Gen Di Truyền

Chương 63: Giao dịch




Edit: Gà Beta: Tiểu Tuyền Sau khi quay về phòng mình, Hân Hân chợp mắt một lát, sau đó đứng dậy sửa sang một chút thì nhận được tin bao.

“Phu nhân, Quốc vương Smith muốn gặp ngài một lần, không biết có thể không?” Ben Sur tìm hỏi.

“Sao cơ? Chắc chắn Cesar sẽ không đồng ý, cho nên......” Hân Hân cảm thấy lấy thái độ của Cesar nhất định sẽ không đồng ý, nhưng Ben Sur lại nói: “Không, ngài ấy yêu cầu chính ngài quyết định chuyện này, mặc dù chúng ta không thể nào tiếp nhận người biến chủng, nhưng dù sao bọn họ cũng là khách.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Mặc dù không thể nào tiếp nhận nhưng người ta là khách, nếu muốn gặp thì mình vẫn phải gặp. Ben Sur nói vậy chứng tỏ anh ta đã có chuẩn bị, nên Hân Hân sửa sang lại trang phục một chút rồi đến một gian phòng gặp mặt Quốc vương Smith.

Thân hình của anh ta quá cao lớn, khiến cho Hân Hân vừa đứng ở đó đã cảm thấy áp lực rất lớn.

“Mời ngồi, mời ngồi.” Ngồi xuống rồi cổ mới đỡ mỏi chút, Hân Hân chỉ thấy có một người tới, biết nhất định người còn lại đã bị hộ vệ chặn ở bên ngoài rồi. Mà Ben Sur thì đứng ở ngay phía sau cô, mặc dù tinh thần lực rất ổn định, nhưng vẫn duy trì trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Quốc vương Smith im lặng ngồi xuống, mặc cho phía sau cánh tay anh ta là cơ bắp nhìn giống như dây xích.

Vẻ mặt của anh ta vẫn rất nghiêm chỉnh, lúc nhìn Hân Hân vẫn duy trì thái độ bình tĩnh. Có lẽ nhìn ra Hân Hân đang có vẻ đề phòng, liền nói: “Phu nhân không cần đề phòng tôi như vậy đâu, tinh cầu của bọn tôi khác với nơi này, phụ nữ tuy không nhiều nhưng tuyệt đối không đến mức khan hiếm. Hơn nữa, phụ nữ chỗ chúng tôi cũng có thể chiến đấu, giống như như quý phu nhân Thống soái đây.”

Thì ra người biến chủng không thiếu phụ nữ, Hân Hân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy Quốc vương ngài tới tìm tôi không biết là có chuyện gì?”

Quốc vương Smith nói: “Là như vậy, tôi có một đứa con trai ba tuổi, muốn thay thằng bé cầu thân với quý công chúa thuần chủng của loài người các vị.”

“......” Hân Hân nhìn ngoại hình của anh ta, tưởng tượng đến con trai anh ta, rồi lại nghĩ đến con gái mình, lập tức lắc đầu, sau đó nói: “Không được.” Chỉ riêng về ngoại hình đã khác biệt nhiều như vậy, con gái mà gả đến đó nhất định sẽ chịu khổ.

Quốc vương Smith có vẻ kích động, nói: “Tại sao, bởi vì bọn tôi là người biến chủng sao?”

“Không phải, bởi vì việc hôn nhân của con gái, bọn tôi không thể làm chủ, tất cả đều phải xem tâm nguyện của con bé.” Nói xong Hân Hân thở hắt ra, Smith liền nói: “Trong lịch sử loài người chẳng phải vẫn nói đến từ...... hòa thân, không phải sao? Dù sao bọn tôi là loài người, tôi cảm thấy mối hôn sự này hoàn toàn có khả năng.”

“Có khả năng, nhưng con gái của tôi không cần đến loại chuyện này. Con bé có cả cha lẫn mẹ, một người có thể không đủ khả năng bảo vệ con mình, nhưng hai người chẳng lẽ lại không thể sao?” Hân Hân ngồi thẳng lưng, cô muốn nói cho người khác biết bản thân cô cũng có thể bảo vệ cho con mình.

