Gặp Gỡ Mỹ Nhân Ở Siêu Thị

Chương 6




Công việc này so với Âu Nhược Thành tưởng tượng thực sự đơn giản hơn nhiều, bởi vì mới đảm nhận việc mới nên có nhiều chuyện cần xử lý mà thực sự bận bịu lu bu.

Mặc kệ có phải là cùng một ngành nghề hay không, nhưng với mỗi công ty đều có những cái khác nhau, phân công bộ phận khác nhau, quy trình chọn mua cũng khác nhau. Nhưng dù thế nào thì mỗi công ty đều có một bộ phận đánh giá nhà cung cấp, hầu hết các chi nhánh của công ty đều cố định, chỉ một ít phần lương thực không cần chú ý thêm về khoa học kỹ thuật mà từ địa phương tới, chỉ cần cung cấp phương pháp chế biến thấp kém hơn nhưng vẫn giữ được phẩm chất mà giảm được nguyên vật liệu. Có thể nói việc mua sắm đều từ tổng công ty hoặc từ các bộ phần quản lý, như vậy lượng công việc của công ty nhỏ sẽ giảm bớt rất nhiều. Nếu hàng tiêu dùng bình thường, tổng công ty sẽ không cần thiết phải trực tiếp đi mua hàng hóa, chỉ cần lấy chuỗi nhà cung cấp gần nhất để đảm bảo vật liệu rẻ và nguồn cung cấp ổn định

Công tác của Âu Nhược Thành là Hứa Tường chỉ định,chính là phụ trách công việc ở tổng bộ, chọn mua và cung cấp nguyên liệu cho khách sạn năm sao Hoa Duyệt ở một bên bờ sông. Nói là chọn mua nghiêm ngặt về mặt ý nghĩa chính là công tác hành chính tổng hợp. tuy nói Âu Nhược Thành làm công tác quản lý sơ cấp,nhưng vừa mới bắt đầu cũng khó tránh khỏi sơ suất khó khăn. Vì thế hắn đầu làm từ văn phòng phẩm phô tô giấy, pha cà phê, từ bàn ghế điều hào ti vi vân vân.. tất cả việc vặn đều đến tay hắn một lần. Nhìn đến tờ giấy báo giá với việc cò kè mặc cả, chạy đông chạy tây thực địa khảo sát thị trường so sánh phân tích số liệu, tìm tất cả điều kiện để thuận lời cho công ty cùng với việc ký kết hợp đồng… riêng một tuần lễ, thời gian làm việc tăng ca thường thường cũng phải đến mười hai giờ, lượng công việc đã làm cũng gần như một tháng, Âu Nhược Thành có chút không quen với lượng công việc như thế mà người như giảm một vòng, gầy rộp hẳn đi. nhưng hắn thấy sự bận rộn này làm hắn hưng phấn hẳn lên, cảm thấy cuộc sống thật phong phú, thoải mái, khiến hắn có cảm giác hưng trí muốn phấn đấu, tiến lên, khiến hắn thấy hắn có giá trị, vì thế mà dù bận rộn hắn cũng không một câu oán giận.

Hứa Tường cho hắn một gian phòng ở vùng chuyên dụng cho công nhân viên, nói là phòng công nhân, cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn hành chính, so với khu nhỏ của hắn ở thự sự tốt hơn rất nhiều, vì thế hắn mấy ngày đều ở trong phòng trọ, cũng chẳng muốn trở về nhà ở với bạn gái. Đáng lẽ thay đổi công tác cũng phải cùng bạn gái làm bữa tiệc liên hoan, gọi điện thoại cho cô ấy để thể hiện hai người xa cách, kết quả mới hai câu đã cãi nhau ầm ĩ, khiến hắn tức giận đến mức cúp điện thoại. Khi Nhược Thành về nhà tắm rửa thay quần áo, bạn gái cũng chẳng thèm nhìn chứ nói gì đến nói một câu, lúc ấy hắn đã dự định một tuần sẽ không quay lại đây.

Nữ nhân chết bầm, lão tử liều sống liều chết kiếm tiền nuôi nó, nó còn không biết tốt xấu bày ra cái tính tiểu thư. Âu Nhược Thành bản tính đôn hậu, nổi nóng cũng chỉ có thể oán thầm trong lòng không thể bạo phát.

Tuy nói lúc trước hắn là bị gán ghép rồi cũng theo bạn bè mà kiếm bạn gái, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu, tình cảm dồn vào đó cũng tương đối sâu. Thời đại học tình yêu thường rất thuần túy, hắn can tâm vì cô, tình nguyện vì cô mà múc nước nấu cơm, cùng với cô ấy đi học, buổi tối mang đàn gita đứng dưới ký túc xá như đứa ngốc mà đánh đàn hát tình ca, khi ấy còn tưởng thế là đã vĩnh viễn..

