Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 141: Cảm xúc hiếm hoi




“Mẹ có biết chuyện lúc xưa của ba không?” Hi Hi nhìn Tử Lam, chợt lên tiếng nói.

Tử Lam đang ăn động tác liền ngẩn ra, đôi con ngươi sáng ngời hơi nheo lại nhìn về phía Hi Hi, “Có ý gì?”

Mặc Thiếu Thiên phóng đãng không kềm chế được, kiêu ngạo phách lối, thì có thể có chuyện gì?

“Ba mặc dù là người của Mặc gia, nhưng quan hệ với người Mặc gia lại hết sức cứng ngắc!” Hi Hi từ từ mở miệng.

Tử Lam nhìn Hi Hi, sau đó gật đầu một cái, “Cái này mẹ biết, mẹ nghe nhân viên trong công ty nói qua!” Tử Lam gật đầu một cái, mặc dù không biết nguyên nhân ra sao nhưng hình như quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên và Mặc gia thật rất cứng ngắc.

“Mẹ, mẹ có biết nguyên nhân tại sao không?” Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi..

Tử Lam lắc đầu một cái, nàng thật không có ý muốn đi tra hỏi chuyện này.

“Thật ra khi ba còn rất nhỏ thì đã bị vứt sang nước ngoài!” Hi Hi chợt mở miệng nói.

Tử Lam chân mày nhíu lại.

“Ba là đứa con rơi, nhưng là không biết bởi vì nguyên nhân gì khi còn rất nhỏ liền bị đưa đến Mỹ, người của Mặc gia căn bản là mặc kệ ba. Ba đã từng bị bán vào chợ đen của Mỹ rồi bị bắt buộc phải đi đấu võ đài, khi đó ba còn rất nhỏ, cả ngày bị đánh đến chết đi sống lại ……” Hi Hi chậm rãi nói, khi đang nói những điều này thì con ngươi của Hi Hi rút lại, mang theo một tia nguy hiểm cùng hận ý.

Lúc Tử Lam đang nghe những lời này đáy lòng bỗng nhiên run lên.

Khó có thể tưởng tượng được, Mặc Thiếu Thiên là người phóng đãng không kềm chế được như vậy lại có những quá khứ như thế.

Tử Lam nhìn về phía Hi Hi, trong con ngươi mang theo mấy phần kinh ngạc.

“Thảm nhất chính là một lần ba cùng một quyền vương của nước Mỹ tranh tài, khi đó, ba bị đánh gãy xương sườn. Lúc đó, tất cả mọi người cho là quyền vương sẽ thắng nhưng thật không ngờ rằng ba sẽ thắng. Ba thì sống sờ sờ còn tên quyền vương kia thì bị ba đánh chết ……” Hi Hi gằn từng chữ nói, khi đang nói đến đoạn cuối Hi Hi biểu lộ một tia kích động

Ba, không hổ là ba của con à! Thật không để cho con thất vọng.

Tử Lam đang nghe những thứ này thì cô vô cùng khiếp sợ.

Không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên thoạt nhìn như vậy lại trải qua những chuyện thế này.

Sau đó Hi Hi nhìn Tử Lam, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt cười, “Mẹ, mẹ biết những chuyện này là do ai đầu sỏ không? Là người của Mặc gia đó....”

Tử Lam ngây ngẩn cả người !

Thật rất khiếp sợ !

Mặc dù biết quan hệ của Mặc Thiếu Thiên và người nhà rất cứng ngắc, nhưng là không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến loại trình độ này.

Đem một đứa con nít vứt vào chợ đen, kia là tượng trưng cho cái gì? Tử Lam không phải là không hiểu... họ chắc chắn là muốn mạng của Mặc Thiếu Thiên!

Nhìn biểu lộ của Hi Hi, giọng nói giễu cợt, Tử Lam biết Hi Hi rất thích Mặc Thiếu Thiên, khi biết ba nó phải trải qua những chuyện này nhất định sẽ rất khó chịu. Nhìn dáng vẻ của Hi Hi, đáy lòng của Tử Lam đau rút khó chịu.

Không biết vì sao, đáy lòng cô cũng đau vì Mặc Thiếu Thiên.

Mặc dù bộ dạng anh bình thường rất đáng bị đánh đòn, nhưng là bây giờ.. càng nghĩ..đối với Mặc Thiếu Thiên lại càng thương tâm.

Bất kể Mặc Thiếu Thiên đã làm gì chuyện, người của Mặc gia cũng không nên đối đãi với Mặc Thiếu Thiên như vậy!

Lúc này Tử Lam chợt hiểu tại sao Hi Hi lại muốn lưu Mặc Thiếu Thiên ở chỗ này ăn cơm.

Nghĩ tới đây Tử Lam chợt đưa tay ra, ôm lấy Hi Hi, tay nhẹ nhàng vuốt đầu của bé.

