn năm, cuối cùng bọn họ vô tình thấy được nội dung về Anh Đào trên tờ báo. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của một người thần bí, bọn họ bắt đầu kế hoạch chi tiết, bọn họ không chỉ muốn giải trừ lời nguyền, mà còn muốn khống chế Phỉ Ni Khắc Tư, lợi dụng Phỉ Ni Khắc Tư nhằm thống trị thế giới! Để cho tảng đá lớn và áp lực đã từng đè nặng trên người bọn họ trở thành trợ lực cho bọn họ!

Bọn họ bắt đầu tìm mọi cách để mời Anh Đào đến trấn nhỏ xa xôi làm việc, nhưng đủ loại cách mà Anh Đào vẫn không vừa ý, chỉ muốn ở Lâm Đông Thành.

Mãi đến khi Anh Đào từ chức, anh ta mới đến trấn nhỏ xa xôi, mà trong khi đó đội buôn của Lâm Đông Thành đi ngang qua trấn nhỏ xa xôi và Hắc Hỏa Sơn, sự việc xảy ra có thể nói hoàn toàn là ngoài ý muốn, ít nhất đối với các cư dân trấn nhỏ xa xôi thì là như vậy.

Chuyện sau đó mọi người cũng đều biết rõ rồi, bọn họ tính kế để Anh Đào tiếp xúc với Phỉ Ni Khắc Tư phong ấn, kết quả phát hiện ra bọn họ đã hiểu sai nhiều năm như vậy, giải trừ phong ấn căn bản không phải cần một người tên Anh Đào, mà là loại quả anh đào không có ở thế giới ngầm!

Năm đó thì có, Phỉ Ni Khắc Tư mang đến, nhưng bị tổ tiên bọn họ ăn sạch, hơn nữa còn quên luôn chuyện phải giữ lại quả anh đào để hoàn thành khế ước.

"Cái gì?! Cậu nói câu chuyện của chúng tôi cực kỳ vô nghĩa? Tôi nói phóng viên như cậu mới vô nghĩa ấy! Cậu đưa toàn những tin tức vớ va vớ vẩn loạn hết cả lên, cậu có biết cảm nhận của chúng tôi không? Mấy ngàn năm qua chúng tôi bảo vệ Phỉ Ni Khắc Tư không để nó bị đưa đến Ban Tạp Tư A, kết quả nó báo đáp lại chúng tôi thế nào?! Cậu có biết không có ngón chân cái sẽ cảm thấy thế nào không? Nếu có thể cho tôi có được ngón chân cái, tôi nguyện ý dùng mọi thứ để đổi! Cậu căn bản không hiểu tôi! Mấy người có ngón chân cái như các người, chỉ biết nói bóng nói gió mà thôi!"

Cục trưởng cục canh gác bị bắt lại giận dữ hét lên với Phái Đại Tinh trong khi đang phỏng vấn, mà ở bên cạnh có đội canh gác Lâm Đông Thành áp tải ông ta, bắt ông ta lên thú cánh cứng đưa đến Ban Tạp Tư A, còn có thị vệ phẫn nộ quát ông ta: "Mau im miệng đi, kiếp sau của ông đều sẽ thối nát ở Ban Tạp Tư A!"

Nhìn một màn trước mắt, trợ lý cấp cao văn phòng thành chủ Lâm Đông Thành, quản gia của Ni Cổ Lạp Tư, Nhuyễn Nê Quái cấp cao, xoay người, nhìn Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc đứng bên cạnh, toàn thân phong trần mệt mỏi, còn có mèo đen Ba La – đội trưởng Dong Binh Đoàn "Tên này không ai lấy".

"Thật sự vô cùng cảm kích đội trưởng Ba La, còn có Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc nữa ạ! Vụ án phức tạp, khó bề phân biệt như vậy, không có hai vị giúp đỡ, có lẽ sẽ là câu đố không có lời giải rồi!"

"Đây đều là chuyện chúng tôi nên làm meo meo."

Sắc mặt mèo đen Ba La nghiêm túc.

Hạ Lạc Khắc cũng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy. Nhưng không ngờ rằng Hắc Hỏa Sơn trước nay vẫn là thắng cảnh du lịch, vậy mà lại cất giấu bí mật bi thương như thế, toàn bộ trấn nhỏ xa xôi, đều chịu một lời nguyền tăm tối, Phỉ Ni Khắc Tư thật sự hại người không ít mà, đáng tiếc sau khi con Phượng Hoàng này thoát khỏi sự ràng buộc, liền trốn thoát trước, cũng là tôi không đủ năng lực, đánh không lại nó, nếu không nhất định sẽ tống nó vào Ban Tạp Tư A."

Hạ Lạc Khắc vừa nói, vừa thâm sâu thò một ngón tay, lấy ra một con vẹt toàn thân lông màu đỏ để lên trên vai, con vẹt kia trợn tròn mắt, bộ lông có chút rối bù, một con mắt có chút xanh đen, quan trọng chính là trên mặt con chim lộ ra một biểu cảm: "Tôi không dám di chuyển".

