Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 52: Phía bờ bên kia




Đông đi xuân tới, thời tiết ngày càng ấm áp, Dịch Hồi cũng không biết tại sao lại thành thế này, trong khoảng thời gian này có chút không yên ổn trong tâm trí, cảm thấy trong lòng buồn bã, rất bất an.

Giữa bữa tiệc trưa, Dịch Hồi vì buồn phiền mà uống hơi nhiều rượu, càng lúc càng thấy trong lòng nặng trĩu. Trên bàn tiệc đang ăn uống vui vẻ, nâng ly cạn chén, một đám người mang trên mặt sự dối trá đáng ghê tởm, làm cho Dịch Hồi càng thêm chán nản.

Viện cớ rời khỏi bàn tiệc, Dịch Hồi không biết bản thân mình muốn đi đâu, liền không tự chủ mà đi đến quầy bar.

Buổi chiều trong quán bar thường rất ít khasch, ngồi ở một góc sáng sủa, Dịch Hồi không khỏi nhớ tới việc mình từng gặp Tạ Xuân Hồng ở đây, đó là lần thứ ba hai người gặp mặt, khi ấy cô bị người khác quấy rầy, cuối cùng anh phải đứng ra giải vây cho cô. Đột nhiên Dịch Hồi nhớ tới những lời người đàn ông đã nói.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ở bên cạnh một người phụ nữ có lòng dạ sắt đá như cô ta rất là uổng phí công sức, anh và cô ta sẽ không có kết quả tốt! Sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận!”

Dịch Hồi liên tục cười khổ, anh lại còn nhớ lúc ấy chính anh vẫn kiên định nói chắc chắn sẽ không có kết cục như anh ta nói, vậy mà bây giờ nhìn lại, anh và anh ta cũng không có gì khác biệt, vẫn không thể cùng cô đến hết cuộc đời.dieendaanleequuydonn

Trở lại chốn cũ, Dịch Hồi đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mất đi một người thì mọi chuyện cũng dừng lại một cách thê lương, một mình anh uống một ly rồi thêm một ly, cứ thế mà mượn rượu để giải sầu.

Không biết đã uống nhiều bao nhiêu, bóng đêm dần dần bao phủ càng lúc càng dày đặc, xung quang càng lúc càng nhiều người, cuộc sống về đêm trong quán bar cũng bắt đầu. Nếu như Lý Lily tìm được đến đây, thì chắc rằng Dịch Hồi có thể ngồi uống đến ngày hôm sau.

Đầu óc Dịch Hồi choáng váng, cảm giác khó chịu trong bụng dâng lên từng đợt, vẫn còn chút ít ý thức, đẩy hai tay Lý Lily đang vươn ra ý muốn đỡ anh, một mình thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Trong lòng Lý Lily cảm thấy rất không vui, thở dài, chạy lên phía trước nói: “Anh say rồi, để em lái xe.”

Mặt Dịch Hồi lạnh nhạt không khác gì bình thường, chỉ khác là do anh uống hơi nhiều nên hai mắt hơi đỏ lên, có hơi men nên giống như phủ thêm một lớp sương mù.

Không hề từ chối, Dịch Hồi ném chìa khóa cho cô rồi ngồi vào ghế sau, thuận miệng đọc cho cô địa chỉ.

Lý Lily sửng sốt, bàn tay nắm vô lăng siết chặt lại, cắn cắn môi, theo địa chỉ anh vừa đi lái xe đi.

Đây là lần đầu tiên anh trở lại nơi này kể từ khi chia tay với Tạ Xuân Hồng, mở cửa thấy căn nhà lạnh lẽo trống vắng, đồ đạc trong nhà phủ một lớp bụi dày, đột nhiên Dịch Hồi cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, cố kiềm chế không đi tìm cô, sau khi say rượu lại bất giác đi đến nơi đã cùng cô chung sống, trong tiềm thức của anh luôn cho rằng cô vẫn đang ở đây, không nghĩ rằng vừa vào cửa liền thấy chiếc chìa khóa nhà nằm lẻ loi cô độc trên bàn trong phòng khách, ánh kim loại lạnh lẽo sáng lên dưới ánh đèn, làm cho người ta cảm thấy chói mắt.

