Gặp Được Ngày Mai

Chương 12




Đinh Hương muốn nói thẳng, cái gọi là Phó tổng tài chính này đúng là tốn công vô ích.

“Sếp Chu, Huayue có một khoản thanh toán giai đoạn hai cho dự án, 80 triệu tệ, cần có chữ ký của anh.”

Không biết Chu Quý Đồng đang làm gì, giọng trầm trầm: “Khi nào cần ký?”

“Trong tuần này, chậm nhất là thứ sáu phải xong, nó được ghi trong hợp đồng.”

“Hôm nay thứ mấy?”

Đinh Hương trợn trắng mắt, “Hôm nay thứ ba.” Cuộc họp thường kỳ hôm qua anh ấy cũng không dự.

“Ừ, được rồi. Thứ sáu tôi đến.”

“Tốt nhất là ký vào thứ năm, sếp Chu.”

“Hửm?”

“Khoản thanh toán này không nhỏ, chúng tôi phải liên lạc với bên ngân hàng, thời gian cần dự trù nhiều hơn.”

Chu Quý Đồng im lặng một lúc: “Ừ, được rồi.”

Đinh Hương cúp điện thoại, vẽ một dấu lên tên Chu Quý Đồng trên điện thoại: “Đồ con heo!”

Phó tổng Lý nói nghỉ phép 1 tháng, thực tế thì không chắc một tháng sẽ quay lại. Cô âm thầm hỏi thăm tin tức bên nhân sự, nói là Ken đã gặp hai ứng viên phụ trách tài chính, nhưng không có thêm tin tức gì.

Giai đoạn này nhanh chóng kết thúc đi! Vấn đề chính là cô không muốn đối mặt với Chu Quý Đồng!

Phó tổng tài chính đi chết đi, Chu Quý Đồng đi chết đi!

+

10 giờ sáng thứ năm, Đinh Hương gọi điện thoại nội bộ lên văn phòng Chu Quý Đồng, không ai nghe máy. 3:30 chiều cô gọi lại, vẫn không ai nhận điện.

Ngọn lửa không tên trong lòng Đinh Hương bùng lên, không rõ là tức giận sếp vô trách nhiệm hay giận dữ vô cớ với người yêu cũ, cô trực tiếp bấm số điện thoại di động Chu Quý Đồng. Điện thoại đổ chuông một lúc mới có người nhấc máy, giọng vẫn trầm khàn: “Alo.”

“Sếp Chu, xin hỏi hôm nay anh có đến công ty không? Huayue có khoản thanh toán cần chữ ký của anh.”

“Ừm…” Chu Quý Đồng phát ra âm thanh ậm ừ không rõ.

Đinh Hương nổi giận: “Sếp Chu! Anh có đang nghe tôi nói không?”

“Hồ sơ có gấp không?”

“Gấp!”

“Vậy em có tiện mang đến nhà tôi không?”

“Sao?”

“Bây giờ tôi không tiện ra ngoài, em cho người mang đến nhà tôi đi.”

Đinh Hương nghiến răng nghiến lợi, Chu Quý Đồng anh định chơi trò gì: “Sếp Chu, được, hai mươi phút sau tôi cho người mang đến nhà anh.” Nhà Chu Quý Đồng ở gần công ty.

“Không, tôi ở nhà bố mẹ. Tôi gửi địa chỉ qua cho em, em cho người mang sang đây.”

“bíp bíp”, điện thoại đã bị cúp máy. Đây là phong cách của Chu Quý Đồng, thô lỗ! Đinh Hương không biết sao ban đầu cô lại yêu người đàn ông này!

+

Sau khi nhận được địa chỉ qua tin nhắn, Đinh Hương nhìn địa chỉ ở ngoại ô thành phố, thở dài ngao ngán.

“Tiểu Trần, giờ em có bận việc gì không? Có hồ sơ cần gửi đi.”

“Sếp Đinh, em chuẩn bị tới Cục thuế. Nếu không gấp thì đợi em đi Cục thuế về đi gửi nhé.”

“Thôi, tôi tự đi vậy.” Đợi anh ta từ Cục thuế về thì đã hết giờ làm.

Nhập địa chỉ lên lộ trình, việc tìm đường khá suôn sẻ, nhưng trong một giờ đi đường đó, Đinh Hương nguyền rủa Chu Quý Đồng một vạn lần. Ô tô dừng trước biệt thự riêng số 36, chắc hẳn là ở đây. “Sếp Chu, chào anh, tôi đang ở trước nhà, làm phiền anh mở cửa được không?”