Quốc vương Smith mỉm cười nói: “Như vậy đủ rồi. Vậy xin hỏi phu nhân ngài cũng là loài người thuần chủng đúng không?”

Lời của anh ta khiến Hân Hân ngẩn ra, vị này có ý gì đây?

Mà Ben Sur đã bước lên phía trước một bước, tinh thần lực có chút mất kiểm soát.

Quốc vương Smith lập tức nói: “Đừng vội kích động, tôi chỉ là cảm thấy nếu ngài đã sinh con gái cho Thống soái, có lẽ sau này đi theo tôi cố gắng một chút, sẽ sinh con của chúng ta. Cho nên, nếu ngài luyến tiếc con gái của mình, liệu tôi có thể cầu hôn với ngài được không?”

“Người biến chủng đã đi đến bước đường cùng rồi sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó Cesar từ bên ngoài đi vào, anh ngồi xuống ngay bên cạnh Hân Hân, sau đó bắt đầu giải thích.

“Phu nhân Hân Hân của tôi này, em đã từng nghe về lịch sử của người biến chủng chưa?” Cesar cười nói.

Nhìn nụ cười của anh, trong lòng Hân Hân không khỏi giật thót. Cô quay mặt sang một bên, trong lòng tự nhủ: em không có yêu đương vụng trộm gì đâu nhé, là người ta đến gây chuyện trước.

Cesar bắt đầu nói: “Rất lâu trước đây, khi loài người thấy mình không thể có sức mạnh như sinh vật vũ trụ, bọn họ bèn nảy ra ý tưởng dung hợp gen với đám sinh vật vũ trụ này. Nhưng ý tưởng này cực kỳ phi thực tế, bởi nếu làm như vậy, loài người sẽ biến mất hoàn toàn.”

Khi Cesar nhắc tới chuyện này, sắc mặt Quốc vương Smith sầm xuống, xem chừng vô cùng không muốn nghe về đoạn lịch sử này. Nhưng Cesar lại làm như không thấy sắc mặt của anh ta, tiếp tục nói: “Nhưng để thoát khỏi cuộc chiến tranh khốc liệt đó, những người đó đã bất chấp luật pháp và sự kiên trì của loài người, lén lút làm thí nghiệm, hơn nữa còn thành công. Sau đó bọn họ bắt đầu tập hợp loài người lại, và thuyết phục rằng chỉ cần có sức mạnh như vậy là có thể sinh tồn được.”

Hân Hân cau mày nói: “Sau đó thế nào?”

“Chuyện sau đó giống như một vở kịch vậy. Tính cách của người biến chủng trở nên vô cùng hung hăng, bọn họ bị buộc phải thoát ly khỏi quần thể loài người. Trong nhóm này có ba trăm mười nam, một trăm hai mươi nữ, và năm đứa trẻ. Sau đó, bọn họ tự nhận bản thân vô cùng mạnh mẽ, chiếm lấy một tiểu tinh cầu rồi bắt đầu ổn định cuộc sống. Nhưng sau khi bọn họ rời đi, loài người lại bất ngờ phát hiện bản thân có một loại năng lực gọi là tinh thần lực. Loại năng lực này gần như là thiên địch của toàn bộ sinh vật trong vũ trụ. Còn những người đã trải qua biến chủng thì tất nhiên không thể có loại năng lực này rồi. Cho nên, dù bọn họ có khả năng chiến đấu rất tốt, nhưng lại không thể nào chiếm được toàn bộ vũ trụ.” Trên mặt Cesar lộ ra vẻ trào phúng.

Nghĩ cũng phải, có vài người vì muốn trở nên mạnh hơn mà không từ mọi thủ đoạn, kết quả sau khi trải qua biến chủng mới phát hiện bản thân đã bỏ lỡ mất năng lực quan trọng nhất, chuyện này là cỡ nào trào phúng chứ.