Đều nói cứ dây dưa vào tình yêu thì IQ của mọi người đều xuống đến giạ trị âm, bây giờ suy nghĩ xác thực không sai, lúc ấy chỉ cần thấy nụ cười của cô ấy, bản thân sẽ cười đến ngây ngốc, đến đần độn mà cái gì cũng đồng ý làm. Khi ở ký túc xá anh em đều lén lén lút lút vây quanh cái máy tính down các video AV về xem, bản thân đã đắc ý đến thế nào, hắn là người có người yêu! ! nhớ tới cùng bạn gái lần đầu nắm tay, lần đầu ôm ấp, lần đầu hôn môi, lần đầu quan hệ, cảm xúc thực ngọt ngào, hạnh phúc, hắn đã nghĩ có thể cả đời sẽ không quên đươc?

Có thể thời gian là tàn khốc, hiện thực là lạnh lẽo. hắn dựa vào số tiền mà ba mẹ để lại để học đại học, tốt nghiệp..vv. sau đó rốt cục mới phát hiện tường của trường thực sự không cao, nhưng thực sự lại cách ly với chốn cực lạc, làm cho bọn sinh viên trong thời đại học đã mất đi một khoảng thời gian tốt đẹp hạnh phúc.

Bước vào xã hội, tờ phiếu điểm cũng không phải là căn cứ chứng minh cho giá trị của bản thân. Đầy sinh viên tốt nghiệp đại học không có việc làm, từ nơi nào tốt nghiệp cũng đã không còn quan trọng, người tốt nghiệp từ đại học danh tiếng nhận được tiền lương tám trăm một ngàn đầy rẫy, đặc biệt là sinh viên từ các trường ở thành thị, Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Tây An… với các tờ giấy tuyển dụng trên “thời gian thử việc sáu trăm không bao ăn bao ở’’ mà ở bên dưới cũng có lượng lớn sinh viên tốt nghiệp đứng chờ, thật khiến người ta không khỏi tâm lạnh. Trong nhà nhọc nhằn khổ sở dành dụm nuôi một năm hơn một vạn tiền học phí cùng tiền sinh hoạt, không lẽ giá trị mình nổ lực bốn năm chỉ đáng giá từng ấy thôi sao? Sinh viên đại học hóa ra mất giá trị thế sao? Phó giám đốc đến lễ tốt nghiệp đại học nói khàn cả giọng: “trước khi vào nghề phải chọn nghiệp” càng khốc liệt như vậy! ! chuẩn bị vào đời vào xã hội đả bị dội một chậu nước lạnh làm thấu tim, cái gì mà tình yêu, cảm tình, lý tưởng, đối mặt với hiện thực khốc liệt như thế nhiệt tình dù thế nào cũng bị làm lạnh, có sa sút, có tích cực, có quyết tâm, có uể oải suy sụp.. nhưng vô luận thế nào, ngày tháng cũng từ từ trôi qua, mỗi ngày đều phải ăn cơm, bước đầu tiên cũng phải kiếm tiền để nuôi sống chính bản thân mình.

Đối với các đôi tình nhân mà nói, thì đó là đón lấy thời kỳ quan hệ với nhau bằng củi gạo dầu muối tương trà, cuộc sống sinh hoạt chung bắt đầu, thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt cũng đã qua, thời điểm nhìn đối phương không vừa mắt càng ngày càng tăng. Bối cảnh gia đình, nếp sống của mỗi người khác nhau nhưng qua thời gian sẽ rèn luyện cho người ta khoan dung, hỗ trợ lẫn nhau. Mà chính ở những lúc bị vấp ngã, trắc trở ấy, mục tiêu của mọi người dường như cũng lệch hướng, mỗi người đều buồn bực uể oải và chán nản không thể tả, tự bản thân còn cảm thấy không thoải mái chứ nói gì đến thông cảm cho đối phương. Cứ tình cờ như thế, khó chịu mâu thuẫn cứ dần dần phát sinh, cứ như chiếc dây nối giữa hai người được kéo ra, càng kéo 2 người càng xa, đến khi sợi dây ấy đứt đi, bị phá vỡ cũng là lúc không thể trở về quá khứ. Những đôi yêu nhau từ trong trường đại học hầu như chẳng thể duy trì được lâu,bởi vì khi ra trường, con người sẽ sống hiện thực hơn, bát cơm so với tình yêu càng quan trọng.