Trong nháy mắt Dịch Hồi cảm nhận được lòng mình nguội lạnh như tro tàn, một tia hy vọng ẩn sâu trong lòng cũng đã biến mất, đầu đau như muốn nứt ra, trái tim quặn thắt, khó khăn bước đến sô pha ngồi xuống.

Lý Lily vội vàng đi vào bếp nấu ít nước nóng, đột nhiên nghe từ phòng khách truyền đến một tiếng động lớn làm cho hoảng sợ, vội vàng lao ra, cô thấy Dịch Hồi nghiêng ngả lảo đảo phóng vào phòng vệ sinh.

Lý Lily chạy theo phía sau, thấy Dịch Hồi nhào đến bên cạnh toilet, nôn ra một vũng máu, cô hoảng sợ đến trắng bệt cả mặt.

“Dịch Hồi!” Lý Lily thét lên một tiếng rồi xông đến, vỗ vỗ sau lưng anh lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Tại sao lại bị nôn ra máu thế?”

Đầu óc Dịch Hồi càng thêm hỗn loạn, nhíu mày miễn cưỡng mở mắt, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng trong bụng lại quặn đau làm cho anh không nhịn được mà lại tiếp tục ói ra.

Lý Lily sốt ruột đến độ nước mắt tuôn trào, đứng lên bước nhanh ra phòng khách gọi điện gọi xe cấp cứu, sau đó lại chạy vào phòng bếp bưng cho Dịch Hồi một ly nước ấm.

Đúng lúc này Tạ Xuân Hồng đang nằm trong phòng phẫu thuật, ngày dự sinh đúng ra là tháng sau, Tạ Vân đã ra ngoài đi chợ từ sáng sớm chưa trở về, cô đang giúp bà phơi một chậu đồ lớn ngoài ban công, không nghĩ rằng mình đã tới lúc lâm bồn chỉ thấy bụng dưới bắt đầu đau từng đợt.

Cũng may Tạ Vân trở về kịp thời, vừa nhìn đã kinh hãi, vội vàng điện thoại gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện.

Cô bị vỡ nước ối, bác sĩ rất nhanh chóng đưa ra quyết định đưa Tạ Xuân Hồng vào phòng phẫu thuật chuẩn bị cho đứa bé chào đời, trong lòng Xuân Hồng cực kỳ sợ hãi, đau đớn làm cho khoảng không trước mắt cô tối sầm lại từng cơn, nhịn không nổi phải phát ra tiếng rên lớn.

Tạ Vân đứng bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, không ngừng an ủi, bây giờ mới bắt đầu đau bụng chuyển dạ, đoán chừng còn rất lâu nữa sinh được.

Trán Tạ Xuân Hồng mồ hôi đổ như mưa, nhắm mắt thống khổ rên rỉ, dùng lực nắm chặt tay Tạ Vân để lại trên tay bà nhiều vết tím xanh.

“Đừng sợ, Xuân Hồng, đừng sợ, con sẽ không sao đâu…” Tạ Vân nhìn con gái khổ sở như vậy, trong lòng giống như đang bị ai đó dày vò, hận không thể đau thay cho cô.

Tạ Xuân Hồng đau đớn đến đầu óc cũng mơ hồ, nước mắt tạo thành dòng chảy xuống, đau đớn đến tận cùng, vô thức gọi to tên Dịch Hồi.

Tạ Vân rất khổ sở, ngồi xuống bên cạnh cô rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ đây, Xuân Hồng, mẹ ở đây…”

Dịch Hồi được đưa đến bệnh việc, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra một lượt, chẩn đoán là do say rượu dẫn đến xuất huyết dạ dày, Lý Lily nghe như vậy vừa tức giận vừa đau lòng.

Dịch truyền nhỏ từng giọt chậm chạp, chẳng bao lâu sau Dịch Hồi đã chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ vẫn không có chút bình yên. Sắc mặt tái nhợt, nhíu chặt đôi lông mày, đôi môi mỏng mím lại, làm cho anh trông vô cùng yếu ớt, thậm chí khiến cho người khác cảm thấy thương xót.

Giờ phút này Lý Lily không khỏi cảm thấy hận Tạ Xuân Hồng, nếu không phải vì cô, luôn luôn kiên cường hơn người khác thì Dịch Hồi sao có thể ra nông nổi như thế này chứ?

Không biết bao lâu sau, lúc Tạ Xuân Hồng cảm thấy chính mình cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi, một tiếng hô to làm ý thức của cô như bừng tỉnh lại.