Cesar nói đến đây, Quốc vương Smith đã không ngồi yên được nữa, anh ta kích động đứng lên, lưỡi hái trên cánh tay cắt chiếc ghế phía sau thành hai nửa.

Cesar nói tiếp: “Nhưng người biến chủng có một thiếu sót, đó là gen người vũ trụ quá mạnh, mạnh đến mức áp chế hết gen loài người của bọn họ. Cho nên, thế hệ sau của bọn họ sinh ra đều mang đặc điểm của người vũ trụ thuần chủng, không có chút đặc điểm của loài người. Quan trọng nhất là, có một loại người vũ trụ, sau khi đứa trẻ sơ sinh ra đời sẽ ăn luôn người mẹ để duy trì chức năng của cơ thể. Cho nên, những đứa trẻ như thế này thậm chí còn chưa chui ra khỏi bụng mẹ đã giết luôn người mẹ của chúng.”

Hân Hân nghe vậy thì trong lòng run lên, sao lại có thể có chuyện như vậy?

Cesar nói: “Như vậy vẫn còn bình thường, người biến chủng đã từng dung hợp với những thứ còn đáng sợ hơn nữa, bởi vì bọn họ cần sức mạnh. Trong đó có vài loài thân thể khổng lồ, có loài chỉ biết giết chóc. người biến chủng đã từng cùng đáng sợ hơn đồ dung hợp, bởi vì bọn họ cần lực lượng. Trong đó có một chút thân thể khổng lồ, có chút chỉ hiểu được giết chóc. Cho nên, khi những thứ này trở thành sự thật, đám người biến chủng bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất.”

Quốc vương Smith hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy hiện tại phải kiềm chế bản năng của mình mới có thể có không gian hòa đàm được.

“Bởi vậy, bọn tôi cần một người phụ nữ thuần chủng, bởi vì đàn ông ở đế quốc loài người sẽ không chấp nhận ở chung với phụ nữ chỗ chúng tôi.” Cho dù bọn họ cho phụ nữ đến quyến rũ cũng không có tác dụng, bởi vì loài người tuy thiếu phụ nữ nhưng nhất quyết không chịu ở cùng với người biến chủng, đây là một loại kiên trì đến vô cùng, sau bao nhiêu năm người biến chủng đều hiểu rõ loại kiên trì này.

“Không thể nào, anh cho rằng tôi sẽ giao hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình cho các người sao?” Cesar dùng giọng điệu khinh thường nói: “Hoặc là anh có thể bắt mấy tên đàn ông về làm tù binh, xem bọn họ có thể chủ động phát sinh quan hệ với đám phụ nữ quái vật chỗ các anh không!”

Những lời này không phải quá đáng lắm sao?

Trước giờ Hân Hân vẫn biết Cesar là một người mồm miệng cực kỳ độc, nhưng không nghĩ tới lại có thể đánh người đánh bảy tấc* (có thể là từ câu tục ngữ ‘đánh rắn bảy tấc’, tức là đánh đúng chỗ hiểm) như vậy. Quả nhiên đối phương nổi giận, hét lớn một tiếng, cả cơ thể đều biến hóa.

Anh ta giống như một con đấu thú đang nhe nanh vuốt, nhưng rất nhanh đã quỳ xuống trước mặt Cesar.

Tinh thần lực là khắc tinh của anh ta. Lúc này, Quốc vương Smith ôm đầu, sau đó nói: “Dừng tay, dừng tay...... Tôi chỉ muốn làm một giao dịch thôi.”

Cesar ngừng lại, rất lấy làm hài lòng nhìn dáng vẻ phủ phục của đối phương dưới chân mình, sau đó nói: “Được rồi, nói đi, là giao dịch gì?”

Quốc vương Smith nói: “Tôi có thể dùng một nửa tài sản quốc gia để đổi, chỉ cầu gia tộc có thể kéo dài, người khác thế nào tôi cũng không quản.”

“Cho nên, ý của anh là con trai anh cũng xảy ra đột biến nào đó nằm ngoài phạm vi biến chủng?” Cesar rốt cuộc đã nghe ra một chút manh mối, cau mày hỏi.

