Gia Cát Linh Ẩn

Chương 275: Táng tận lương tâm




Thấy bộ dáng của Chu Lâm Quân, Chu Thái phó lập tức bước lên, “Hoàng thượng, Lâm Quân cũng là vì người cùng nước Lăng Nguyệt, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền[1]. Bây giờ mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, chúng ta cũng nên thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đã vô lễ với Thất điện hạ, môn chủ Thương Y và Đại tiểu thư, lão phu thay mặt Lâm Quân nhận lỗi với các người. Nói cho cùng cũng là lo nghĩ cho Hoàng thượng.”



“Đúng vậy, đúng vậy, Hoàng thượng.” Chu Lâm Quân vội vàng nói tiếp, “Là vi thần quá mức cẩn thận, trông gà hóa cuốc. Về sau, vi thần nhất định tiếp tục tận tâm, hết lòng dốc sức vì Hoàng thượng.”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn hai cha con này, thật đúng là biết diễn trò. Nhưng mà, chuyện cho đến lúc này nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Cha con Chu gia đã nói như thế, Sở Kim Triêu đành phải nhượng bộ, “Lần này trẫm không truy cứu, lần sau không được viện lý lẽ này nữa.”

Chu Lâm Quân đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, dáng vẻ cung kính, “Đại tiểu thư, vừa rồi là ta lỗ mãng.” Sau đó lại dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được, “Nha đầu thối, lần này xem như ngươi gặp may mắn, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”

Gia Cát Linh Ẩn tươi cười hiền lành, “Chu Thừa tướng, không có lần sau đâu!” Nàng đang nói liền chuyển hướng, “Hoàng thượng, dân nữ còn có chuyện cần nói!”

Nhìn thấy vẻ tươi cười của nàng, không hiểu sao Chu Lâm Quân lại cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

“Đại tiểu thư, tiểu thư còn có chuyện gì cần nói?” Sở Kim Triêu hỏi.

“Hoàng thượng…” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn oan ức, “Kỳ thật một trăm vạn kia không phải là dân nữ tự nguyện hiến tặng, mà là Chu tướng quân ép dân nữ cho vay, nói là vay nhưng mà dân nữ là một nữ nhân, Chu gia không trả dân nữ cũng không có khả năng đòi lại được. Nếu dân nữ không cho vay sẽ không thể tiếp tục sống yên ở Ngân Đô.”

“Đại tiểu thư, ngươi là đang nói bậy!” Nghe thấy lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, Chu Lâm Quân thiếu chút nữa phun ra máu. Chuyện của nàng mới là bịa đặt, “Rõ ràng là ngươi chủ động hiến tặng cho Chu gia một trăm vạn lượng bạc, vì sao lại biến thành mượn?”

“Hoàng thượng, còn có các vị đại nhân. Các đại nhân nghĩ lại xem, một trăm vạn lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, không phải một trăm, một ngàn nói đưa là đưa ra được. Đây là một trăm vạn, là sô bạc dân nữ vất vả lắm mới kiếm được, làm sao có thể tặng không đây?”

Những người khác đều gật đầu, số tiền lớn như vậy, dù bọn bọ làm quan cả đời cũng chưa từng thấy.

“Ngươi!” Chu Lâm Quân bởi vì tức giận mà thân thể không ngừng run lên, “Ngươi nói hươu nói vượn!”

Chu thái phó liếc mắt nhìn ông một cái, “Lâm Quân, Nham nhi có phải từng nói qua có văn tự làm chứng hay không, ngươi lấy ra sẽ biết!”

“Đúng, đúng!” Chu Lâm Quân đột nhiên nhớ tới, nhanh chóng cho người thông báo với Chu Nham đem văn tự làm chứng tới. Chu Nham đang ở nhà dưỡng thương nên Sở Kim Triêu miễn cho hắn khỏi lâm triều.

