Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 160: Con nhất định phải đi cứu mẹ!




i Hi thật không có ấn tượng.

Mặc Thiếu Thiên là người đàn ông cực kỳ thông minh, ở trên một số vấn đề chỉ cần có một tia dấu vết thì anh sẽ đánh hơi được, huống chi, Lục Tử Thịnh cũng có thể nghĩ ra được, anh làm sao không nghĩ tới.

Có lẽ, Hi Hi chưa từng nghe nói đến, cũng có thể là Lâm Tử Lam không muốn nói với bé.

Mặc Thiếu Thiên cau mày, không nghĩ tới giữa Lâm Tử Lam và Mộ Ngôn Tâm có quen biết.

Bất quá nếu đã phát hiện, Mặc Thiếu Thiên lập tức để người đi thăm dò.

Anh sẽ không bỏ qua bất ký chút tin tức nào.

Vào ban đêm.

Mặc Thiếu Thiên đã gọi một cú điện thoại cho cảnh sát để thả Trọng Chính ra, nhưng nếu như Trọng Nhược Tình dám lừa gạt anh, Trọng Chính sẽ bị phán cho tội vượt ngục, sẽ trực tiếp bị xử tử.

Cho nên, nếu như Trọng Nhược Tình lừa gạt anh, đây chính là kết quả.

Hi Hi cũng rất mong đợi tối hôm nay.

Nếu như Trọng Chính có thể đổi mẹ trở về, bé tuyệt đối đồng ý.

Cho nên, đêm nay tình hình rất khẩn trương.

Trong lúc này di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.

“Mặc tổng, đã tra được !” Mạc Lương nói.

Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Như thế nào?”

“À, thông tin cụ thể tôi đã gửi email cho anh!” chuyện này, Mạc Lương khó có thể mở miệng a.

“Được, tôi đã biết!” Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Anh liền lập tức đi tới máy vi tính trước mặt, mở máy, đăng nhập vào email của mình.

Hi Hi cũng đi tới.

Mạc Lương nói tra được thì có thể thấy giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.

Vì vậy, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách xem, rốt cuộc là chuyện gì?

Vậy mà, Mặc Thiếu Thiên mở máy vi tính ra, khi nhìn thấy phần tài liệu kia mà khuôn mặt yêu nghiệt không biểu lộ ra bất kỳ tâm tình gì.

Hóa đá!

Ngay cả sắc mặt của Hi Hi cũng co quắp một cái.

Không nghĩ tới mẹ lại hung hãn như thế.

Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng a!

Hi Hi nghiêng đầu qua nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết nói cái gì.

“Cái này...cha...tài liệu này không có gì sai sót chứ?” Hi Hi nháy mắt hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua nhìn Hi Hi, “Con cảm thấy thế nào?”

Nếu như không có chứng cứ xác thực thì Mạc Lương chắc chắn sẽ không gởi cho anh.

Hi Hi nhìn tài liệu một chút, sau đó mở miệng, “Đúng là tác phong của mẹ a ……” Hi Hi thật bất đắc dĩ cảm khái nói ra một câu.

……

Mặc Thiếu Thiên chỉ cần tưởng tượng đến màn này, khóe miệng cũng không nhịn được co quắp một cái.

Không nghĩ tới Lâm Tử Lam này thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa lại làm ra chuyện như vậy.

Nếu như là người khác sợ là bị dọa sợ đến khóc lớn kêu to, còn cô, cô thì lại đi chụp hình lõa thể của người ta để mà trả thù.

Bất quá, suy nghĩ một chút, bản tính ghét ác như thù thật đúng là tác phong của Lâm Tử Lam.

Nếu như không phải là bảy năm trước anh đã gặp Lâm Tử Lam, sợ rằng cũng không nghĩ tới Tử Lam trước đó và Tử Lam bây giờ là một người. Bảy năm trước, cô trêu chọc anh ra sao, anh là người hiểu rõ ràng nhất.

Mặc dù bây giờ Lâm Tử Lam tính tình đã phai nhạt rất nhiều, ôn hòa rất nhiều, cũng thu liễm rất nhiều, nhưng tính khí quật cường vẫn còn tồn tại.

Mở miệng lại càng làm cho người khác tức chết.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng mỉm cười.

Lâm Tử Lam !

Lâm Tử Lam !

Suy nghĩ cái tên này, tim của Mặc Thiếu Thiên xẹt qua một cảm giác khác lạ.

“Ba, nếu như nói như vậy, Mộ Ngôn Tâm có thể bởi vì chuyện này mà sinh lòng oán hận cho nên bắt cóc mẹ?” Hi Hi cau mày hỏi.