“Tiếp tục dùng sức đi, cố lên, đã thấy đầu đứa bé rồi…”

Đột nhiên Tạ Xuân Hồng cảm thấy sức lực dâng tràn một cách kỳ lạ, vốn cho là bản thân mình không thể duy trì được hơi thở nữa rồi nhưng giờ đây mọi chuyện đã thay đổi. Tiếng khóc lảnh lót nỉ non làm cho Xuân Hồng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân rã rời, đau đớn khắp nơi trên cơ thể.

“Con yêu…” Tạ Xuân Hồng thì thào nói ra hai chữ, rồi không thể chịu đựng được nữa, chìm vào bóng tối.

Dịch Hồi tỉnh lại vào ngày hôm sau, nhìn trần nhà trắng xóa trên cao có chút hoang mang, không biết mình đang ở đâu.

Đang suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, Lý Lily đang mang đồ ăn sáng trên tay cẩn thận bước vào.

“Anh dậy rồi à?” Lý Lily vui vẻ lại gần, dìu anh ngồi dậy, “Thức dậy rồi thì ăn một chút đi, bác sĩ nói bây giờ anh không thể ăn gì khác ngoài cháo trắng.”die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Sức khỏe Dịch Hồi vốn rất tốt, qua một đêm ngủ ngon, mặc dù bây giờ dạ dày vẫn còn cảm giác đau đớn nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, nhíu nhíu mày hỏi: “Đây là bệnh viện sao? Sao anh lại ở chỗ này?”

“Anh còn nói?” Lý Lily tức giận trừng mắt liếc anh, “Hôm qua anh đi uống rượu, không biết uống bao nhiều đến thế nào mà dạ dày xuất huyết, làm em phải đưa anh đi bệnh viện, nếu không có em thì sáng nay anh chẳng còn thấy được ánh sáng mặt trời rồi!”

Dịch Hồi ngẩn người, lặng thinh cúi đầu.

“Tranh thủ ăn khi còn nóng đi!” Lý Lily múc một muỗng cháo thổi thổi, đưa tới miệng cho anh.

Dịch Hồi cầm lấy chén cháo trong tay cô, nhàn nhạt nói: “Cám ơn, để tự anh ăn.”

Ánh mắt Lý Lily tối lại, im lặng đưa cho anh.

Dịch Hồi lặng thinh ăn hết nửa chén cháo, lau khóe miệng nói: “Em không báo cho người nhà anh chứ?”

Lý Lily lắc lắc đầu: “Vẫn chưa kịp báo.”

Dịch Hồi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đừng nói với ai hết. Cám ơn em, anh khỏe hơn rồi, ở đây có bác sĩ và y tá, không có chuyện gì đâu, em mệt mỏi cả đêm rồi, đi về nghỉ đi.”

“Không sao đâu, em không mệt, em ở đây với anh.”

Dịch Hồi rất kiên trì: “Thật sự không cần đâu, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc, em ở đây anh ngủ không được.”

Trong lòng Lý Lily thở dài, đứng lên nói: “Được rồi, anh ngủ đi, em về trước đây… Chiều em lại tới.”

Dịch Hồi gật gật đầu, nằm xuống nhắm mắt lại.

Tạ Xuân Hồng cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ rất dài, lúc tỉnh lại thì có chút sợ hãi, theo quán tính đưa tay sờ xuống bụng dưới, nơi đó đã trở lại bằng phẳng rồi.

“Đứa bé đang ở phòng trẻ, có bác sĩ chăm sóc, cậu không cần lo lắng.”

Một giọng nữ không mấy dịu dàng rất quen thuộc vang lên, Tạ Xuân Hồng ngạc nhiên quay đầu về phía bên kia giường, hoang mang hỏi: “Giai Hỉ? Sao cậu lại ở đây?”

Hà Giai Hỉ cười tựa như không cười nhìn cô, vốn muốn hỏi cô rất nhiều mà khi nghe giọng nói khàn khàn mệt mỏi của cô thì những gì định hỏi lại nuốt trở lại trong bụng, đút cô uống miếng nước, sau đó chậm rãi giải thích: “Mình đang ở bệnh viện này tham dự một cuộc hội thảo nghiên cứu, xế chiều hôm qua mới đến đây, đúng lúc thấy cậu được đưa vào. Mình cũng không nghĩ lại gặp cậu ở đây, Tạ Xuân Hồng, cậu đúng là người bạn tốt, tự nhiên không nói không rằng chạy trốn đến đây sinh con gái!”