Cô suy nghĩ một chút cuối cùng mở miệng, “Ba của con rất may mắn, bởi vì anh ấy còn có con nữa a ……”

Qua chuyện này Tử Lam đã hoàn toàn hiểu ra, cô bây giờ cũng không còn ngại để hai ba con bọn họ thân mật nữa.

Hi Hi nghe được câu này, bé từ trong lòng Tử Lam chui ra nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ không trách ba và con gần gũi sao?”

Tử Lam nhếch môi, ánh mắt ôn nhu, “Thì cũng có chút ghen, nhưng anh ấy là ba của con, các người chảy cùng một dòng máu, mẹ dựa vào cái gì mà trách con?”

“Chỉ cần trong lòng con còn có mẹ, con làm cái gì thì mẹ cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không trách con!” Tử Lam nhìn bé nhỏ nhẹ nói.

Hi Hi nhìn Tử Lam, một giây kế tiếp bé lập tức vùi đầu vào trong lòng Tử Lam và nói “Mẹ, cám ơn mẹ …… mẹ thật tốt ……”

Hi Hi cảm động nói.

Bé cảm giác mình là đứa bé may mắn nhất trên thế giới này. Mẹ của bé trên cái thế giới này là xinh đẹp nhất, lý trí nhất, là người mẹ sáng suốt nhất!

Cũng là hiểu rõ bé nhất!

Hi Hi cảm giác mình vô cùng may mắn.

Tử Lam cũng ôm Hi Hi, thấy bé ôm mình chặc như vậy, khóe miệng nhếch lên, “Bảo bối, con nũng nịu như vậy mẹ thật là có chút không quen!” Tử Lam sâu kín nói.

Hi Hi cười một tiếng, “Mẹ, bảo bối khó khi ôm mẹ một lần, mẹ để cho con ôm đủ đi!” vừa nói đầu Hi Hi cựa quậy, ôm càng chặc hơn.

Tử Lam cười cười, chợt nhớ tới Mặc Thiếu Thiên, trong đầu đều là hình ảnh của anh. Nhớ tới anh, hơn nữa hôm nay nghe được những thứ này, cô lại đau lòng thay cho Mặc Thiếu Thiên.

“Bảo bối ……”

“Dạ?”

“Chuyện này con làm sao mà biết?” Tử Lam chợt nhẹ giọng hỏi.

Hi Hi sửng sốt một chút mở miệng, “Con ở trên mạng tra được!” Hi Hi nói.

Mặc dù Mặc Thiếu Thiên tìm người phá đi không ít nhưng là chút chuyện này cũng không làm khó được Hi Hi.

Thật ra thì còn có mấy chuyện còn nghiêm trọng hơn, Hi Hi không có nói cho Tử Lam biết.

Bởi vì mẹ dù sao đi nữa cũng là phụ nữ, có một số việc quá mức máu tanh, bé không muốn để cho mẹ biết.

Tử Lam nhìn Hi Hi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Hai mẹ con cứ như vậy ở phòng khách trò chuyện rất lâu, vừa ăn trái cây vừa trò chuyện.

Mãi cho đến khuya hai người mới đi ngủ.

………………………………………………………………………………………………………………

Ngày hôm sau.

Mặc gia.

Mặc Thiếu Thiên bị vô số cuộc gọi của Mặc gia gọi về, mới vừa đi vào Mặc gia, liền trực tiếp bị gọi vào thư phòng.

Vừa đi vào thư phòng, Mặc Thiếu Thiên cảm giác được không khí rất ngột ngạt.

“Ba, ông gấp gáp gọi tôi trở về rốt cuộc là có chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên không nhịn được hỏi.

Vốn là tính toán muốn đi gặp mẹ con Tử Lam, không nghĩ tới lại cứ bị gọi trở về nhà. Anh ngàn vạn lần không muốn về nơi này.

Lúc này, Mặc Ân Thiên ngồi trên ghế đọc sách từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp đồ trực tiếp ném trên mặt bàn.

“Đây là cái gì?” Mặc Ân Thiên lạnh giọng hỏi.

“Đó là cái gì tôi làm sao mà biết được?” Mặc Thiếu Thiên lười biếng nói.

Vậy mà khi ánh mắt anh đảo qua nhìn đến những tấm hình trên bàn thì anh liền sửng sốt.

Sãi bước tiến lên, cầm lấy một tấm hình trên bàn nhìn, những tấm kia tất cả đều là ảnh của anh và Hi Hi chụp chung, còn có tấm chụp chung với Lâm Tử Lam.

“Ông làm sao có thể có những tấm hình này?” Mặc Thiếu Thiên nâng con ngươi lên, nhìn Mặc Ân Thiên lạnh giọng hỏi.

Mặc Ân Thiên khóe miệng cười lạnh, “Tao còn chưa hỏi mày, đứa bé này từ đâu tới? Nó có phải là con của mày?”