“Rất có thể !” Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu nói.

Nếu không chuyện sẽ không trùng hợp như vậy, Mộ Ngôn Tâm và Lâm Tử Lam từng có sâu xa, còn Trọng Nhược Tình lại cùng Mộ Ngôn Tâm có liên lạc mật thiết.

“Vậy mẹ chẳng phải là rất nguy hiểm? Nếu như Mộ Ngôn Tâm bởi vì chuyện này ……” Hi Hi không có nói tiếp, kết quả bé khó có thể tưởng tượng.

Mặc Thiếu Thiên khẽ nhíu mày, Mộ Ngôn Tâm nổi danh háo sắc, nếu như ông ta ……

Mặc Thiếu Thiên cũng không dám nghĩ nữa, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi một dãy số, “Vân Dục, giúp tôi tra một người, Mộ Ngôn Tâm, tra nhất cử nhất động của ông ta, tra ông ta ở nơi nào, nhất định phải tra rõ!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nếu như sự việc theo như suy nghĩ của anh, chỉ cần tra được ông ở nơi nào thì cũng rất dễ dàng tra được nơi giam giữ Tử Lam.

Anh nhất định phải nắm chắc thời gian.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy mơ hồ bất an, lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Trọng Nhược Tình.

Rất nhanh, bên kia liền bắt mày.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Trọng Nhược Tình nhận được điện thoại liền trực tiếp hỏi ngược lại.

“Trọng Nhược Tình, tôi bất kể cô có biết Tử Lam ở nơi nào hay không, hay cô động tay động chân làm gì đó, nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu như Lâm Tử Lam rơi một sợi tóc, ba của cô sẽ lập tức bị bắn chết ngay tại tù giam!” Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ nói, giọng nói lộ vẻ ngoan lệ.

“Anh —— được, tôi đã biết !” Trọng Nhược Tình nhẫn nhịn đáp một tiếng, ai mà biết Mộ Ngôn Tâm tên sắc quỷ kia sẽ làm ra chuyện gì !

Suy nghĩ một chút nàng mở miệng, “Chờ khi ba tôi được thả ra, tôi sẽ nói cho anh biết cô ta ở chỗ nào, nhưng nếu như các người tới trễ cũng đừng trách tôi !” nói xong, Trọng Nhược Tình cúp điện thoại, không muốn nghe lời uy hiếp của Mặc Thiếu Thiên.

Mà khi nghe được lời của Trọng Nhược Tình, Mặc Thiếu Thiên cảm giác lòng mình mơ hồ buông xuống.

Nếu như Trọng Nhược Tình thật cùng Mộ Ngôn Tâm hợp tác, như vậy những lời này sẽ khiến cô ta e dè, Lâm Tử Lam tạm thời an toàn.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên yên tâm rất nhiều, nghiêng đầu qua nhìn Hi Hi, “Con yên tâm, rất nhanh sẽ có tin tức của mẹ con!”

Mặc kệ tin tức của Trọng Nhược Tình là thật hay giả, tối hôm nay nhất định sẽ biết được.

Hi Hi nghe được lời này, khóe miệng nhếch lên, nặng nề gật đầu.

“Dạ!”

Mặc dù vậy, Hi Hi vẫn khẩn trương ngồi không yên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hi Hi ngồi không không được, bé đi ép hai cốc nước trái cây bưng tới.

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, thấy Hi Hi bưng nước trái cây tới, không chút nghĩ ngợi bưng lên uống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi mà sắp tới mười hai giờ, Mặc Thiếu Thiên đưa tay ra nhìn đồng hồ.

Anh ngồi ở trên ghế sa lon lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.

Mà bây giờ, chính là mười hai giờ.

Thấy điện thoại của Trọng Nhược Tình, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhận.

“Như thế nào? Thấy được ba cô chưa?”

“Thấy được rồi!”

“Bây giờ nói cho tôi biết, Lâm Tử Lam ở nơi nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Vì vậy, Trọng Nhược Tình suy nghĩ một chút, cũng đã thấy được ba của mình, cô liền trực tiếp đem địa chỉ nói cho Mặc Thiếu Thiên.

Điện thoại sau khi bị cắt đứt, Mặc Thiếu Thiên liền chuẩn bị lên đường.

Bất kể địa chỉ này là đúng hay sai, anh đều phải đi một chuyến.

Nếu như Trọng Nhược Tình lừa gạt anh, cô sẽ bị giam ở phi trường nơi nào cũng đi không được.