“Là con gái sao?” Tạ Xuân Hồng vui sướng hỏi, “Mình muốn nhìn bé một chút…”

Lửa giận của Hà Giai Hỉ lại bùng lên.

Tạ Xuân Hồng nhìn sắc mặt của cô không tốt, vội vàng kiềm nén niềm vui xuống, thành khẩn xin lỗi: “Thật xin lỗi, mình không phải cố ý muốn dấu giếm, lúc đó mình đi vội vàng quá, cậu và Cố Mạch lại đi Tây Bắc, mình không thể liên lạc được đành phải đi trước… Mình xin thề, cho tới bây giờ mình không có ý muốn gạt các cậu, mình tính để thêm một thời gian nữa sẽ liên lạc với các cậu!”

Hà Giai Hỉ miễn cưỡng tin tưởng cô, nhàn nhạt nói: “Đứa bé sinh non, sức khỏe không được tốt lắm, cho nên phải nằm ở phòng trẻ, nhưng mà cậu yên tâm, cô bé không sao hết… Cậu mới sinh con, sức khỏe cậu vốn đã không tốt, nếu không chú ý dinh dưỡng thì sẽ ngã bệnh. Mình đã báo cho Cố Mạch, cậu ấy đang trên đường đến đây, cậu yên tâm đi, tạm thời chỉ có mình và cậu ấy biết chuyện thôi.”

Tạ Xuân Hồng không biết nên nói gì, đành phải nói: “Cám ơn cậu, Giai Hỉ.”

Hà Giai Hỉ trợn tròn mắt nhìn cô: “Cậu và Dịch Hồi đã xảy ra chuyện gì? Mình chỉ nghe nói sau khi chia tay cậu liền biến mất, hại Tình Tử và Nhị Hỉ lật cả thành phố N lên tìm cậu, Tình Tử chạy đến thị trấn nhỏ tìm cậu, mình cùng Cố Mạch cũng từ Tây Bắc trở về, nhiều người tìm kiếm cậu nhưng không ai nghĩ cậu một mình chạy đến thành phố khác rồi.”

Tạ Xuân Hồng cười khổ: “Thật sự rất xin lỗi, khiến cho các cậu lo lắng rồi… Mình và Dịch Hồi không thể tiếp tục được nữa rồi!”

“Tại sao?” Hà Giai Hỉ nhíu nhíu mày, “Vậy tại sao cậu vẫn sinh đứa bé? Cậu có biết rằng một người con gái chưa chồng mà sinh con sau này cuộc sống sẽ gặp rất nhiều khó khăn không?”

Tạ Xuân Hồng gật đầu: “Mình biết, nhưng mà con trẻ vô tội… Hơn nữa, đây chính là mối liên hệ duy nhất giữa mình và Dịch Hồi.”

Lúc này Hà Giai Hỉ không biết nên nói gì cho phải, một lúc sau mới hỏi: “Cậu không hối hận? Thiêu thân lao đầu vào lửa chứ không bao giờ lửa đốt thiêu thân.”

Tạ Xuân Hồng kiên định lắc đầu: “Lúc trước mình vẫn không biết được, mặc dù lúc quyết định sinh con trong lòng mình cũng có chút sợ hãi…Nhưng khoảnh khắc đứa bé ra đời, mình liền biết mình tuyệt đối không bao giờ hối hận! Hơn nữa…” Xuân Hồng mỉm cười, “Cũng có thể không phải là thiêu thân lao đầu vào lửa, nói không chừng Dục Hỏa Trọng Sinh!”

Hà Giai Hỉ thở dài, rất xúc động: “Quả nhiên tình yêu khiến con người ta lâm vào trầm luân khổ ải, cái gọi là lý trí và quyết tâm thật ra chỉ là dùng để tự an ủi bản thân mà thôi!”

Tạ Xuân Hồng giương mắt yên lặng nhìn cô, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu và Mạc Hạo Khanh thế nào rồi?”

Gương mặt khí phách của Hà Giai Hỉ thoáng qua vẻ thống khổ không nói nên lời, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường,nói sang chuyện khác: “Mẹ, mẹ cậu về nhà lấy chút đồ dùng, sẽ quay trở lại ngay.”