Âu Nhược Thành rất muốn nỗ lực để duy trì tình cảm của hắn và bạn gái, cận thân kinh doanh, cố gắng làm việc, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có lúc mệt mỏi. Tình cờ nghĩ đến việc kết hôn sinh con cũng với việc chăm sóc bố mẹ vợ thật sự cảm thấy khủng bố. Một mặt hắn cũng không dám nghĩ tới sẽ có một đứa bé nhìn mình mà gọi “ba ba’’, hắn có một giấc mơ, lúc ấy hắn đã tự vứt bỏ những thứ quan trọng của mình, vứt bỏ gia đình tương lai của mình? Vốn định vào đời 2 năm để tìm kiếm kinh nghiệm rồi bắt đầu cuộc sống của chính bản thân, nhưng ở xã hội này, kiến thức trong sách trong trường với hiện thực khác xa nhau, tuy thế nhưng hắn vẫn không dám đem tất cả tiền gửi ngân hàng ra dùng hết, bởi hắn căn bản không đủ tiền cũng không đủ kinh nghiệm, hơn nữa bên người hắn còn có bạn gái. Đôi lúc hắn sẽ ức chế trong lòng mà thầm nghĩ “ nhiều người thực sự phiền toái’’ không nghĩ không phiền, nhưng một khi đã có một tia xẹt qua trong đầu thì nó sẽ bén rễ trong đó,rút không được, lại thêm bạn gái sống tùy hứng không biết chăm sóc, cứ cãi nhau lại nhịn không được mà dội một gáo nước. Lâu dần, hắn sẽ tình cờ nghĩ “còn không bằng chia tay rồi quên đi’’ và suy nghĩ tiêu cực.

Trên bàn đồng hồ điện tử đích đích đích vang lên, Âu Nhược Thành theo bản năng mà nhìn phía màn hình, nhìn một chút mới phản ứng được mặt trên “00: 00” là khái niệm gì. Vò vò hai mắt chua xót, lưu lại bản đã làm, dọn dẹp rồi tắt máy tính, lúc này mới phát hiện cái bụng đã ở ục ục kêu. Bình thường muốn tăng ca buổi chiều thì tâm sáu, bảy giờ hắn đều sẽ ăn trước chút cơm, ngày hôm nay vì tư liệu quá nhiều, hắn cũng không nghĩ sẽ làm đến mức này. Đã trễ thế này ăn nửa đêm công năng tiêu hóa của dạ dày sẽ hỗn loạn, sẽ hình thành thói quen mỗi ngày đều ăn, vậy sẽ không phải biến thành tên béo? Nhưng nghĩ giờ không ăn lại càng cảm thấy đói bụng, đến khí lực đứng lên cũng không có.

Âu Nhược Thành đi tới cửa, khóa kỹ phòng làm việc, vừa cân nhắc thời gian vừa nghĩ đến việc ăn khuya, nếu ăn một chén cháo ban đêm cũng không thành vấn đề chứu? Lúc đi ngang qua văn phòng của Hứa Tường, thấy văn phòng còn sáng đèn, thầm nghĩ đúng là làm GĐ cũng không dễ dàng, trễ như vậy còn làm việc, chính mình không nỗ lực cũng không được rồi! !

Chính là hắn thấy phía sau cửa truyền đến tiếng thống khổ rên rỉ. Âu Nhược Thành sợ hết hồn, để tai sát vào cận thận nghe ngóng, quả thật có động tĩnh, nghĩ Hứa Tường có phải là bị bệnh hay không, hắn vừa lo lắng vừa đặt tay trên vặn cửa.

“Hứa tổng, anh có phải hay không không thoải mái…” Cửa không có khóa, Âu Nhược Thành đầy mặt lo lắng mở cửa, nhưng khi hắn thấy tình cảnh trong phòng làm việc đồng thời sững sờ tại chỗ.

Bên cạnh bàn làm việc, một thân thể trần truồng theo bản năng mà đẩy đẩy Hứa Tường, sau đó kéo kéo vạt áo sơ mi làm Hứa Tường hơi cau mày, hắn đưa tay khoác áo lên vai người kia. Người kia kinh ngạc ‘A’ một tiếng, sau đó cười cười với hắn, Hứa Tường xoay mặt không đổi sắc mà nhìn Âu Nhược Thành.

“Xin lỗi xin lỗi! đã, làm phiền !” Âu Nhược Thành cứng đờ xoay người đóng cửa lại, máy móc đi vài bước, sợ hãi không thôi, tim thùng thùng mà đập đến suýt chút nữa nhảy ra ***g ngực.

Tuy rằng động tác Hứa Tường rất nhanh, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy người không mặc quần áo chỉnh tề đó là một nam nhân trẻ tuổi, ở dưới ánh đèn của văn phòng, người kia cả người ướt đẫm, mái tóc kề sát trên trán, hai gò má ửng đỏ nhìn rất rõ ràng.

Âu Nhược Thành chưa từng gặp được tình cảnh này, đầu óc bắt đầu trống rỗng, như tượng gỗ đi đến tháng máy, ngay cả thang máy mở ra rồi hợp lại không một bóng người hắn cũng không ý thức được.