“Hoàng thượng, các vị đại nhân, biên nhận được làm thành hai bản, trong lúc chờ bản kia từ chỗ Chu tướng quân đưa tới thì xem của dân nữ trước đã.” Nàng trình biên nhận lên cho Sở Kim Triêu. Chữ trên mặt giấy là màu đen rất rành mạch không thể nhầm lẫn được. Chu gia mượn của Linh Thiên một trăm vạn lượng bạc, không viết ngày nào trả lại, phía dưới là chữ ký của Chu Nham.

“Chu Lâm Quân, ngươi còn có gì để giải thích!” Sở Kim Triêu đem biên nhận truyền cho những người khác.

Lúc rơi vào tay Chu Lâm Quân, nhìn thấy nội dung trên giấy ông không khỏi tức giận, “Đại tiểu thư, văn tự này không phải là thứ mà trước đó ngươi và Chu Nham lập.”

Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng, không nói gì cả. Thì ra, lúc nàng cùng Chu Nham ký tên thì trước đó đã chuẩn bị một nội dung khác bằng một loại mực đặc biệt, chẳng qua là trong một khoảng thời gian những chữ viết này mới hiện ra, còn lúc viết văn tự thì lại dùng một loại mực khác nữa, loại mực này theo thời gian sẽ dần phai mờ, cuối cùng mất đi.

Rất nhanh, Chu Nham đem chứng từ đã ký cùng Gia Cát Linh Ẩn đưa đến.

“Chờ một chút, đưa ta xem trước.” Chu Lâm Quân có một loại dự cảm không rõ ràng. Ông mở tờ giấy ra, sắc mặt nhất hời trắng bệch, những gì viết trên tờ giấy này cùng với tờ giấy lúc nãy là hoàn toàn giống nhau.

“Gia gia, người sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt của Chu Lâm Quân, Chu Nhan lập tức lấy tờ giấy qua, nhìn thấy nội dung bên trong liền cả kinh, “Đây là cái gì?”

“Đưa trẫm xem!”

Chu Lâm Quân chần chờ, không dám tiến lên.

“Đưa trẫm xem!”

Chu Lâm Quận chậm chạp tiến lên, đưa văn tự cho Sở Kim Triêu.

Sở Kim Triêu nhìn xong một câu cũng không nói.

“Hoàng thượng, văn tự này không phải là thứ lần trước thần cùng Đại tiểu thư kí kết, nhất định là do nàng ta làm giả!” Chu Nham trừng mắt với Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

“Chu tướng quân, văn tự vẫn luôn nằm ở chỗ của tướng quân, làm sao ta có thể làm giả được? Chẳng lẽ dân nữ có thể tới đó sửa nội dung sao?”

“Được lắm, Đại tiểu thư. Cho dù một trăm vạn lượng bạc là Chu gia vay của ngươi thì chúng ta cũng nhất định trả lại!”

“Vậy thì tốt rồi!” Gia Cát Linh Ẩn không bức ép nữa, mà thay đổi đề tài, “Vừa rồi Chu Thừa tướng nói ngân phiếu mà Linh Thiên đưa cho Chu gia không cánh mà bay, Thừa tướng gia lại đi khắp nơi vay tiền để nộp vào quốc khố. Theo dân nữ biết, các đại nhân đều cả đời bần hà, thậm chí có người cả tiền để dưỡng lão cũng đưa cho mượn, sau đó có người thỉnh thoảng đến phủ Thừa tướng để đòi nợ. Chu thừa tướng, thừa tướng có dám nói cho mọi người ở đây biết để trả mấy khoản nợ kia Chu gia đã làm chuyện táng tận lương tâm gì không?”

Sắc mặt ba người Chu thái phó, Chu Lâm Quân, Chu Nham đều thay đổi, lời nói của Gia Cát Linh Ẩn như sấm sét giữa trời quan khiến cho cả ba người đều bị chấn động. Lời của nàng như một ngòi thuốc nổ vang dội trong điện, trong điện tĩnh lặng đến mức mỗi người đều có thể nghe thấy được hô hấp của mình.