"Để Phỉ Ni Khắc Tư trốn thoát, quả thật có chút nhức đầu, nhưng không tạo thành thương vong quy mô lớn đã là trong cái rủi có cái may rồi, 2500 người anh dũng hộ vệ đội buôn bị những người dân này đầu độc có lẽ cũng sáng mắt rồi, thật sự là một đại nạn mà."

Nhuyễn Nê Quái thở dài một hơi, nhưng anh ta vẫn do dự một lúc, cuối cùng hỏi: "Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, có thể Phỉ Ni Khắc Tư bị ngài làm cho trọng thương rồi rơi đến chỗ nào đó rồi hay không? Bởi vì tôi nghe tên Cục trưởng cục canh gác trấn nhỏ xa xôi điên khùng kia nói, ngài và nó khó phân thắng bại, nhưng lại có Phi Không Đĩnh ma năng pháo bắn ầm ầm ầm, có thể chính nó đã bị trọng thương rồi hay không?"

"Khó phân thắng bại? Không không không, làm sao có thể chứ, tôi hoàn toàn bị đánh bại. Tôi làm sao có thể đánh thắng được 72 Đại Ác Ma chứ!"

Hạ Lạc Khắc vừa nói, vừa sờ sờ miệng con vẹt trên vai, vẹt rất nhanh phát ra tiếng nuốt nuốt nước miếng. Đội trưởng mèo đen Ba La đứng bên cạnh Hạ Lạc Khắc, không biết vì sao cả bộ lông đều bị dựng đứng lên.

"Đương nhiên, các người cũng có thể cử người đi lục soát một phen, lỡ như tóm được Phỉ Ni Khắc Tư thì sao?"

"À... Như thế này sao..."

Nhuyễn Nê Quái gật gật đầu, anh ta lại do dự một chút, nói: "Cái kia, về trung tâm thành phố ngầm giấu kín trong nhà Cục trưởng kia..."

"Ài? Trung tâm thành phố ngầm giấu trong nhà Cục trưởng à? Tôi hoàn toàn không biết đấy!"

Hạ Lạc Khắc lộ vẻ kinh ngạc nói.

"À, căn cứ vào khẩu cung của ông ta thì là như thế, nhưng chúng tôi qua đó xem xét một phen thì lại không tìm thấy. Sau đó Cục trưởng kia sửa lại và nói ngài đã lấy nó đi, đương nhiên, tôi tuyệt đối không phải có ý nghi ngờ ngài đâu, chỉ muốn hỏi một chút xem có phải cấp dưới của ngài lấy đi hay không thôi?"

Nhuyễn Nê Quái khó hiểu hỏi.

"Là vậy sao? Cậu đợi tôi một chút."

Hạ Lạc Khắc nói xong, túm người chơi trên đầu có hai chữ "Sừ Hòa", xách qua hỏi: "Cậu từng đến nhà Cục trưởng sao? Có nhìn thấy trung tâm thành phố ngầm không?"

"Hả? Cái gì mà trung tâm thành phố ngầm, tôi không biết?"

Sừ Hòa lờ mờ nói xong, bị Hạ Lạc Khắc ném sang một bên, sau đó Hạ Lạc Khắc nhún vai, con vẹt màu đỏ kia bất an bước hai bước.

"Cậu xem, bọn họ đương nhiên không biết chuyện này, tôi không biết chuyện này thì sao bọn họ có thể biết được. Có thể tên Cục trưởng kia đang nói dối, chắc chắn ông ta đã xử lý xong trung tâm thành phố ngầm rồi bán cho ai đó hoặc là hủy đi rồi, tóm lại nhất định phải thẩm vấn ông ta kĩ lưỡng, đừng tin những lời buộc tội có liên quan đến tôi và Dong Binh Đoàn - 'Tên này không ai lấy', cậu biết đấy, bây giờ bọn chúng hận nhất là chúng tôi, hận không thể kéo chúng tôi xuống nước cùng."

"Ngài nói rất có đạo lý, tôi sẽ nhanh chóng điều tra việc này, vô cùng cảm ơn ngài, Hạ Lạc Khắc đại nhân, còn có đội trưởng Ba La nữa!"

Nhuyễn Nê Quái kia lại nói lần nữa.

"Không có gì, đây đều là việc mà một thượng vị ác ma - thành viên của thế giới ngầm như tôi phải đáp lại, ai cũng biết, hiện tại có được hòa bình rất không dễ dàng, công lao lớn đều là nhờ Liên minh thương nhân các vị, giúp đỡ các vị là việc mà tôi nên làm!"

Hạ Lạc Khắc lại hỏi:

"Về thù lao lần này thì..."

"Ngài yên tâm, Hạ Lạc Khắc đại nhân, một ngàn vạn ma thạch sẽ sớm đến tay ngài không thiếu một đồng... Tôi nói chính là tài khoản của đội trưởng Ba La."

Nhuyễn Nê Quái nhanh chóng nói.

Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với hiệu suất làm việc cao của Lâm Đông Thành.

Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện rời đi, đột nhiên Nhuyễn Nê Quái nhớ tới gì đó hỏi một câu: "Hạ Lạc Khắc đại nhân vẹt ngài mua ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền thế? Rất thông minh đấy, có tên không?"

"Nó à? Nhặt được, tên Phỉ Ni Khắc Tư."

Hạ Lạc Khắc mỉm cười nói.