Cho là cô ta bí mật xuất cảnh thì anh không tra được sao?

Có một số việc, chỉ là không muốn nói chứ không phải là không biết. Trọng Nhược Tình cho là việc mình làm không ai hay biết, thật ra thì sau lưng bị biết bao nhiêu người theo dõi mà cô ta không phát hiện được thôi!

Thấy Mặc Thiếu Thiên cúp điện thoại, Hi Hi đi tới, “Ba, thế nào?”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Ba bây giờ sẽ đi tới chỗ đó, con ở nhà ngồi đợi đi !”

“Không được, com muốn đi chung với ba!” Hi Hi nói.

“Nhưng ……”

“Đó là mẹ của con, con nhất định phải đi !” Hi Hi hết sức kiên quyết nói.

“Không được !” Mặc Thiếu Thiên phủ quyết.

“Ba, ba yên tâm, con sẽ không làm liên lụy ba đâu!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, không thấy mẹ, bé rất lo lắng, bây giờ đã có tin tức của mẹ, bé không thể nào không đi!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, đứa bé này quá là khác xa những đứa bé khác, bé có chủ kiến kiên định của chính mình.

“Nhưng lần này không giống, sẽ rất nguy hiểm !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói, nếu như bé xảy ra chuyện gì, anh làm sao ăn nói với Lâm Tử Lam đây?

“Nguy hiểm hơn con cũng đã trãi qua, con không sợ, con nhất định phải đi !” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên khẳng định nói, ánh mắt, trên mặt cũng viết đầy kiên định. Bất kể là cái gì cũng không thể sửa đổi quyết định của bé!

Nếu như không thể chính mắt thấy mẹ an toàn, như vậy bé cũng sẽ không yên tâm!

Mẹ của bé, bé nhất định phải đi cứu !

“Bảo bối ……”

“Ba, nếu như không thấy mẹ, ba cảm thấy con sẽ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này sao? Coi như ba không để cho con đi, con cũng sẽ đi theo sau, ba tin không?”

Ý nói, ba dẫn con đi hay là để con tự mình đi?

Bé đã nói đến mức này thì anh còn nói gì được sao?

Huống chi, sau này con đường của Hi Hi phải trải qua còn rất dài, bé có thể tự tay giết chết một xe sát thủ thì tuyệt đối không chỉ có vận khí mà thôi. Hi Hi về mặt này rất có thiên phú.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên đành chịu, gật đầu một cái, “Được rồi, ba sẽ dẫn con đi !”

Anh tin tưởng Hi Hi nói được làm được, cho nên không bằng bé đi theo anh !

Anh chỉ còn cách là đáp ứng.

Khóe miệng Hi Hi nhếch lên.

“Ba, ba yên tâm, con sẽ không sao đâu!” Hi Hi biết ba lo lắng cho mình, cho nên bé hướng Mặc Thiếu Thiên nở một nụ cười an tâm.

Mặc Thiếu Thiên ngoắc môi, anh tin tưởng, bọn họ sẽ không có chuyện gì !

Vì vậy, cha con hai người tỉ mỉ chuẩn bị một phen.

Hi Hi đi tới phòng của mình, từ hầm bí mất dưới giường của mình móc ra một cái hộp, Mặc Thiếu Thiên đi vào, khí thấy những thứ đó ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên sáng lên.

Anh lập tức đi tới, ngồi xổm xuống nhìn những thứ đó của Hi Hi, “Lấy được ở đâu vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn, hết sức mừng rỡ.

Hi Hi nói, “Những thứ này đều là hàng mẫu Tạp Ni gửi cho con!”

Giọng nói hết sức bình tĩnh.

Cái gọi là hàng mẫu sợ so với hàng chính còn mạnh hơn

Mặc Thiếu Thiên nhớ tới lần trước Hi Hi ném lựu đạn đến giờ mới biết Hi Hi làm sao mà có. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, thật ra thì có một đứa con trai thiên tài thật đúng là không tệ.

Anh cầm những thứ đó lên kiểm tra, đều là hàng thượng đẳng.

“Con lấy những thứ này làm gì?” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Phòng thân !” Hi Hi rất bình tĩnh nói.

Nghe lời nói của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, cũng không nói gì, đưa tay mở ngăn bên trong của cái hộp ra nhìn.

Đưa tay ra cầm lên một khẩu súng xem sét, “AK-601……” Mặc Thiếu Thiên nói ra. Đây là súng có uy lực mạnh nhất, thanh âm nhỏ nhất mới ra. Lúc trước Mặc Thiếu Thiên đã thấy qua một lần, không nghĩ tới bảo bối lại có.