“Nha đầu thối, đủ rồi đấy!” Chu thái phó quát lớn. Phải ngăn cản nàng ta lại, cứ để thế này thì việc làm của Chu gia sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ biết, “Hoàng thượng, đừng nên nghe nữ tử này nói xằng bậy!”

Sắc mặt Sở Kim Triêu lúc này lại vô cùng bình tĩnh, “Đại tiểu thư, tiểu thư nói tiếp đi!”

“Vâng, Hoàng thượng.” Gia Cát Linh Ẩn điều chỉnh cảm xúc một chút, “Chu thái phó, Chu thừa tướng, Chu tướng quân, vì để mau chóng trả nợ, bọn họ… lại dám tự tiện thông báo cho các môn sinh nhậm chứ quan ở các địa phương gia tăng thuế má! Dân chúng không gánh nổi thuế má nặng nề nên muốn đến Ngân Đô để cáo trạng. Nhưng mà Chu thừa tướng đã làm gì? Thừa tướng hạ lệnh cho môn sinh của mình giết chết những dân chúng dám phản kháng, giết một người răn trăm người, những lời này là do chính thừa tướng nói đúng chứ? Vì lo lắng có cá lọt lưới cho nên thừa tướng đích thân hạ lệnh cho thị vệ giữ thành ngăn cản dân chúng ở Tần Châu, Lương Châu vào thành, chính là vì lo lắng Hoàng thượng biết được chuyện này!” Vì xuất phát từ sự phẫn nộ nên tiếng của Gia Cát Linh Ẩn càng nói càng lớn, nói đến chỗ này, nàng rốt cục nói không được nữa.

“Khốn kiếp!” Chu Thái phó đột nhiên vọt tới, bóp lấy cổ Gia Cát Linh Ẩn, “Tiện nhân! Ở trước mặt Hoàng thượng cũng dám nói hươu nói vượn! Hiện tại lão phu bóp chết ngươi, vì dân trừ hại!”

Trong lòng Sở Lăng Thiên căng thẳng, thoáng cái đá văng Chu thái phó, đau lòng ôm Gia Cát Linh Ẩn vào trong ngực, trong mắt phát ra lửa.

“Hoàng thượng, lời ả nói đều là lời xằng bậy, ngàn vạn lần không nên tin tưởng ả!” Trong đầu Chu Lâm Quân trống rỗng, theo bản năng giải thích, “Đại tiểu thư, ngươi có chứng cớ gì chứng minh?”

“Chu thái phó, có lẽ thái phó không biết rằng những địa phương mà Chu gia gửi thư tới và hồi âm thư lại đều thông qua Linh Thiên vận chuyển!”

“Cái gì?” Chu Lâm Quân suýt chút nữa không thể đứng nổi, nếu không có Chu Nham đỡ lấy, chỉ sợ ông đã té ngã xuống.

“Chu Thừa tướng, ở chỗ ta có sao chép lại tất cả thư tín mà các người gửi qua lại.” Gia Cát Linh Ẩn lấy từ trong ngực ra một xấp thư đưa cho Sở Kim Triêu cùng những người khác, “Hoàng thượng, người chỉ cần phái người đến những địa phương này kiểm chứng thì chắc chắn sẽ nhanh chóng biết được chính xác mọi chuyện. Còn có, Chu tướng quân, dân nữ cũng muốn hỏi tướng quân. Hôm qua tướng quân dẫn người dân của Tần Châu tới nơi nào rồi?”

Chu Nham chợt sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, “Đương nhiên là an bài ở một nơi thỏa đáng, bọn họ làm xong mọi việc đã rời khỏi Ngân Đô cả rồi.” May mắn ngày hôm qua đã giết người diệt khẩu, nếu không sẽ thành chứng cớ rồi.

