Gặp Lại Sau Biệt Ly

Chương 1




Lúc Lộ Thải tỉnh lại, cho là mình vẫn đang nằm mơ. 

Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh rất lạ lẫm. Ngọn đèn, giá truyền dịch, tường trắng của bệnh viện, còn có đệm giường bản thân đang nằm lên. Dường như… cậu không phải ở chỗ này. 

Vậy thì ở chỗ nào? 

“Thái Thái, húp miếng canh đi, dì hầm rất lâu rồi đó, bổ lắm.” Người phụ nữ đưa lưng về phía cậu một bên nói, một bên cầm một bát sứ đi tới, mùi thuốc quen thuộc theo bước chân chậm rãi lan đến gần. 

(*菜 Thái: rau.) 

Không thể nghi ngờ, cậu biết người phụ nữ này, là dì Vương đã chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn. Cái tên thân mật  “Thái Thái” này cũng là do dì trêu ghẹo, chỉ có dì mới biết được Lộ Thải giống như con thỏ kiêng ăn không thích ăn thịt chỉ ăn rau, ngay cả mẹ Lộ Thải cũng chưa từng để ý đến. 

Nhưng cảm giác xa lạ không cách nào biến mất, thật giống như có cái gì đó không đúng. 

Không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng. 

Dường như còn có một người cũng có thể gọi cậu thân mật như vậy, sau một ngày mệt nhọc sẽ vuốt tóc cậu, thuận tiện đặt xuống một nụ hôn. 

“A….” Lộ Thải đưa tay bụm trán, hai mắt đóng chặt ứa ra nước mắt. Đau quá, đau quá, cái gì cũng nghĩ không ra. 

Dì Vương bị phản ứng của cậu dọa sợ, vẻ mặt khẩn trương, vội vàng hỏi: “Thái Thái, làm sao vậy, để dì rung chuông kêu bác sĩ tới đây!” Nói xong liền bước nhanh đến chiếc giường bên kia. 

“Không cần đâu dì, không có việc gì chỉ là đau đầu thôi.” Lộ Thải day day huyệt thái dương, cảm thấy giống như có người ở trong đầu dùng búa gõ, mọi thứ hỗn loạn, thời điểm mở mắt nhìn cái gì cũng lập lòe. Cậu vươn tay với bóng người mơ hồ đằng trước, kéo ống tay áo đối phương, lắc: “Con nghỉ ngơi một chút là được rồi, đừng phiền đến bác sĩ. Canh có mùi thơm quá, con muốn uống.” 

Nghe thấy lời cậu nói, bóng người hình như do dự một chút, quay trở lại, bưng lên bát trên bàn đưa tới, khẽ nói: “Nếu đau liền gọi bác sĩ, đừng chịu đựng, húp miếng canh làm trơn, nằm lâu như vậy người cũng gầy rồi.” 

Ngoan ngoãn nhận bát canh, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, Lộ Thái mới cảm giác đầu óc ông ông tác hưởng, đau đớn ngược lại giảm đi, chớp chớp mắt cũng có thể thấy rõ mọi thứ chung quanh. Hẳn là uống có chút nhanh, cậu sặc hai tiếng, dì Vương đứng bên vỗ vỗ lưng cậu, ánh mắt lo lắng một mực không rời. 

Thật là ấm áp, giống như có người cũng tại thời điểm cậu không cẩn thận sặc nước như thế này, sẽ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, để cho cậu thuận khí. Sau đó cậu sẽ nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, đổi lại đối phương sẽ co tay búng trán, còn thuyết giáo một trận. 

Rốt cuộc là người nào? 

Bát canh dần dần thấy đáy, Lộ Thái ngơ ngác bưng bát, bên tai truyền đến tiếng dì Vương liên miên: “Về sau đừng chơi đùa cùng đám nhị thế tổ* kia nữa, liên lụy con bị người đánh cũng không tới thăm, cũng có chút làm hư người…” Đột nhiên phục hồi tinh thần, cậu quay đầu gọi dì Vương vẫn còn đổ canh, mở miệng: “Dì ơi, mấy ngày nữa làm thủ tục xuất viện cho con, con muốn về nhà.” 

(*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.) 

Không muốn ở chỗ này, thật sự khó chịu. 

Dì Vương lộ vẻ không tán thành, hận không thể đè cậu xuống để cho bác sĩ làm thêm mấy lần kiểm tra toàn diện. Nhưng không, đứa nhỏ ngoan ngoãn bị đánh đến bể đầu máu chảy, ngủ mười ngày như vậy, thật sự lo lắng có thể để lại di chứng gì hay không, vừa rồi vẫn còn đau đó. Nhưng bà là nhịn không được Lộ Thải cầu xin, tại Lộ Thải bảo đảm đi bảo đảm lại trước khi xuất viện sẽ làm tốt kiểm tra, không thoải mái liền đến gặp bác sĩ, rốt cuộc mới bất đắc dĩ gật đầu. 

Được rồi, Lộ Thải nhõng nhẽo xong lập tức bị dì Vương trả thù, dưới tình huống không thể kháng cự, cậu đành phải nằm xuống “Nghỉ ngơi thật tốt không cho phép lộn xộn.” 

Nhìn chằm chằm trần nhà, thật đúng là dần dần buồn ngủ, ánh đèn vẫn sáng trưng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu vẫn đang nghĩ —— 

Mình rốt cuộc đã quên người nào?