“Dạ, cái này là lúc trước Tạp Ni gởi tới!” Hi Hi nói, đối với những thứ này bé còn nhiều mà, dù lần đầu được thấy nó bé cũng chẳng tỏ ra kích động chút nào!

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, khóe miệng cong lên,” Bảo bối, hay là cấp cho Ba một mớ này để dùng được không ……”

……

Hi Hi hung hăng liếc mắt Mặc Thiếu Thiên một cái.

Mặc Thiếu Thiên phát hiện, có đứa con chuyên về quân hỏa cũng thật tiện nghi.

Hi Hi cũng ngồi chồm hổm xuống, nhìn những thứ đó, không tệ, những thứ này đều vũ khí tốt. Khi biết Tạp Ni có được những thứ này thì bé ban đầu cũng chỉ là tò mò muốn nhìn một chút lựu đạn thật, súng lục hình dạng ra sao, nhưng không nghĩ tới Tạp Ni sẽ gửi cho bé. Hi Hi sợ mẹ sẽ phát hiện nên đem giấu hết chúng, thật không nghĩ tới có một ngày phải dùng những thứ đồ này!

Hi Hi cầm mấy trái lựu đạn. Bé rất ít khi dùng súng, có dùng thì cũng bắn không chính xác. Cho nên bé dứt khoát lấy một mớ lựu đạn, tốc độ mau, dễ sử dụng.

Mà Mặc Thiếu Thiên thì lựa chọn mấy khẩu súng.

Sau đó anh nhìn Hi Hi nói “Tại sao không lấy súng?”

“Không biết dùng !”

……

Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng, thì ra là con trai thiên tài của anh không phải là cái gì cũng là thiên tài, sau này còn cần phải rèn luyện nhiều.

“Qua hôm nay, hôm nào ba sẽ dạy cho con !” Mặc Thiếu Thiên nói, kỹ thuật bắn súng của anh cũng rất khá!

“Dạ!” Hi Hi không chút do dự đồng ý.

Vì vậy, cha con hai người trang bị một phen, chuẩn bị lên đường.

Ngay vào lúc này, di động của Mặc Thiếu Thiên lần nữa vang lên.

Là điện thoại của Vân Dục!”

Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhận.

“Gì vậy Vân Dục”

“Thiếu Thiên, đã tra được !”

Khi nghe được lời của Vân Dục, tim của Mặc Thiếu Thiên đập nhanh hơn, thanh âm cũng trở nên khẩn trương, “Ở nơi nào?”

“Địa chỉ nơi đó tôi đã gởi vào GPS trong điện thoại của cậu, cậu cứ đi theo nó thì sẽ tới!” Vân Dục nói.

“Tôi đã tìm người đi thăm dò qua, bên kia có người bảo vệ, Lâm Tử Lam chắc hẳn là bị giam ở bên trong !” Vân Dục nói.

Nghe được những lời này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Được rồi, tôi đã biết !”

“Còn nữa, nên cẩn thận một chút, bên đó có thể có mai phục!”

“Ừ !” Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Sau đó cúp điện thoại.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, đoạn đối thoại vừa rồi của cha và Vân Dục Hi Hi cũng đoán được bảy tám phần.

Mặc Thiếu Thiên nhìn điện thoại di động, nhìn Vân Dục truyền tới GPS, chỗ đó cùng chỗ với nơi mà Trọng Nhược Tình đã nói.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, “Chính là chỗ này !” Mặc Thiếu Thiên chắc chắn nói.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ba, như thế nào?”

“Đi, lên đường!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi gật đầu.

Hai người đều mặc bộ trang phục toàn thân màu đen lên đường.

Mặc Thiếu Thiên không muốn làm cho A thị náo lên, nhưng nhìn Hi Hi cầm mấy cái 'phòng thân', anh lần này cũng sẽ hùa theo Hi Hi.

Có vài người đúng là chán sống!

Vì vậy, cha con hai người đi xuống lầu, Mặc Thiếu Thiên vừa muốn đi mở xe, thì lúc này một chiếc xe màu đỏ cách đó không xa lái thẳng tới bọn họ.

Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kia, ánh đèn sáng quá làm hai người cũng nhìn không rõ lắm, nhưng xe từ từ đến gần cách bọn họ 1 thước liền ngừng lại.

Tắt máy, xuống xe.

Một bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa xe đi xuống.

Mà khi nhìn thấy người vừa tới, khóe miệng Hi Hi cong lên một cái cười, “Là cô?”