Thật ra thì khi nhìn thấy những tấm ảnh này thì trong lòng Mặc Ân Thiên đã có đáp án, nhưng ông không can tâm muốn chính miệng của Mặc Thiếu Thiên thừa nhận.

Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.

Những ngày qua cùng Hi Hi ở một chỗ thật quá mức buông lỏng, bị người ta chụp cũng không biết.

Bất quá Mặc Ân Thiên sớm muộn cũng sẽ biết nhưng không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy mà thôi.

Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, thả lỏng nói, "Ba, ông đã biết không phải sao? Tại sao còn phải hỏi tôi?”

Nghe được Mặc Thiếu Thiên thừa nhận, Mặc Ân Thiên không khỏi giận giữ, “Mày lại dám gạt tao, sinh ra một đứa con trai lớn như vậy!? Tao ngược lại đã xem thường mày!”

Mặc Ân Thiên luôn không hiểu, ông ép Mặc Thiếu Thiên kết hôn với Trọng Nhược Tình nhưng hắn luôn không chịu, thì ra là như vậy!

Ông đã sớm nhìn ra giữa hắn và cái cô thiết kế sư gì đấy có quan hệ mập mờ! Nhưng là không nghĩ tới giữa bọn họ lại sẽ có một đứa con trai lớn như vậy!

“Ba, ông ở đây tức giận cái gì? Tôi có con trai ông không cao hứng sao?” Mặc Thiếu Thiên sâu kín hỏi ngược lại, đem hình lần nữa ném trở lại trên bàn.

Những năm nay mặc dù Cung Ái Lâm đang khống chế anh, Mặc Ân Thiên cơ hồ đối với anh không nghe không hỏi, anh cũng đã quen, nhưng là không biết tại sao trong khoảng thời gian này Mặc Ân Thiên ngược lại đối với chuyện của anh rất để ý.

“Cao hứng?” Mặc Ân Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mặc Thiếu Thiên, tao cho mày biết, tao tuyệt đối sẽ không thừa nhận nó là con cháu của Mặc gia, sẽ không thừa nhận nó là cháu trai của tao, nó là đứa con rơi, muốn vào Mặc gia nghĩ cũng đừng có nghĩ, cháu trai của Mặc gia chỉ có Mặc Vũ!” Mặc Ân Thiên gằn từng chữ nói, lời nói chắc chắn như đinh đóng cột!

Mặc Thiếu Thiên mặt vốn là phóng đãng không kềm chế được, vừa nghe được lời Mặc Ân Thiên sắc mặt liền trầm xuống.

“Con rơi? Con rơi thì thế nào? Ba, ông đừng quên tôi cũng là đứa con rơi của ông. Nếu như không có ông thì cũng sẽ không có tôi như ngày hôm nay!” Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ phản bác.

Nhưng chuyện con rơi con rớt này ở những gia đình hào môn thường rất hay xảy ra.

Bây giờ mới biết con rơi không tốt? Ban đầu sanh tôi ra làm gì?

Bây giờ nói những lời này thật là buồn cười !

Nghe được lời của Mặc Thiếu Thiên, mặt của Mặc Ân Thiên liền biến sắc cực kỳ khó coi.

“Mày, mày nói cái gì?”

“Ba, tôi nói cái gì ông nghe không hiểu sao? Nếu cảm thấy tôi là sỉ nhục của ông thì ông cần tôi để làm gì? Chê ghét con rơi? Vậy thì ban đầu cũng đừng làm những chuyện như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói, không chút lưu tình. Nếu như không phải là tại Mặc Ân Thiên, có lẽ mẹ của Mặc Thiếu Thiên không có gặp gỡ ông, lại càng sẽ không phải trốn chui trốn nhũi, chết cũng bi thảm như vậy!

Hết thảy đầu sỏ những chuyện này là do Mặc Ân Thiên làm.

Nhưng Mặc Ân Thiên lại hồn nhiên không biết.

“Mày là thằng con bất hiếu!” Mặc Ân Thiên giận tím mặt, trên mặt bị người khác đâm chọt đến quẫn bách, muốn phát tiết tức giận của mình!

Qua nhiều năm như vậy ông chưa bao giờ chịu cảnh này.

Trong thời gian gần đây phản ứng của ông rất kỳ quái.

Chợt đối với hết thảy mọi chuyện thường hay trở nên kích động, hơn nữa lúc trước đối với chuyện của Mặc Thiếu Thiên ông đều là không nghe không hỏi, mà gần đây tính tình của ông là cho người khác cảm thấy hơi bất ngờ.

Chỉ là mặc kệ thế nào thì Mặc Thiếu Thiên cũng đã quen rồi.

“Ba, như thế nào? Không còn lời gì để nói hay sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn ông lạnh giọng hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười yêu nghiệt. Mặc Ân Thiên nhìn... cực kỳ giống người phụ nữ kia!