Quốc vương Smith đứng lên, có lẽ là bởi vì nghĩ đến con trai mình nên bản thân cũng bình tĩnh lại. Anh ta lấy một tấm hình ra giao cho Cesar và Hân Hân.

Đứa bé ba tuổi mà đã rất cao, nhưng nó không giống với cha mình, ngoại trừ khuôn mặt thoạt nhìn còn giống loài người, còn ngay cả chân đã trở nên giống dã thú.

Thực sự Hân Hân thấy đứa bé này rất đáng thương, nhưng không thể vì thương hại nó mà tặng con gái mình cho người ta chứ?

Cho nên, cô càng ra sức lắc đầu. Cesar trả hình lại cho anh ta, sau đó nói: “Cho dù anh có dùng cả quốc gia để đổi bọn tôi cũng không đồng ý giao con gái mình cho các người đâu. Hậu quả do mình gây ra ngày trước thì hãy tự mình nghĩ biện pháp xử lý đi. Giờ thì mời anh rời khỏi đây.”

“Dù nói thế nào, bọn tôi cũng là loài người.” Quốc vương Smith nói xong thì im lặng rời đi. Đối với anh ta, việc cầu xin trợ giúp từ loài người không phải xuất phát từ nội tâm, nhưng trừ cách đó ra thì không còn cách nào có thể ngăn cản việc biến dị.

Sau khi Quốc vương Smith rời đi, Hân Hân nói: “Bọn họ......”

“Không gì có thể giúp bọn họ, cũng giống như trước đây không có ai giúp đỡ loài người chúng ta vậy. Chuyện của tổ tiên anh không muốn lấy làm gánh nặng của bản thân. Nhưng Hân Hân, em là loài người, em có quyền lợi của mình, không có nghĩa vụ phải hiến dâng mình vì người khác.” Cesar vuốt tóc cô rồi nói.

Hân Hân đột nhiên giống như linh hồn đã quay trở về cơ thể. Trước giờ cô vẫn luôn lo sợ, bởi vì phụ nữ trên Trái Đất quá ít, cô lo mình sẽ bị cướp đi, sẽ bị ép buộc.

Thế nhưng vấn đề lo lắng bấy lâu nay đã được Cesar nói ra, thì ra cô vẫn có tự do, trước giờ vẫn vậy.

Tựa như trái tim vốn bị đè nén đã lâu đến nay mới được giải phóng, cô ôm Cesar thật chặt. Giờ nghĩ lại mới thấy Cesar chưa bao giờ lợi dụng thân phận của mình hoặc sức mạnh phái nam để ép buộc cô. Anh vẫn luôn hỏi qua ý kiến cô, bất luận là lúc tỏ tình hay là lúc trên giường. Hết thảy đều chứng minh cô chưa từng bị ép buộc gì cả, tất cả đều là tự nguyện.

Vốn đang hoài nghi tình cảm của mình đối với anh, nhưng giờ phát giác ra bản thân thật sự yêu anh, nếu không đã không ở cùng một chỗ với anh rồi.

Như vậy được rồi, cô sẽ không lại lo lắng bản thân chỉ vì quá đặc biệt mà trở thành công cụ sinh dục, bởi vì cô có quyền tự do lựa chọn.

Ở trong mắt người khác điều này thật vô nghĩa, nhưng tại nơi mà cô vẫn cho rằng mình chỉ là một thứ đồ vật phụ thuộc và không có cảm giác an toàn này, cô luôn cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng bức bối, hoặc là đến tận giờ phút này mới có cảm giác bản thân là một phần trong số bọn họ.

Cesar không hiểu sao cô lại xúc động như vậy, thậm chí còn rơi nước mắt, đành phải an ủi: “Yên tâm đi, anh sẽ không giao em và con gái ra đâu.”

“Đúng vậy, anh sẽ không, bởi vì anh yêu em, không đúng, là yêu cả hai mẹ con em.” Chui vào trong vòng tay Cesar, Hân Hân không khỏi làm nũng một hồi.