Đang nói, Tạ Vân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Xuân Hồng đã tỉnh thì mỉm cười hỏi: “Có còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có, ngủ một giấc đã khỏe hơn rất nhiều ạ.”

Tạ Vân gật gật đầu, nhìn Hà Giai Hỉ, cảm kích nói: “Cám ơn bác sĩ Hà.”

Hà Giai Hỉ cười nói: “Dì không cần khách sáo thế ạ, con và Xuân Hồng là bạn, công việc không quan trọng bằng cô ấy.”

Tạ Vân đang lau người cho Xuân Hồng thì Cố Mạch mệt mỏi bụi đường chạy đến.

Thấy Tạ Xuân Hồng bình yên vô sự, Cố Mạch nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lập tức lóe sáng, khuôn mặt dịu dàng động lòng người chợt cười rộ lên.

Tạ Xuân Hồng vừa thấy nụ cười tươi tắn quen thuộc của cô trong lòng không khỏi kêu rên, vội vàng cười theo nói: “Tiểu Mạch, cậu tới thật là tốt.”

Tạ Vân bưng chậu nước ra khỏi phòng, để các cô nói chuyện cho thoải mái.

Cố Mạch lễ phép chào Tạ Vân, nhìn bà đi khỏi phòng bệnh mới tươi cười với Xuân Hồng rồi đi đến bên cạnh Giai Hỉ ngồi xuống, chậm rãi nói: “Không vui chút nào, vẫn thua cậu chạy trốn khỏi thành phố N nhanh như vậy.”

Tạ Xuân Hồng cười khổ: “Thật xin lỗi, mình tính sau khi sinh con ổn định liền báo cho các cậu biết…”

Cố Mạch hừ lạnh một tiếng: “Cậu khách sao như thế ư? Cậu có xem chúng mình là bạn tốt của cậu không?”

Tạ Xuân Hồng đuối lý, không dám lên tiếng để mặc cô ấy phát tiết.

Cố Mạch trầm mặc thở dài hỏi: “Hai mẹ con đều tốt?”

Hà Giai Hỉ trả lời: “Tất cả đều bình an!”

Cố Mạch trầm tư một lúc nói: “Chăm sóc cơ thể thật tốt, chuyện ở thành phố N tạm thời để mình lo liệu, chỉ e rằng chuyện này không giấu diếm được lâu, tốt nhất là trước khi Phương Tình phát hiện ra cậu hãy chủ động nói cho cậu ấy biết.”

Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ gật đầu: “Mình sẽ mau chóng liên lạc với cậu ấy.”

Cố Mạch biết cô mới sinh con, thân thể còn chưa phục hồi lại như cũm cũng không đề cập đến vấn đề tình cảm của cô với Dịch Hồi.

Cố Mạch và Hà Giai Hỉ cùng ở lại với Xuân Hồng, có các cô trợ giúp, Tạ Vân thoải mái hơn rất nhiều.

Bởi vì Xuân Hồng sinh non nên sức khỏe của đứa bé rất yếu, nhưng ý chí sinh tồn của đứa bé cực kỳ kiên cường, Tạ Xuân Hồng ôm cô bé, vươn ngón tay nhẹ nhàng mân mê trên khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng của nó, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng khó tả.

“Đúng rồi, sao không đặt tên cho đứa bé đi?”

Tạ Vân cũng nhìn Xuân Hồng hỏi: “Gọi đứa bé là gì nhỉ?”

Hà Giai Hỉ cũng hỏi: “Đứa bé lấy họ Tạ hay họ Dịch?”

Tạ Xuân Hồng vuốt ve ngón tay của con bé,  sắc mặt bình thản nói: “Con của mình đương nhiên là lấy họ Tạ!”

Cố Mạch trầm mặc nhìn cô im lặng, cảm thấy rằng không cần đem tình trạng hiện tại của Dịch Hồi nói với cô vẫn tốt hơn.

“Gọi nó là Hân Hân đi, nghĩa là “Vui sướng hớn hở”!” (Nguyên văn: Hân Hân Hướng Vinh)

Tạ Vân suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Tên này rất hay, vậy gọi nó là Hân Hân đi!”

Xuân Hồng nhìn Tạ Vân, gặp ánh mắt hiểu biết của Tạ Vân, liền mỉm cười với bà. di@en*dyan(lee^qu.donnn)