“Rời khỏi Ngân Đô?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Chu tướng quân, hôm qua tướng quân cho bọn họ ăn, chẳng qua chỉ là cháo có hạc đỉnh hồng! Bọn họ không chết, bây giờ đang ở ngoài cửa cung chờ Hoàng thượng triệu kiến!”

“Cái gì? Ngươi!” Chu Nham lùi mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt, “Không có khả năng, không có khả năng.”

“Truyền dân chúng vào!” Sắc mặt Sở Kim Triêu vô cùng bình tĩnh.

Liên công công chạy nhanh ra cửa cung, đưa những người đang chờ ở ngoài cửa cung tiến vào.

Nhìn thấy hoàng đế, nhóm dân chúng kích động đến lệ rơi đầy mặt, quỳ rạp xuống đất mà khóc. Bọn họ vì bị quan phụ mẫu bức bách nộp thuế má, dọc đường đi đòi lại công đạo lại bị người chặn đường truy đuổi. Ông cháu Chu gia ba người mặt đã không còn một chút máu, không biết nên làm gì bây giờ.

Lúc này, Chu thái phó phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, “Hoàng thượng, việc này đều là do tội thần làm, Lâm Quân cùng Nham nhi cái gì cũng không biết, cầu xin người nể mặt tội thần tuổi đã già mà cho tội thần cáo lão hồi hương. Không nên trách cứ Lâm Quân cùng Nham nhi.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào tranh chấp, như là Liên công công đang ngăn cản người nào đó.

Liên công công đi vào, cảm nhận được bầu không khí đầy áp lực, ông suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng, “Hoàng thượng, Hàn tướng quân cầu kiến.”

Nghe thấy ba chữ ‘Hàn tướng quân’, sắc mặt Chu Nham chợt thay đổi. Hàn tướng quân là người phản dối kịch liệt việc cắt giảm quân lương, trước kia hắn là thuộc hạ dưới trướng Sở Lăng Thiên, vì để cho hắn không làm hỏng việc, cho nên Chu Nham cố ý điều hắn đến một địa phương khác, sao giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

“Hoàng thượng, thần lệnh Hàn tướng quân dẫn binh ra tiền tuyến, hắn tự ý lui binh hẳn là phải chịu hình phạt nghiêm trọng. Hàn tướng quân, ngươi lui xuống trước đi, có chuyện gì thì báo cáo với bản tướng quân!”

Hàn tướng quân không để ý đến Chu Nham, phịch một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, “Hoàng thượng, thần tới gặp Hoàng thượng thay hàng nghìn hàng vạn tướng sĩ, Hoàng thượng sau khi nghe thần nói xong rồi xử phạt thần cũng không muộn.”

“Ngươi nói đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng. Hoàng Thượng, hiện giờ đã cuối thu, các tướng sĩ vẫn phải mặc y phục mỏng, lương thực mỗi ngày của mỗi người không đến hai bữa. Bọn họ đều là nam nhi tuổi trẻ, mặc ít xiêm ý một chút cũng không sao, nhưng không đủ cơm ăn, vậy thì làm sao mà chịu nổi? Chu tướng quân nói cho chúng thần là bởi vì quốc khố cạn kiệt, nay thần cả gan đến tìm Hoàng thượng hỏi thực hư. Nếu thật sự là Hoàng thượng gặp khó khăn, thần và các tướng sĩ nhất định cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này cùng người.”

“Chu tướng quân, quân lương cấp cho quân đội chẳng phải đã sớm phát xuống rồi sao? Vì sao lương thực các tướng sĩ không đủ ngày hai bữa.”

“Hoàng thượng… Hoàng…” Đối với khí thế uy nghiêm của Sở Kim Triêu, một câu Chu Nham cũng không thể nói nên lời.

Vẻ mặt của Chu Nham đã nói lên tất cả, sắc mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh đến đáng sợ, khiến cho những người ở đây một câu cũng không dám nói. Ông dường như đang cố hết sức không chế cảm xúc của mình.

[1] Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.