Năm phút sau, một phụ nữ trung niên ăn mặc bình thường ra mở cửa. Đinh Hương không biết xưng hô thế nào: “Dạ, xin chào, tôi là nhân viên của sếp Chu, tôi họ Đinh, tôi đến gửi hồ sơ cho anh ấy.”

“Chào cô Đinh, tôi là dì Quý Đồng, mời cô vào.” Giọng địa phương đặc sệt.

Đinh Hương theo người phụ nữ vào nhà, căn nhà không xa hoa như cô nghĩ mà có hcảm giác cổ xưa. Người phụ nữ dẫn Đinh Hương lên lầu hai: “Quý Đồng ở trong phòng nó.”

“Dạ?”

“Nó không được khỏe, mấy hôm nay đều nghỉ ngơi.”

Đinh Hương không biết tiếp lời thế nào, cô nghĩ Chu Quý Đồng cố ý gây khó dễ cô, nhưng không ngờ lại vì nguyên nhân này.

Dì gõ gõ cửa: “Quý Đồng, cô Đinh tới.”

“Mời vào.”

Đinh Hương nhìn Chu Quý Đồng nằm trên giường lớn, chỉ lộ ra nửa đầu, không biết làm thế nào.

“Tụi con nói chuyện, dì ra ngoài.” Người dẫn cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đinh Hương đứng tại chỗ, cách Chu Quý Đồng năm sáu mét; “Anh sao vậy?”

“Cảm lạnh.” Chu Quý Đồng kéo chăn xuống, lộ cả khuôn mặt phờ phạc.

“Cảm mà phải nằm trên giường mấy ngày à?”

Chu Quý Đồng cười khẽ: “Anh già rồi.”

Đinh Hương không có tâm trạng để cười: “Đi khám chưa?”

“Khám rồi, cũng tiêm rồi. Chỉ mệt thôi, không có gì nghiêm trọng.”

Đinh Hương nhìn chén thuốc trên đầu giường: “Uống thuốc chưa?”

“Để nguội rồi sẽ uống.”

“Nguội quá cũng không tốt.”

“Anh biết.” Chu Quý Đồng đưa tay về phía cô.

Đinh Hương ngây ra: “Anh muốn gì?”

“Không phải em cần ký giấy tờ sao?”

Lúc này Đinh Hương mới nhớ ra cần làm gì, cô lấy tập tài liệu, bước tới: “Đây.”

“Hợp đồng đâu? Anh muốn xem hợp đồng.”

May mà cô chuẩn bị sẵn: “Đây.”

“Còn tài khoản, chuyển vào tài khoản chung của Huayue?”

“Dạ phải.”

Chu Quý Đồng lật qua, nhìn hai phút, ký tên.

“Vậy tôi về đây.” Đinh Hương quay lại xếp giấy tờ.

“Gầy đây rất bận à?”

Đinh Hương không quay đầu: “Ừ.”

“Ở lại một lát đi.”

Đinh Hương quay nhìn lại: “Làm gì?”

“Chóng mặt.”

“Chóng mặt thì đi ngủ.”

“Nói chuyện với anh.”

“Muốn nói chuyện gì?”

Chu Quý Đồng thở dài, kéo chăn lên che mặt: “Không có gì, em về trước đi.”

Đinh Hương nhìn Chu Quý Đồng: “Anh, anh nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi về đây.”

Chu Quý Đồng nói gì đó dưới chăn.

“Cái gì?”

Chu Quý Đồng lại kéo chăn xuống: “Chia tay rồi cũng có thể làm bạn bè, có cần làm tới mức này không?”

“Mức này? Mức này thế nào?”

“Nghe nói em đã có bạn trai mới, cũng tốt, chúc mừng em.” Chu Quý Đồng đầu tóc bù xù ngồi dậy. “Trong công việc, chúng ta là đồng nghiệp. Về chuyện riêng, chúng ta vẫn có thể là bạn, không được sao?”

Đinh Hương cười lạnh: “Xin hỏi tôi có bạn trai mới khi nào vậy?”

“Quà Valentine nổi tiếng cả công ty không phải sao?” Chu Quý Đồng lấy tay đỡ đầu, “Chúng ta chia tay hơn một tháng em đã có niềm vui mới?”

Đinh Hương không thích cái bộ dạng anh phụ cô mà còn ra vẻ như cô có lỗi với anh: “Đúng đó, anh ấy đồng ý kết hôn với tôi, khá tốt.”

“Này, anh muốn hỏi.” Chu Quý Đồng nhướng mắt, “Kết hôn rất quan trọng sao?”

“Rất quan trọng.”

“Được rồi.” Chu Quý Đồng ngã lại giường, “Anh mệt rồi.”

Đinh Hương cầm túi xách lên: “Tạm biệt, sếp Chu.”